Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 669: Mùi Hương Quen Thuộc




Chương 669: Mùi Hương Quen Thuộc

----------------------

- Cái gì, ngươi nói đạo cô kia chính là kẻ đã mang Lý Dịch đi khỏi kinh đô?

Thục vương đứng bật dậy khỏi ghế, hỏi:

- Bây giờ hắn đang ở đâu, ở đâu?

- Hạ quan chưa từng thấy Lý Bá Tước, có lẽ đã bị họ giấu đi rồi.

Giang Tử An vẻ mặt áy náy nói:

- Hạ quan vô năng, không thể cứu Lý Bá Tước từ trong tay bọn người kia...

- Đạo cô kia đâu?

Thục vương lại hỏi.

- Đã biến mất từ đêm qua.

Giang Tử An cúi đầu nói.

- Tìm!

Thục vương vỗ bàn một cái thật mạnh, nói:

- Chắc chắn phải tìm cho ra!

Một lát sau, Giang Tử An ra ngoài Thục vương phủ, thở mạnh một hơi.

Mặc dù đã gần qua một đêm, nhưng trong lòng hắn lúc này vẫn còn hơi phức tạp khó tả.

Hắn phất tay, nói với một tên bộ khoái bên người.

- Truyền lệnh xuống, tất cả nha dịch và những người dân khỏe mạnh phải điều tra từng thôn làng, nếu có tin tức của những người kia thì lập tức bẩm báo!

Lúc này, tại một thôn trang cách Vĩnh huyện không xa, mấy chục bóng dáng cung kính chờ bên ngoài một căn viện nào đó.

Trong nội viện, nam tử mặc áo tím khom người nói.

- Nương nương, đã phái người vào khu rừng nhỏ mà người kia nói, không phát hiện Hộ pháp đại nhân.

Đạo cô trung niên tựa vào đầu giường, búi tóc có vẻ khá lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, nàng phất tay nói:

- Tiếp tục tìm trong thành, mặt khác, phái thêm nhân thủ tìm kiếm hai người kia...

- Vâng!

Người áo tím đáp một tiếng, ra ngoài cửa, không lâu sau, mười mấy người mặc áo lam áo vàng ngoài cửa lập tức đổi quần áo, tự phân tán ra làm việc.

Trong một cái giếng cạn nào đó trong huyện thành của Vĩnh huyện, nam tử họ Phương sắc mặt tái nhợt, huyệt đạo bị phong bế, chân khí không cách nào vận hành, ngẩng đầu nhìn một khoảng bầu trời qua miệng giếng, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

......

......

Ngoài Vĩnh huyện, tại một chỗ cánh rừng sâu thẳm, nam tử đầu trọc dựa lưng vào một gốc cây, vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt vô thần, cũng đang ngẩng đầu nhìn lên trời.

- Ta còn bao lâu nữa?

Không biết qua bao lâu, môi hắn mới gian nan động một cái.

Tên sơn tặc bên cạnh hắn nhìn sắc trời, thở dài, nói.

- Không đến nửa canh giờ nữa.

Hán tử đầu trọc gối hai tay ra sau ót, nói:

- Qua ngày hôm nay, các ngươi trở về đi.

- Đại ca....

Hán tử dầu trọc khoát tay, nói:

- Trở về chăm lo trồng ruộng cho giỏi, mặc dù cuộc sống vất vả một chút nhưng sẽ không chết đói, bao giờ cũng tốt hơn giắt đầu trên lưng quần...

- Cười là gần phát điên...lát nữa nếu ta không nhịn được mà cười, cho ta nhát thống khoái đi, sau đó tùy tiện đào hố chôn, đừng chồng đất lên, đừng lập bia, đừng thêm gì cả.

Hán tử đầu trọc nở nụ cười khổ,

- Thất khiếu chảy máu, bạo thể mà chết, quá khó coi...

Một sơn tặc cắn răng đứng lên, nói:

- Đại ca, ta đi đoạt giải dược về đây!

- Không kịp rồi.

Sơn tặc đầu trọc khoát tay, nói:

- Về nhắn một câu cho tẩu tử các ngươi giúp ta.

- Nói cho nàng, đời này ta cưới nàng, không hối hận.

.....

- Đều do ta, lúc trước ta không nên khuyên đại ca!

Một sơn tặc cắn răng, chợt đứng lên, chém mạnh một đao vào thân cây.

- Người phía trước, có thấy một người trẻ tuổi mang theo một cô nương không...

Có một giọng nói từ phía sau truyền đến, sơn tặc kia không kiên nhẫn khoát tay, nói:

- Cút nhanh đi, mọi người đang bực dọc lắm, ồn ào gì thế, còn hỏi một câu ta chém chết ngươi!

Phịch!

Vừa dứt lời, hắn đột nhiên cảm giác đầu gối đau xót, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

- Ngươi mới nói gì đấy?

Một lão giả tóc rối bời đi tới từ phía sau, nhìn hắn hỏi.

Bọn sơn tặc bỗng nhiên trợn to mắt, rùng mình một cái.

- Tiền, tiền bối....

Mấy người sợ hãi tột độ, nhớ tới cảnh tượng kinh khủng ấy vào mấy ngày trước, lập tức lại có mấy người quỳ rạp xuống đất.

- Lại là các ngươi!

Lão giả kia cũng có vẻ kinh ngạc, cũng nhớ rõ tên đầu trọc kia mới là thủ lĩnh của mấy người này, đi tới hỏi:

- Này, có thấy một người trẻ tuổi mang... có thấy một cô nương xinh đẹp mang một người trẻ tuổi theo không?

Hán tử đầu trọc dựa vào cây, vẻ mặt không vui không buồn, phiết lão giả kia một cái, không trả lời.

Lão giả nheo mắt lại, lạnh lùng nói:

- Lão phu đang hỏi ngươi đấy!

Hán tử đầu trọc nhìn lão lần nữa, ánh mắt hờ hững, không mang theo một chút cảm xúc.

Lão giả bóp cổ hắn, xốc hắn lên chặn trên thân cây, nói:

- Ngươi không sợ lão phu giết ngươi?

Hán tử đầu trọc lạnh lùng liếc lão, nói:

- Bớt nói nhảm, muốn giết cứ giết, lề mề chậm chạp, cứ như nữ nhân!

Vẻ sắc bén trên mặt lão giả biến mất, lão kinh ngạc nhìn hắn,

- Ngươi muốn xin chết?

Đại hán đầu trọc thản nhiên nói:

- Dù sao chưa tới nửa canh giờ nữa, độc sẽ phát tác, ngươi giết ta đi, cho ta một cái thống khoái.

Lão giả nắm cổ tay hắn lên, dò mạch rồi kinh ngạc nói:

- Có trúng độc đâu....

Đại hán lạnh lùng nói:

- Hừ! “Mỉm Cười Nửa Bước Điên” kia là kỳ độc thế gian ít có, nếu không có giải dược, sau nửa canh giờ, ta sẽ cười to không ngừng, toàn thân thối rữa, kinh mạch đứt đoạn, bạo thể mà chết...

Lão giả càng kinh ngạc hơn.

- Lão phu tung hoành giang hồ mấy chục năm, chưa bao giờ nghe nói có loại kỳ độc này.

- Đó do ngươi kiến thức nông cạn.

Gã đại hán đầu trọc liếc lão một cái, nói:

- Muốn giết cứ giết, nói lời vô dụng làm gì, ngươi không giết ta thì ta tìm người khác giết!

Lão giả không những không giận mà còn cười, nói:

- Lão phu được mệnh danh là 'Từ lão quái' trên giang hồ, không ngờ rằng ngươi còn quái hơn ta, còn xin người khác giết ngươi...

- Đại ca, đại ca!

Lúc này, chỉ thấy một bóng người chợt chạy ra khỏi gian phòng cách đây không xa, giơ trang giấy trong tay, vui vẻ nói:

- Đại ca, ta phát hiện cái này trong phòng, người kia nói không phải cho ngươi ăn độc dược gì cả, chỉ lừa ngươi thôi!

- Thật sao?

Đại hán chấn động, giật tờ giấy từ trong tay hắn, nhìn một lát rồi lại kín đáo đưa cho người bên cạnh, nói:

- Nhị Cẩu, ngươi từng đọc sách hai năm, nhìn xem trên này viết cái gì?

Người kia vội vàng nhìn lướt, vỗ đùi, nói:

- Đại ca, là thật, trong bức thư người kia để lại có nói thứ cho ngươi ăn không phải độc dược đâu!

Trên mặt đại hán lộ ra vẻ mừng như điên, lẩm bẩm nói:

- Nói như vậy, ta sẽ không chết nữa?

- Không, không, không...

Lão giả kia thản nhiên phiết hắn một cái, lắc đầu, nói:

- Vừa rồi lão phu nghiêm túc ngẫm lại, nếu ngươi một lòng muốn chết, vậy lão phu thành toàn ngươi, sau này chuyện được truyền đi sẽ thành một đoạn giai thoại giúp người làm niềm vui.

Nụ cười trên mặt hán tử đầu trọc cứng đờ.

Phịch!

Hắn quỳ rạp xuống đất, ôm bắp đùi lão giả kia, nước mũi nước mắt chảy dài nói:

- Tiền bối, ta sai rồi, ta không muốn chết, không phải ngài muốn tìm người sao, chúng ta tâm sự việc tìm người đi!

- Ngươi thật sự nghĩ kĩ rồi sao?

Lão giả nhìn hắn, nói:

- Người khác mời lão phu xuất thủ, thù lao tận mười vạn lượng bạc đấy, hôm nay tâm trạng của lão phu không tệ, không lấy một xu, ngươi quá lời.

- Không cân nhắc, không cân nhắc!

Gã đại hán đầu trọc lắc đầu nguầy nguậy, nói:

- Tiền bối là nhân vật bậc nào, bạc ít hơn mười vạn lượng sẽ không ra tay, vãn bối cũng không thể để ngài ăn thiệt thòi!

Lão giả lấy một bức họa ra từ trong ngực, hỏi:

- Nói, từng gặp qua người này chưa?

- Không có.

Đại hán kia chợt lắc đầu, tuy nhân vật trên bức họa này gây cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, nhưng hắn thật sự từ trước tới nay chưa từng gặp.

Lão giả nhíu mày, dường như nghĩ đến cái gì đó, lại nói:

- Ngươi suy nghĩ lại chút đi, người nọ đại khái cao chừng này, có lẽ có một vị cô nương đi theo, không, một người trẻ tuổi, ăn mặc như một gã sai vặt ở một lữ điểm, bên người luôn mang theo một thanh kiếm...

Sơn tặc đầu trọc kia sững sờ, gật đầu nói:

- Hình như từng gặp...

.....

- Năm canh giờ trước, họ theo con đường này xuống núi...

Trên mặt hán tử đầu trọc lộ ra vẻ nịnh nọt màu sắc, chỉ vào một cái đường núi nói.

- Không tệ.

Lão giả lôi thôi gật đầu, từ trong ngực móc ra một vật, tiện tay ném cho hắn.

- Thưởng ngươi!

Gã đại hán đầu trọc nhìn lão giả cầm một khối hình vuông màu ngà ném vào miệng, nhìn thứ giống như đúc trong tay mình, cũng thả vào trong miệng.

Một khắc sau, hắn bỗng nhiên trợn trừng mắt.

- Cái mùi này...

Bạn cần đăng nhập để bình luận