Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 662: Hai Vị Hộ Pháp



Chương 662: Hai Vị Hộ Pháp

----------------------

Khách điếm Như Gia là khách điếm lớn nhất Vĩnh Huyện, cũng là khách điếm có quy cách tối cao, danh tiếng nhất toàn bộ Thục Châu.

Mặc dù khách điếm xây dựng chưa đầy một năm, nhưng nơi ở thoải mái dễ chịu, phục vụ chu đáo tận tâm, giá cả lại bình dân, cho nên danh tiếng đã sớm truyền đi khắp nơi, vô luận lữ khách ngao du bốn phương hay người qua lại buôn bán, mỗi người đều nguyện ý đặt chân tới nơi này.

Phòng một người, phòng tiêu chuẩn, phòng vợ chồng, phòng gia đình, phòng vip, phòng bài bạc, một hệ thống phòng ốc cần cái gì có cái nấy, hoàn toàn có thể thỏa mãn các loại nhu cầu của khách nhân.

Mặc dù xây dựng ở nơi đất Thục hoang vắng, nhưng sinh ý của khách điếm Như Gia vẫn luôn cực kỳ tốt, từ khi họ chuyển tới đây được vài tháng, huyện thành Vĩnh Huyện đã có ba khách điếm lần lượt đóng cửa.

Ngay cả cửa hàng cũng bị Như Gia mua mất, hẳn muốn mở chi nhánh.

Đúng như tên gọi của khách điếm, “Như Gia” nghĩa như ở nhà, khách điếm mang lại cho khách nhân cảm giác như mình đang ở nhà, đi từng bước một đến hôm nay, khách điếm Như Gia hiển nhiên đã làm đến điều này.

Lúc này chỉ vừa mới sáng sớm nhưng cửa chính Như Gia đã có không ít người bận rộn.

- Nhị Lang, dọn nhanh lên, trước buổi trưa phải dựng đài xong.

Một hán tử ở trần đang khuân đồ từ trong Câu Lan bên cạnh khách điếm ra, hắn ta quay đầu thúc giục một tên có dáng người gầy yếu.

Thanh niên kia cười một tiếng, nói:

- Đại ca, yên tâm đi, sẽ kịp mà!

Có người sau lưng trêu chọc.

- Lão Chúc à, sao hôm nay mỗi lần khuân vác đều chỉ hơi đồ thôi vậy? Có phải hôm qua sung sướng với kỹ nữ đến mệt? Huynh đệ ta khuyên ngươi một câu, những nơi như thanh lâu thì một ngày đi một lần là được, sao có thể một ngày đi ba lần chứ.....

Hán tử kia tên Chúc Đông, trong nhà còn có một đệ đệ, ngày thường mọi người đều gọi hắn là Chúc gia đại lang. Hai huynh đệ vốn xuất thân đồ tể, sau này mới đến Câu Lan làm việc, mấy ngày này mọi người ở chung đã sớm thân thuộc.

Chúc gia đại lang khoát tay, mắng:

- Mau cút mau cút, việc của lão tử ai cần ngươi lo, nhanh tay nhanh chân lên một chút, trì hoãn canh giờ, chọc chủ sự không vui vẻ, tiền thưởng tháng này coi như ngâm nước nóng.

- Ngươi là sợ không có tiền thưởng đi sung sướng thì có!

Sau lưng hắn truyền tới một trận cười vang.

Một tiểu nhị đi ra từ trong khách điếm, cười hỏi:

- Ha ha, lão Chúc, hôm nay lại hát tuồng ở đây à? Bọn gia hỏa các ngươi ở bên ngoài lại ồn ào nhốn nháo, như vậy chẳng phải quấy rầy chúng ta làm ăn!

Xì!

Chúc gia đại lang liếc người nọ một cái, nói:

- Quấy rầy các ngươi làm ăn? Lương tâm của tiểu tử nhà ngươi có phải bị chó ăn rồi, không có chúng ta, sinh ý nhà các ngươi có thể tốt như vậy?

Tiểu nhị kia ngượng ngùng cười, vội vàng tiến tới giúp hắn dỡ đồ trên vai xuống, đặt ở khối đất trống bên cạnh.

Sinh ý của Câu Lan cũng cực kỳ tốt, mỗi khi tới giờ cơm, người đi Câu Lan rồi lười trở về nhà, họ sẽ ghé vào khách điếm chắp vá ăn chút gì đó, khiến cho sinh ý của Như Gia cũng được kéo theo rất nhiều.

Mà sở dĩ khách điếm Như Gia được hoan nghênh như vậy, ở một mức độ nào đó có thể nói vì bên cạnh có một tòa Câu Lan, để những khách nhân có thời gian rảnh rỗi, xuống lầu đi hai bước là có thể tìm được nơi tiêu khiển.

Đương nhiên, tuy một số người ở khách điếm, một số ở Câu Lan, nhưng xét cho cùng vẫn là người một nhà, lúc ấy họ nương tựa nhau đi qua một đoạn đường gian khổ, những chuyện nhỏ nhặt này thì không đáng để so đo....

- A, hôm nay Câu Lan kia lại diễn kịch hay rồi!

- Khó được, khó được, mấy lần trước đều bỏ lỡ, một hồi ăn cơm xong phải nhanh chóng đi tới giành chỗ mới được.

- Không biết hôm nay hát cái gì, ta thích Bạch Xà truyện....

- Ta lại thích Hoa Mộc Lan, Mộc Quế Anh cũng hay.....

Người đi đường đứng ở đằng xa nhỏ giọng thầm thì với nhau, xung quanh hay bên trong cửa hàng cũng có người đi ra nhìn.

Câu Lan kia diễn thật sự rất hay, thường thì cách một đoạn thời gian họ còn sẽ dọn đài ra ngoài biểu diễn miễn phí, không nhìn thì rất đáng tiếc, hiện tại phải lập tức đi giành chỗ ngồi, không thì một hồi chỉ có thể đứng xem.



...

Lý Dịch vươn vai duỗi lưng, mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không tốt, hắn đã lâu không có ngủ được thư thái như vậy.

Lý Dịch mở cửa, vừa vặn nhìn thấy một gã sai vặt bưng khay đi tới, trên mặt Lý Dịch lộ ra nét mừng rỡ, vỗ vỗ bả vai người nọ, nói:

- Ai da, tiểu ca, lại là ngươi à! Đêm qua thật xin lỗi, tới tới, cứ để đồ ở đây là được.

Mười lăm phút sau, gã sai vặt kia đi ra khỏi phòng Lý Dịch.

Dưới lầu, nam tử họ Phương đi ra khỏi phòng, lập tức có một người áo xanh đi tới chào hỏi:

- Sứ giả, mọi thứ đều đã chuẩn bị kỹ càng, khi nào chúng ta động thủ?

- Giờ Tý đêm nay.

Nam tử họ Phương thấp giọng nói một câu sau đó đi lên lầu.

Gã sai vặt kia đi lướt qua hắn, nam tử họ Phương đột nhiên dừng bước, nói:

- Đứng lại.

Hắn quay đầu, nhìn gã sai vặt kia hỏi:

- Ngươi là tiểu nhị ở đây à? Tại sao mấy ngày trước ta không có gặp qua ngươi?

Gã sai vặt có tướng mạo tuấn mỹ chỉ thản nhiên nhìn hắn, biểu tình không hề dao động gì.

- Ngẩng đầu lên.

Trên mặt nam tử họ Phương hiện ra một tia nghi ngờ, hắn vươn tay muốn nắm lấy cằm hắn ta thì bỗng dưng có bàn tay từ bên cạnh chộp lấy cổ tay hắn.

Lý Dịch cười cười nhìn hắn, nói:

- Phương huynh à, vị tiểu ca này không nói được nha.

Gã sai vặt kia liếc nhìn Lý Dịch một cái, sau đó quay người xuống lầu.

- Đứng lại!

Trên mặt nam tử họ Phương hiện ra một chút giận dữ, hắn đang muốn đuổi theo nhưng cổ tay lại không cách nào tránh thoát được bàn tay kia. Sắc mặt hắn hơi biến hoá, khi quay đầu nhìn về phía Lý Dịch, trên mặt rốt cuộc lộ ra dị sắc.

Lý Dịch buông tay hắn ta ra, tên nam tử họ Phương kia nhìn chằm chằm hắn, nói:

- Xem ra trước đây Phương mỗ xem thường huynh đài.....

Hắn nói xong câu đó, một bàn tay nhanh như chớp lao tới, đâm thẳng vào cổ họng của Lý Dịch.

Ầm!

Sau một tiếng ầm vang nặng nề, Lý Dịch lùi lại hai bước, người tuổi trẻ kia thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, thân thể lung lay vài cái, trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng không bình thường.

Lý Dịch vẫy vẫy tay, gia hỏa này quả nhiên rất lợi hại, lúc ở đại hội anh hùng đã có thể đánh ngang tay với Dương Liễu Thanh, đây không phải người mà hắn tùy tiện ngủ vài buổi là có thể chiến thắng.

Bang!

Có một vật rớt xuống khi Lý Dịch vung tay áo lên, vật ấy rơi trên sàn nhà, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Nam tử họ Phương theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua rồi giật mình một chút, sau đó sắc mặt lập tức đại biến.

- Thanh Long sứ....

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, tức giận nói:

- Tại sao lại như thế được?

Bịch bịch!

Hai tên mặc áo xanh đứng sau lưng hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, cao giọng hô to:

- Thuộc hạ gặp qua Tả Hộ Pháp!

Tên nam tử họ Phương bước tới, nhặt thẻ bài nằm trên mặt đất kia lên, lật tới lật lui cẩn thận xem xét, trên thẻ bài điêu khắc hoa văn Thanh Long sinh động như thật. Hắn lấy ra một thẻ bài khác từ bên hông, nó gần như hoàn toàn tương đồng với khối thẻ bài trên tay, nhưng trên đó lại khắc một con Bạch Hổ.

Tả Thanh Long, Hữu Bạch Hổ.

Thanh Long là chủ, Bạch Hổ là phụ.

Thánh giáo Tả Hộ Pháp!

Người có địa vị chỉ ở phía dưới Thiên Hậu nương nương!

Tên nam tử họ Phương kia híp mắt lại, nhìn chằm chằm Lý Dịch, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi lấy thẻ bài này từ nơi nào? Mau thành khẩn công đạo!

Lý Dịch thản nhiên liếc hắn một cái, vẫn chưa có nói gì. Trên mặt tên thanh niên kia lại hiện ra một chút giận dữ, hắn quay đầu ra lệnh cho hai tên áo xanh.

- Hai người các ngươi mau bắt lấy hắn, ta đi dò hỏi nương nương!

Nhưng hai tên áo xanh kia chỉ cúi đầu, không hề cử động.

Tên nam tử họ Phương thấy vậy thì sắc mặt biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Lý Dịch càng thêm hung ác.

Nhưng mà hắn cũng không có nói gì nữa, mà lập tức đi tới phía trước rồi dừng lại trước một cánh cửa, sau khi gõ cửa vài cái thì đẩy cửa đi vào.

Nam tử trẻ tuổi nổi giận đùng đùng nhìn đạo cô trung niên đang khoanh chân ngồi ở trên giường, chất vấn:

- Cô cô, ta muốn một lời giải thích, tại sao hắn lại là Tả Hộ Pháp, rốt cuộc tên này là ai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận