Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1160: Lui Binh



Chương 1160: Lui Binh
Chương 1160: Lui Binh

Vị đạo Cô có rất nhiều ân oán dây dưa với bọn hắn, một khắc nàng tự sát, trên mặt mang theo nụ cười.

Vị Tông Sư này mấy chục năm trước có ân oán tình cừu gì với vị cha vợ đã sớm qua đời của Lý Dịch, bọn họ không thể nào biết được, bất

quá, tất cả đã không còn quan trọng.

Đại thù giữa bọn họ cùng hoàng thất Cảnh Quốc cũng theo nàng rời đi mà hóa thành bụi đất.

Nàng không còn nhìn thấy thánh giáo một tay nàng thành lập cùng phát triển tương lai sẽ đi về phía con đường gì.

Hết thảy thuộc về nàng lúc còn sống đều được mai táng trong phần mộ nho nhỏ.

Trong tay Lý Dịch nắm ba tấm lệnh bài.

Một khối là đạo Cô kia trước khi lâm chung cho hắn, đại biểu cho vị trí chí cao vô thượng trong thánh giáo.

Hai khối khác là đại biểu tả hữu hộ pháp trong thánh giáo, một khối còn lại là hắn vốn có, khối lệnh bài hữu hộ pháp do hắn tìm được trên thân Phương Ngọc.

Trong tay hắn nắm ba tấm lệnh bài thì có nghĩ nắm chặt toàn bộ thành giáo.

Hắn đáp ứng vị đạo cô kia lưu lại một mạng cho Phương Ngọc, chỉ là để Từ Lão phế võ công của hắn, cuộc đời tiếp theo của Phương Ngọc rất bình thản, áo Cơm không thiếu, hắn biết bình bình đạm đạm qua hết đời chính là kỳ vọng của đạo cô kia.

Lý Dịch cùng Như Ý lần nữa trở về, khi nhìn thấy lão Phương trong sân thì lập tức quay đầu đi.

Thật ra hắn không cần phải trốn tránh, tuy hắn không thể gặp, nhưng hắn không tận mắt thấy không phải ngày một ngày hai, Như Ý cũng hầu như không bởi vì lý do này mà diệt khẩu hắn

Khiến Lý Dịch có chút tiếc nuối là thổ lộ cũng đã thổ lộ, hôn cung hôn, thế nhưng Như Ý vẫn không hề đáp lại hắn, sau khi trở về thì tự

mình giam trong phòng, mặc cho Lý Dịch gõ cửa thế nào cũng không ra.

Thật ra hắn còn có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng hắn biết, đối với Như Ý mà nói, muốn nói ra những lời đó, đi tới một bước kia

gian nan cỡ nào.

Hắn lui về sau, nhìn thấy Uyển Như đứng trong sân mỉm cười nhìn hắn.

Nàng nhìn Lý Dịch hỏi:

-Nàng không sao chứ?

Lý Dịch ngồi xuống bên cạnh nàng khẽ lắc đầu.

- Yên tâm đi.

Uyển Như nhìn hắn nói.

-Có một số việc nàng nghĩ thông suốt là được.

Lý Dịch nhìn về phía nàng, nàng xòe bàn tay ra, nắm tay hắn tay hắn nói.

- Thực ra ban đầu lúc ở Phong Châu, ta vẫn luôn coi các ngươi là người yêu bỏ trốn cùng nhau, về sau chàng nói cho ta biết tình hình

thực tế, ta còn tưởng rằng chàng đang gạt ta.

- Nhưng ta có thể hiểu được ánh mắt các ngươi, ánh mắt không thể lừa được người.

Lý Dịch khẽ thở dài, nhìn cửa phòng Như Ý đang đóng chặt, trong lòng hơi sầu lo.

Nàng vỗ vỗ tay Lý Dịch nói.

- Chàng phải tin tưởng, các ngươi cùng đi qua nhiều năm như vậy, mặc kệ gặp phải gian nan hiểm trở gì, đều có thể vượt qua.

Từ Lão đứng ở đằng xa, thở dài nói.

- Ngươi nói tiểu tử này đến cùng tốt ở đâu, làm sao nữ tử tốt thế gian này đều gặp hắn?

- Hâm mộ sao?

Bên tại truyền đến một âm thanh.

- Không hâm mộ.

Từ Lão quay đầu nhìn qua nàng nói.

-Ta có một mình bà là đủ, hâm mộ hắn làm cái gì.

Như Ý mặc dù nhưng đã phóng ra một bước kia, nhưng vẫn còn có một chút khúc mắc khó thả, Lý Dịch không muốn làm phiền nàng, hắn lần nữa mang ra ba tấm lệnh bài.

Trước khi đi, còn có một số việc, cần an bài thỏa đáng.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám ThiênTaThần

Kinh sư, Phong Vương phủ.

Một tên tướng lãnh nửa quỳ trước người Triệu Di nói.

- Điện hạ, mười lăm vạn đại quân của thái tử mỗi ngày đều hao tổn lương thực to lớn, sợ vùng đất Kinh Đô sớm đã bị bọn họ càn quét không còn, đợi đến lúc lương thực hao hết, chỉ sợ bọ họ sẽ liều chết công thành.

- Điều thêm hai thành binh lực giữ vững cửa tây.

- Phái người ra khỏi thành dò xét viện quân đến nơi nào.

- Gấp rút tuần tra mấy chỗ Cổng thành, thời gian thay quần rút ngắn gấp đôi.

Triệu Di liên tiếp ra vài mệnh lệnh cho phía dưới, mới ngồi xuống uống chén trà thấm giọng.

Những ngày này, bọn họ phải đối phó không chỉ mười lăm vạn đại quan cường công ngoài thành, còn có các loại ám lưu trong thành, ngoài ra còn phải đối phó với mật thám nằm vùng của Triệu Tranh cùng thánh giáo kia.

Nếu buông lỏng cảnh giác, thậm chí sẽ có nằm vùng mở cửa thành ra nghênh đón lính phòng giữ kinh đô vào thành.

Hơi không cẩn thận đi nhầm một bước chính là vực sâu vạn trượng.

Mà viện quân bọn họ, cũng gặp phải vô số trở ngại ở trên đường đi đến bây giờ còn chưa đến.

Triệu Tu Văn từ khuôn mặt thanh tú ban đầu bây giờ đã râu ria xồm xoàm, hắn đi đến bên người Triệu Di chậm rãi nói.

-Những ngày gần đây sợ sẽ có một trận ngạch chiến.

Dương Ngạn Châu hắng giọng nói:

- Bây giờ toàn dân kinh đô đều là binh, vô số dân chúng trong kinh tự nguyện tham gia quân ngũ, thực lực cấm quân vốn mạnh hơn thủ quân Kinh Đô, dù chân chính khai chiến, chúng ta cũng chưa chắc đã thất bại.

Triệu Di trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng:

- Nếu là như vậy, chỉ có tử chiến!

Bên ngoài kinh đô, trong đại doanh.

Triệu Tranh ở bên trong đi qua đi lại, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, nhìn người phía sau hỏi:

-Phương hộ pháp của các ngươi đi nơi nào, làm sao vẫn chưa về?

Người kia bình tĩnh lắc đầu nói.

-Hành tung hộ pháp bất định, chúng ta không biết.

-Ta mặc kệ hắn đi nơi nào, trời sáng phải công thành.

Triệu Tranh phất tay nói.

-Cử dông dài như thế đối với chúng ta vô cùng có hại, Triệu Di bọn họ đã nổ mạnh hết đà, thừa thế xông lên nhất định có thể đánh hạ kinh đô.

Sắc mặt người kia vẫn bình tĩnh như trước, từ tốn nói:

-Không có mệnh lệnh của hộ pháp cùng nương nương, chúng ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Triệu Tranh giận dữ nói.

-Bản Vương là thái tử, bản Vương ra lệnh, các ngươi dám chống lại mệnh lệnh của bản Vương!

Người kia đạm mạc liếc hắn một cái, lại không nói gì thêm.

Ngực Triệu Tranh chấp trùng mấy lần, tâm tình ngược lại bình tĩnh trở lại.

Hắn nhanh chân đi ra đại trường, đi vào một chỗ khác trong doanh trướng.

Ngồi xuống, sắc mặt âm trầm.

Nếu như đến bây giờ hắn vẫn còn chưa thấy được nơi nào không đúng thì hắn chính là một tên ngu xuẩn đích thực.

Phương Ngọc trong lúc vô hình đã lấy mất quyền lực của hắn, chưởng không binh quyền, phần lớn là người thành giáo bọn họ, bọn họ nghe mệnh lệnh Phương Ngọc còn nhiều hơn hắn!

Ngoài trướng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Có người từ bên ngoài đi tới nhìn Triệu Tranh, khua tay nói:

-Mang xuống.

Mấy tên áo xanh đi về phía hắn.

- Các ngươi muốn làm gì?

Triệu Tranh biến sắc.

- Các ngươi đang làm gì?

Triệu Tranh muốn phảng kháng nhưng căn bản không thể phản kháng được hai người áo xanh, sắc mặt giữ tợn hét lớn:

-Phương Ngọc đâu, kêu Phương Ngọc đi ra gặp ta!

-Phương Ngọc không thể tới gặp ngươi.

Hứa Chính nhìn hắn, khua tay nói:

-Dẫn hắn đi.

Hơn phân nửa tướng lãnh cao cấp của mười lăm vạn đại quân đều bị Phương Ngọc cùng đạo Cô kia thẩm thấu, khó trách Phương Ngọc lại cuồng nhiệt với hoáng vị Tế Quốc như vậy.

Hắn cách vị trí kia chỉ còn một bước.

Nếu như không phải Triệu Di tử thủ kinh sư, bây giờ Tề Quốc, sớm đã thay vua mới.

Mấy tên trung thành với tướng lĩnh Triệu Tranh, ngay từ ngày đầu tiên đã bị kéo xuống, những tướng lãnh còn lại đều là tinh anh của thánh giáo, gặp được ba lệnh bài xong liền lập tức quy phục.

Tám tên áo tím thánh giáo, bốn tên bỏ mình, một tên bị giam tại Thắng Châu, lúc thu phụ Dư Tam cũng không gặp phải trở ngại lớn.

Thường Đức đi tới bên người Lý Dịch đột nhiên hỏi.

-Chuyện Tề Quốc ngươi tính xử trí như thế nào?

Lý Dịch hiểu rõ ý Lão Thường.

Mười lăm vạn đại quân kinh đô đều bị bọn họ nắm giữ, đánh hạ kinh sư dễ như trở bàn tay.

Chuyện Triệu Tranh cùng Phương Ngọc không làm được, bọn họ có thể làm dễ như trở bàn tay.

Đương nhiên, đánh hạ kinh sư, không có nghĩa có thể thuận thế làm chủ Tề Quốc.

Bọn họ dù sao cũng không phải hoàng tộc Triệu thị, Tề Quốc cũng không giống Võ Quốc cả nước đều loạn, nhập chủ kinh sư xong, Tề Quốc tất sẽ loạn, chuyện phải đối mặt sau đó có lẽ là vô số phản tặc.

Lý Dịch không muốn Tề Quốc, hắn đối với việc làm hoàng đế bên ngoài hay bên trong bóng tối đều không hề hứng thú, những chuyện này đối với trong lòng hắn còn không bằng thấy Như Ý cười một tiếng.

Lý Dịch ngẫm lại nói:

-Vậy trả cho hắn một cái nhân tình đi.

Lão Thường gật gật đầu, không nói thêm gì nữa

Kinh sư.

Sắc trời vừa mới hừng sáng đã có một tên tướng lãnh thủ thành vội vã xông vào Phong Vương phủ, còn chưa thấy Triệu Di đã lớn tiếng

nói:

-Điện hạ, điện hạ, bọn họ lui binh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận