Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 914: Hay Là Dìm Đi



Chương 914: Hay Là Dìm Đi





----------------------

Hôm nay, Lý Hiên mặc một bộ trang phục màu tối, trên đầu còn mang theo vòng hoa trông rất nổi bật. Tưởng tượng nếu có người vẽ thêm lớp trang điểm lên mặt thì trông hắn cũng không khác gì yêu tinh trong mấy vở kịch hát là mấy.

- Ngươi…Những lời ban nãy các ngươi nói, ta đều nhìn thấy hết rồi!

Lý Hiên thở hổn hển, điên cuồng chạy tới, vẻ bàng hoàng khó tin trên mặt còn chưa vơi đi.

Lý Dịch nhìn thấy gương mặt trang điểm lòe loẹt của hắn, khóe miệng giật giật mấy cái.

- Sao cơ, ngươi nhìn thấy thứ gì?

Chỉ chỉ ống nhòm Lý Hiên đang đeo, Lý Dịch lại càng thêm nghi hoặc trong lòng.

Lý Hiên liếc nhìn hai người, ánh mắt mang vẻ kinh dị đến cực điểm.

- Các ngươi nghĩ ai cũng giống mình sao, ta chỉ cần nhìn vào môi các ngươi mấp máy thứ gì đã hiểu, chẳng cần nghe ngóng gì hết!

Lý Dịch nhìn chằm chằm hắn, kinh ngạc thốt lên.

- Ngươi học Thần ngữ?

Không chờ Lý Hiên kịp gật đầu, hắn lập tức nhớ ra, quãng thời gian gần đây khi hai người nói chuyện, tên này đều sẽ liên tục nhìn vào môi người ta, không phải đang luyện tập học Thần ngữ?

Sau đó lại nhìn lên ống nhòm trên cổ hắn, Lý Dịch bắt đầu tưởng tượng, chẳng lẽ mục đích học Thần ngữ của tên này chỉ để nhìn trộm và nghe lén?

Trong đầu tên này rốt cuộc nghĩ thứ gì thế?

Lý Dịch khó chút khó tin, hỏi.

- Ngươi nghe ra ta mới vừa nói cái gì?

- Ngươi có mắng ta cũng vô dụng.

Lý Hiên nhìn chằm chằm hai người họ, sau đó nói.

- Những lời các ngươi nói khi nãy, ra đều biết hết rồi.

Lý Dịch và Lý Minh Châu liếc nhau, có chút đồng cảm với đối phương.

Hai người họ vốn dĩ chọn nơi này để nói chuyện là vì sợ tên nhóc này lại nổi lên tật xấu chỉ sợ thiên hạ không loạn của mình, nếu như biết chuyện này, chỉ sợ sẽ náo loạn.

Bọn hắn ngàn phòng vạn phòng cũng không ngờ Lý Hiên lại đi học Thần ngữ, chỉ sợ ống nhòm mang trên cổ cũng là hàng chất lượng cao nhất của Viện Khoa Học, trên thế giới này còn có người rảnh rỗi như hắn!

- Ngươi, các ngươi thật sự đại nghịch bất đạo!

Vẻ mặt Lý Hiên lo lắng, nhìn Minh Châu thống khổ nói.

- Muội, muội là công chúa đó, làm sao có thể làm ra loại chuyện…Loại chuyện này chứ!

Nhìn Lý Hiên đang vô cùng kích động, Lý Dịch quay qua nhìn Lý Minh Châu.

- Nếu không… Dìm hắn xuống hồ đi?

- Xem bộ dáng là không gạt được nữa.

Lý Dịch lần nữa thở dài, lần nữa hỏi ý kiến Lý Minh Châu.

- Ta với cô, ai nói đây.

Lý Minh Châu phất tay áo, ngồi xuống nhìn ra ngoài mặt hồ tĩnh lặng.

- Ngươi nói đi.

Lý Dịch gật đầu, lần nữa nhìn về phía Lý Hiên.

- Ngươi vừa rồi nghe được thứ gì?

- Ngươi không cần thăm dò ta.

Lý Hiên liếc hai người một chút, nói.

- Loại chuyện đại nghịch bất đạo này, nếu để cho phụ hoàng biết, chúng quần thần biết, để người trong thiên hạ biết, hai người các ngươi từ nay trở đi không có một ngày sống yên ổn ở Cảnh Quốc!!

Lý Dịch lắc đầu, xem ra hắn thật sự nhàm chán đến cảnh giới siêu thoát vũ trụ a, quả nhiên học Thần ngữ, nói đến đây, chắc cũng không cần thăm dò nữa.

- Ngươi phải biết, Thục Vương mặc dù đã bị đày đến Thục Châu, thanh danh bị hủy hết nhưng hắn vẫn là con trưởng. Một khi bệ hạ xảy ra chuyện, hắn sẽ có khả năng đông sơn tái khởi, thậm chí leo lên đế vị.

Lý Dịch nhìn hắn, nói tiếp.

- Bệ hạ có đến mấy vị hoàng tử, nhưng vô tài vô đức, thiên hạ rơi vào tay bọn họ sớm hay muộn gì cũng loạn mất. Chúng ta đi từng bước một đến ngày hôm nay, tuyệt đối không thể để triều đình quay về như cũ, huống chi, với quyền lực Minh Châu nắm giữ trong tay, bất kỳ một hoàng tử nào kế vị thì kết cục của nàng chắc chắn sẽ vô cùng thảm!

Lý Hiên nghe vậy, sắc mặt lại trầm xuống, đạo lý như thế, sao hắn không hiểu.

Cũng chỉ có lòng dạ như Hoàng bá bá mới cho phép trưởng công chúa nắm quyền, giao hết mọi việc lớn nhỏ của quốc gia cho nàng. Cho đến bây giờ, đại đa số quần thần trong triều đình cũng yên lặng ngầm chấp nhận sự tồn tại của công chúa điện hạ.

Nhưng nếu Tân Đế kế vị tất sẽ không cho phép những thứ quyền này nằm trong tay một công chúa. Thậm chí Viện Khoa Học cũng phải thoát khỏi khống chế của hắn.

Tiền đề để bọn họ còn có thể an ổn là Hoàng bá bá còn nắm quốc gia trong tay, một khi không có lão, vận mệnh của rất nhiều người sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lỡ đất.

Nhưng... Cho dù đây là sự thật cũng không có chút quan hệ với chuyện mà bọn họ đã nói!

Trọng điểm không ở chỗ này …

Một bên là công chúa chưa gã, còn một bên là trọng thần đã có gia đình, cả hai lén lút ở cùng một chỗ, không bị người phát hiện, hết thảy mọi việc đều bình an vô sự, nhưng bây giờ Minh Châu có thai, chắc chắn không thể giấu giếm được bao lâu. Một khi chuyện này bị đồn ra, nhất định sẽ trở thành xì căng đan lớn nhất của hoàng thất từ trước đến nay. Hai người nhất định sẽ bị người khác chỉ trỏ, coi như giữ lại được cái mạng, nhưng cuộc sống về sau ở Cảnh Quốc nhất định sẽ không thể bình an.

- Các ngươi… Sao các ngươi bất cẩn như vậy?

Lý Hiên có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc hai người một cái, thở dài.

- Các ngươi đi đi, cố gắng tìm một chỗ nào không ai biết các ngươi, đừng có trở về nữa.

- Ngươi trước nghe ta nói hết đã.

Lý dịch bình tĩnh nhìn hắn, Lý Hiên cũng quay đầu sang, sau đó cúi đầu, mở miệng.

- Được, ngươi nói đi.

- Hiện giờ, Tấn Vương là người thích hợp nhất để kế thừa ngôi vị.

Lý dịch nhìn về phía Viện Toán Học, chậm rãi nói.

- Nhưng tuổi của nó còn quá nhỏ, không thể sớm đảm đương hết trách nhiệm, cho nên…

- Đến giờ mà ngươi còn nói những thứ này làm gì?

- Ngươi im miệng, nghe ta nói hết đã!

Chờ đến khi Lý Hiên thật sự im miệng, Lý Dịch mới lần nữa mở miệng.

- Cho nên, chúng ta cần trợ giúp Minh Châu giành lấy vị trí đó!

Lý Hiên sững sờ, một lát mới kinh ngạc nhìn hắn hỏi.

- Vị trí nào?

- Vị trí bệ hạ.

-...

Lý Hiên nhìn hắn rồi lại nhìn qua Minh Châu, vò đầu, khoát tay nói.

- Ngươi chờ một chút, bây giờ ta thật sự có chút loạn rồi, khoan, trước để ta chảy vuốt lại suy nghĩ...

Hồi lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên lần nữa.

- Chẳng lẽ không phải Minh Châu đang mang thai?

Công chúa điện hạ bỗng dưng đứng thẳng lên, đỏ mặt nhìn hắn, cả giận quát.

- Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì đấy?

Lý Hiên kinh ngạc.

- Vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy, chính muội nói mình đang mang thai mà!

- Ngươi học Thần ngữ này được bao lâu rồi?

Lý Dịch ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên hỏi.

- Chắc tầm gần một tháng...

Lý Hiên hồi tưởng lại đáp.

Ánh mắt Lý Dịch nhìn thẳng vào hắn, hỏi lại.

- Vừa rồi ngươi nghĩ Minh Châu đang mang thai nên mới xông đến đây?

Lý Hiên gật đầu, lý lẽ vô cùng đầy đủ trả lời.

- Chính xác, không phải vậy thì còn có thể là gì?

- Những lời ngươi vừa nói cũng đều vì chuyện này?

Lý Dịch xoa xoa mi tâm, lần nữa hỏi hắn.

Lý Hiên lúc này đã vô cùng kinh ngạc.

- Chẳng... Chẳng lẽ Minh Châu không mang thai, là ta đã nhìn lầm?

Sau khi nói xong, trên mặt đang hoảng hốt hiện ra vẻ chợt hiểu, nhìn chằm chằm Lý Dịch.

- Chờ một chút, chờ một chút, khi nãy ngươi vừa nói cái gì, đưa Minh Châu lên vị trí nào?

Lý Dịch thở dài, quay đầu lại nhìn Minh Châu.

- Nếu không, hay là dìm hắn xuống nước đi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận