Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1094: Lớp Học Nhỏ Của Cảnh Vương




Chương 1094: Lớp Học Nhỏ Của Cảnh Vương

Chương 1094: Lớp Học Nhỏ Của Cảnh Vương



Tình hình ở Thường Châu từ trước đến nay luôn khẩn trương, bình thường khi người có xa lạ xin tá túc ở trong thôn, nếu ở lại quá lâu thì cũng sẽ có người đề ra nghi vấn. Bọn họ không thể không cẩn thận được, bởi vì đã có quá nhiều vết xe đổ, chỉ cần bọn họ sơ sẩy một cái thì rất có khả năng sẽ dẫn tới tai ương, khiến cho toàn bộ thôn làng diệt vong.

Nhưng mà những người xuất hiện ở Đổng gia thôn hôm nay, các thôn dân lại không có bao nhiêu đề phòng.

Bọn họ không phải người của quan phủ, cũng không phải bọn trộm cướp từ trên núi xuống, vô luận quan phủ hay giặc cướp, không ai sẽ xem bệnh miễn phí, bốc thuốc miễn phí cho người trong thôn, lại còn phân phát lương thực của mình cho bọn họ. Nếu người như vậy là người xấu, bọn họ hi vọng ngày ngày đều có thể gặp được càng nhiều người xấu.

Thanh niên đưa mấy gói thuốc cho phụ nhân kia, dặn dò.

- Vị đại tẩu này, đứa nhỏ chỉ bị một chút phong hàn, nhớ kỹ lúc nấu thuốc thì ba chén nước nấu thành một chén thuốc, chỉ cần uống Xong mấy gói thuốc này thì sẽ khỏi bệnh, chờ hai ngày nữa thì chúng ta sẽ đến xem bệnh lại.

- Cám ơn ân công, cám ơn ân công đã cứu hài tử của chúng ta....

Người phụ nhân đưa tay tiếp nhận gói thuốc, hai mắt rưng rưng, muốn quỳ xuống cảm ơn lần nữa, thanh niên kia vội vàng đỡ nàng ta đứng lên.

Một hán tử nắm tay hắn, kiên định nói.

- Đại ân đại đức của ân công, chúng ta không có gì để báo đáp, chỉ cần chúng ta có thể hữu dụng thì xin ngài cứ mở miệng, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, Đổng Đại Hải ta cũng sẽ không nhíu mày một cái!

Thanh niên kia cười cười, lắc đầu nói.

- Chúng ta chỉ phụng mệnh của Thiên Hậu nương nương đi cứu tế dân gian khó khăn, vốn tích đức hành thiện, nếu như muốn ngươi hồi báo, chẳng phải tổn hại công đức của nương nương sao?

Hán tử kia ngẩn người, hỏi.

- Xin hỏi ân công, ân công nói Thiên Hậu nương nương là....

Trên mặt thanh niên hiện lên một tia nghiêm nghị, nói.

- Thiên Hậu nương nương là hóa thân của sự thiện lương và nhân tính, chúng ta được nương nương dạy bảo, trừ gian diệt ác, tế thế cứu người, tận diệt những bất bình trên thế gian, tích tụ công đức vì nương nương...

- Đa tạ Thiên Hậu nương nương, đa tạ Thiên Hậu nương nương...

Sau khi hán tử kia nghe xong, hắn lập tức kéo phụ nhân bên cạnh quỳ xuống, cung kính dập đầu vái lạy một hướng nào đó.

Chờ hai vợ chồng đứng dậy, lúc này thanh niên mới nhìn hán tử kia, hỏi.

- Nghe nói chung quanh đây có một đám tội phạm, gian dâm cướp bóc, không chuyện ác nào không làm. Chúng ta phụng mệnh của nương nương, đi diệt trừ bọn chúng, xin hỏi ngươi có biết bọn trộm cướp gọi “Độc Nhãn Hổ” đang ở đâu không?

- Độc Nhãn Hổ!

Vị hán tử tên Đổng Đại Hải vừa nghe thấy cái tên này, hắn cắn chặt răng, trên mặt hiện ra sự phẫn hận.

Hắn cắn răng, nói.

- Mấy ngày trước bọn chúng xông vào trong thôn, cướp hết lương thực của chúng ta!

Thanh niên kia nhìn Đổng Đại Hải, hỏi.

- Nói vậy các ngươi biết bọn chúng đang ở đâu phải không?

- Biết, đương nhiên là biết!

Hán tử kia gật đầu, lại bỗng nhiên lắc đầu, nhìn thanh niên kia, có chút lo lắng nói.

- Ân Công, việc này tuyệt đối không thể. Cái tên Độc Nhãn Hổ kia có mấy chục huynh đệ, mỗi tên đều có thân thủ không tầm thường, ngay cả quan phủ cũng không làm gì được bọn chúng, nếu các ngươi đi, căn bản chính là chịu chết!

Thanh niên kia lại không để bụng chút nào, nói.

- Không sao, ngươi chỉ cần nói cho ta biết cái tên Độc Nhãn Hổ kia ở nơi nào là được.

Nghe vậy, sắc mặt Đổng Đại Hải biến hóa một trận, một lát sau, trong mắt hắn hiện ra một tia tàn nhẫn, nói.

- Ân công, mạng của Tiểu Vân nhà ta do ngài cứu, nếu như không có lương thực thì gia đình chúng ta cũng chỉ có thể chết đói...

Ánh mắt của hắn dần dần trở nên kiên định, nói:

- Nếu như các ngươi muốn đi tìm Tuần Sơn Hổ, xin hãy mang ta theo!

- Còn có ta!

- Tính thêm ta nữa!

- Dù sao thì cũng chết, cho dù lão tử chết trong tay Tuần Sơn Hổ thì cũng còn hơn bị đói đến chết! ít nhất trước khi chết còn có thể kéo

một tên theo!

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTaThần

Hơn mười hán tử từ bên ngoài tràn vào, tình cảm quần chúng xúc động, bọn họ nhao nhao đứng sau lưng Đồng Đại Hải.

Toàn bộ thôn làng đã không còn chút lương thực nào, sau hôm nay, cho dù bọn họ không bị những tên cường đạo kia giết chết thì cũng sẽ từ từ chết đói. Còn không bằng đi theo những người này, liều ra một đường sống.

Thế đạo này, mệnh đều do mình liều mà có!

Thanh niên kia nhìn bọn hắn, nói.

- Mọi người cần phải suy nghĩ cho kĩ, lần này đi rất có khả năng sẽ không thể trở lại được....

Một người đứng ở hàng thứ nhất lắc đầu, cười thảm.

- Như vậy cũng còn tốt hơn một nhà già trẻ đều chết đói!

Trưởng thôn Đổng gia thôn lảo đảo đi tới, nói.

- Cho dù ân công không đến thì chúng ta cũng sẽ đi tìm bạn Độc Nhãn Hổ liều mạng một phen. Liều thì mới có thể có mạng sống tiếp, nếu không liều, vậy thì người cả thôn chỉ có thể chết chung....

Thanh niên kia suy nghĩ một chút, cũng không cự tuyệt, gật đầu nói.

- Vậy thì cùng đi thôi.

Mười mấy thanh niên trai tráng của Đổng gia thôn lấy cuốc, xẻng từ trong nhà ra, sau đó khiêng trên vai đi theo thanh niên kia ra Đổng gia thôn, ai nấy đều hùng hổ đi về một hướng.

Ai mà không sợ chết, lúc trước bọn họ căn bản không có sinh ra tâm tư phản kháng những tên cường đạo đó, nhưng bây giờ đã khác, nếu bọn họ không phản kháng thì cũng chỉ còn một con đường chết đói.

Bọn họ đã bị buộc đến tuyệt lộ, chỉ có hai lựa chọn, một là phản kháng, hai là chết.

Không muốn chết thì cũng chỉ có thể phản kháng.

Cũng may bọn họ còn có giúp đỡ, những ân công này hình như không phải người bình thường, nhìn qua có hơn mười người, lại cộng thêm bọn họ, nếu xét về nhân số thì cũng không kém đám Độc Nhãn Hổ kia bao nhiêu.

Đổng gia thôn.

Vì tìm một con đường sống cho toàn thân, thanh niên trai tráng trong thôn đều xuất động, đi tử chiến với bọn tội phạm lợi hại nhất ở khu vực phụ cận, thề muốn cướp về lương thực của mình.

Những người còn lại, người già, phụ nữ và trẻ em lưu lại trong thôn, mọi người đều đứng trước cửa thôn, im lặng nhìn về một hướng.

Một đứa bé núp trong lòng mẹ mình, ngẩng đầu hỏi.

- Mẹ ơi, cha và những người khác đang làm cái gì vậy?

Người phụ nhân kia cúi đầu, dịu dàng nói.

- Cha và mọi người đi tìm lương thực cho chúng ta, nếu tìm được lương thực thì sau này chúng ta không đói bụng nữa....

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTaThần

Như Ý Thành.

Lý Dịch nhìn xuống phía dưới, Dương Liễu Thanh, Vương lão đầu, Vệ Lương, Trần Thanh và mấy vị phó tướng đều có mặt, ngay cả Liễu nhị tiểu thư cũng tìm một chỗ ngồi ở phía sau cùng.

Hắn gật đầu, quay người gõ gõ vào bảng đen, nói.

- Hiện tại chúng ta bắt đầu lên lớp.

- Hôm nay chúng ta sẽ giảng về thời cơ tạo phản.

Hắn hắng giọng một cái, tiếp tục nói.

- Thời cơ để tạo phản vô cùng quan trọng, các ngươi ngẫm lại xem, hiện tại Cảnh Quốc có người tạo phản không?

- Không có ai dám tạo phản ở Cảnh quốc, vì cái gì? Bởi vì Cảnh Quốc có thực lực cường đại, dân sinh an ổn, bá tánh an cư lạc nghiệp, ai ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm mà đi tạo phản chứ?

Vệ Lương như suy tư gì mà gật đầu, Lý Dịch chỉ vào hắn, nói.

- Vệ tướng quân, người trả lời xem, tại sao Tề Quốc không có người tạo phản?

- Tề Quốc có người tạo phản.

Vệ Lương suy nghĩ một lúc, nói.

- Mấy năm trước đó, Tề Quốc đại hoàng tử bị người mê hoặc, muốn phổ biến phương pháp “Nghị tội bạc" ở Tề Quốc, làm cho trong nước rung chuyển bất an, quan viên mấy châu tạo phản, liên lụy rất rộng, về sau mới mạnh mẽ trấn áp xuống....

- Ngươi ngồi xuống!

Lý Dịch lườm hắn ta một cái, nói.

- Ví dụ Tế Quốc tạo phản thất bại nói cho chúng ta biết, tạo phản cũng cần có nguyên tắc, khi một quốc gia còn rất cường thịnh mà lại mù quáng tạo phản, nhất định sẽ phải trả cái giá nặng nề....

- Cái gọi thời cơ tạo phản, cũng chính là thời thế, cần thiết phải thỏa mãn mấy cái điều kiện tiên quyết sau: Thiên hạ hỗn loạn, dân chúng lầm than, triều đình thất tín, phản tặc nổi dậy..... Rất hiển nhiên, đây chính là thế cục bây giờ của Võ Quốc.

....

Lý Dịch sau cùng vẫn phát hiện, nếu chỉ dựa vào những văn tự trên giấy để cải tạo tư tưởng của mấy người này, hình như cũng không phải việc dễ dàng gì.

Vương lão đầu còn tốt, rốt cuộc thì lão ta là tinh anh trong giới đọc sách, nhưng mấy võ tướng giống như Vệ Lương hay Trần Thanh thì lý giải sẽ có hơi quá sức.

Cố tình hết lần này tới lần khác, đây lại là những việc mà bọn họ là người cần phải hiểu nhất.

Vì thế hắn chỉ có làm lại nghề cũ, mở lớp học nhỏ của Cảnh Vương, mỗi ngày giảng giải cho bọn hắn nửa canh giờ. Giảng giải mấy ngày nay, Lý Dịch cảm thấy hiệu quả cũng không tệ lắm.

Hắn nhìn vẻ mặt bừng tỉnh của những người ngồi ở dưới, lại mở miệng lần nữa.

- Trước khi tạo phản, đầu tiên cần phải hiểu biết mâu thuẫn chủ yếu của nơi đó, là bá tính và quan phủ hay bá tánh và hương thân hoặc bá tánh và giặc cướp. Biết rõ mâu thuẫn chủ yếu là gì thì mới biết bước tiếp theo nên làm như thế nào, như vậy mới có thể từng bước lớn mạnh đội ngũ của các ngươi được...

Thương Châu, Đổng gia thôn.

Một đám người an tĩnh canh giữ ở cửa thôn, có người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, ai nấy đều im lặng, bọn họ cứ đứng đó cho đến khi thái dương sắp khuất sau núi....

Chợt có một người la to.

- Trở về rồi! Bọn họ trở về rồi!

Mọi người nghe vậy thì mừng rỡ ngẩng đầu lên, phát hiện một đám người từ đằng xa đi tới.

Các nàng nhìn thấy nam nhân, nhi tử nhà mình, bọn họ cao hứng bừng bừng đi vào trong thôn, khuôn mặt tươi cười, trên vai mỗi người đều là một túi to...


Bạn cần đăng nhập để bình luận