Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 682: Già Trẻ Không Gạt



Chương 682: Già Trẻ Không Gạt

----------------------

- Ngươi là ai?

Nghe được giọng nói vang lên từ trong ngõ tối, nam tử trẻ tuổi có dáng người hơi mập lui về phía sau, nhìn bóng người trong ngõ tối, ánh mắt vẫn cảnh giác như cũ, sau đó mới chậm rãi hỏi...

- Ta là ai không quan trọng.

Trong ngõ tối, giọng nói kia lơ lửng không cố định, như có như không:

- Quan trọng là, ta mới có thể giúp ngươi.

Người trẻ tuổi hồ nghi hỏi:

- Giúp ta cái gì?

Giọng nói kia dằng dặc nói.

- Để ngươi không phiền não vì không viết ra được văn hay, phát sầu vì không có thơ ngâm, bị những người được gọi là tài tử kia chế giễu.

- Không có thơ ngâm?

Nam tử kia nghi ngờ hỏi lại.

- Chính là không có nữ nhân nào để ý đến ngươi!

Giọng nói kia nâng cao tâng giọng một chút.

Nam tử trẻ tuổi sững sờ một lúc, mới ý thức tới cái gì, bật thốt lên:

- Ngươi muốn dạy ta viết thơ?

Lần này thì giọng nói kia ngừng lại thật lâu:

- Ngươi cảm thấy, ngươi có thiên phú đó sao?

—-

- Vậy ngươi có ý gì?

Nam tử trẻ tuổi nghi hoặc hỏi.

- Rất đơn giản, một tay giao tiền, một tay giao hàng, ngươi giao tiền, ta cho ngươi thơ, chỉ cần giao tiền thì thơ sẽ thành của ngươi, ngươi có thể kí lên đó tên của ngươi, ngươi muốn dùng như nào thì tuỳ ngươi.

Nam tử trẻ tuổi do dự một chút mới nói:

- Ta làm sao biết ngươi có phải chỉ tùy tiện viết vài câu để lừa ta hay không?

- Làm gì có nhiều vấn đề như vậy?

Giọng nói trong ngõ tối kia thay đổi không nhịn được.

- Có muốn mua hay không, không mua thì ta đi đây!

- Chờ một chút!

Trong đầu hiện ra một ít hình ảnh, nam tử trẻ tuổi nắm chặt nắm đấm, sắc mặt hắn thay đổi, cắn răng nói.

- Thơ của ngươi, bán như thế nào?

- Một trăm lượng đến một vạn lượng không giống nhau, có nhiều loại mặt hàng, nhiều loại lựa chọn, có thể tiếp nhận định chế, tình yêu nam nữ, tình huynh đệ, đam mê đồng tính, tình yêu tổ quốc, mua 5 tặng 1, mua 10 tặng 3, giá cả vừa phải, già trẻ không gạt.

Nam tử trẻ tuổi hoài nghi hỏi.

- Thơ của ngươi, có thể lấn át tên họ Dương kia sao?

- Nếu như chỉ muốn lấn át bài thơ vừa rồi, ta đề nghị ngươi mua một trăm lạng bạc đủ rồi, nếu như muốn gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, để vị Oánh Oánh cô nương kia lau mắt mà nhìn, vậy thì một ngàn lượng, nếu ngươi chịu chi ra một vạn lượng, Triệu Tu Văn tính là gì, sau này ngươi chính là thơ thánh mới của Tề Quốc!

Giọng nói kia cực kỳ rung động lòng người, sức mê hoặc vô cùng lớn truyền tới từ trong ngõ tối:

- Thế nào, có muốn suy nghĩ một chút hay không?

- Ta muốn mua một ngàn lượng.

Sau khi trầm mặc một lát, bên ngoài rất nhanh có tiếng đáp lại.

- Chờ một lát.

Cảm giác như có đồ vật gì động đậy trong bóng tối, nam tử trẻ tuổi hình như nghe được một tiếng dị hưởng, sau đó thì yên tĩnh lại.

Khoảng mười lăm phút đồng hồ sau mới có âm thanh truyền đến từ trong bóng tối, sau đó, nam tử trẻ tuổi nhìn thấy có một tờ giấy được đưa ra từ trong.

Hắn cẩn thận đi qua, vừa vươn tay thì tờ giấy kia rụt lại vào bên trong.

Hắn sững sờ một chút, sau đó lấy lại tinh thần, lục tìm trong ngực một trận, đưa ra một xấp giấy rồi nói:

- Ngân phiếu ở đây có một ngàn lượng, ở Tề Quốc này ngươi đi ra bất kỳ tiền trang tư nhân của Tiền Thị nào đều có thể đổi thành bạc.

- Ngươi không sợ ta lừa ngươi sao?

Sau khi tiếp nhận ngân phiếu, giọng nói trong bóng tối kia lần nữa truyền đến.

Nam tử trẻ tuổi dáng người hơi mập lắc đầu, nói:

- Chỉ là một ngàn lượng, chỉ bằng tiền tiêu vặt một ngày của ta.

Trong bóng tối không còn có giọng nói nào truyền đến nữa, hắn cầm tờ giấy kia ở yên chỗ cũ chờ một lúc, đến khi lấy hết dũng khí đi vào trong ngõ nhỏ kia, mới phát hiện bên trong đã không còn một bóng người.

- Vừa rồi ngươi đi làm cái gì?

Lý Dịch một lần nữa về trên lầu, sau khi ngồi xuống, Liễu nhị tiểu thư liếc hắn một cái, hỏi.

- Đi xuống hít thở không khí, thuận tiện mua ít đồ.

Lý Dịch đặt một túi điểm tâm ngọt lên bàn, đây là mua ở cửa hàng mà vừa rồi hắn mượn giấy bút, mùi vị cũng không tệ.

Không thể không nói, tên vừa rồi vẫn rất có bá lực, một ngàn lượng bạc nói cho liền cho, lúc trước khi mà Lý Dịch bại gia nhất cũng chưa từng đến mức như vậy, hắn đều là có mười vạn lượng liền đưa mười vạn lượng cho Liễu nhị tiểu thư.

Vừa rồi cùng tên kia nói nhảm nửa ngày, hắn có chút khát nước, rượu ở đây nồng độ không cao, còn có thể xem như đồ uống vừa vặn dùng để giải khát.

Lý Dịch cầm bầu rượu lên…nhưng không đổ rượu ra.

Hắn nhìn Liễu nhị tiểu thư, ánh mắt dần dần nheo lại.

- Không còn sớm nữa, nên về đi nghỉ.

Liễu nhị tiểu thư dứt khoát quả quyết đứng lên, quay người đi xuống lầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận