Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1065: Không Để Lại Người Sống!



Chương 1065: Không Để Lại Người Sống!




Chương 1065: Không Để Lại Người Sống!



- Đoan Dung công chúa.

Lý Dịch và Liễu nhị tiểu thư nhìn nhau, nhưng ánh mắt lại chuyển qua trên người nam tử kia, hỏi:

- Ngươi mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa.

- Im ngay!

Nam tử trung niên bị trói kia trừng mắt, hô hấp dồn dập, muốn rách cả mí mắt.

Hắn bắt đầu phí sức giãy dụa, Cọ sát với dây thừng trên cơ thể phần da thịt lộ ra ngoài bị cứa ra từng vết từng vết đỏ.

Những nam tử bị lão Phương mang tới coi như phản ứng ngu ngốc đến mấy cũng biết vị tướng quân bị người buộc thành như vậy tuyệt đối không phải đang chơi trò chơi gì không thể miêu tả, nhìn Lý Dịch cùng Liễu nhị tiểu thư, run giọng nói:

- Ngươi, các ngươi, các ngươi là ai?

Lý Dịch nhìn nam tử trung niên kia, lắc đầu nói:

- Đừng uổng phí sức lực, cái dây thừng này càng giày càng chặt.

Không biết vừa rồi do người nào buộc dây thừng, phương pháp buộc xấu hổ như vậy. Hắn nhìn sang lão Phương, nói:

- Giúp hắn cởi ra đi.

Vừa mới cởi ra dây thừng trên cơ thể, nam tử trung niên bỗng nhiên hướng bên ngoài trại tử chạy như điên, đương nhiên bị lão Phương ngăn cản.

Hắn hạ giọng, quát ầm lên.

- Thả ta rời đi, ta có một chuyện quan trọng cần phải làm. Chờ sau khi ta trở lại, mặc cho các ngươi xử trí!

- Ngươi đi một mình có làm được cái gì, chịu chết sao?

Lý Dịch nhìn hắn, nhàn nhạt nói một câu, sau đó mới hỏi:

- Hắn mới vừa nói công chúa, có phải Đoan Dung công chúa của Võ Quốc, Dương Liễu Thanh?

Nam tử trung niên không giãy dụa nữa, nhìn Lý Dịch, ánh mắt sáng rực.

- Làm sao người biết tên công chúa?

Lý Dịch dùng ánh mắt ra hiệu lão Phương buông hắn ra, Liễu nhị tiểu thư chạy tới một bên, nhỏ giọng phân phó lấy cái gì.

Lý Dịch nhìn sang đầu trọc bên cạnh, nói:

- Thả toàn bộ bọn hắn ra đi.

Nam tử trung niên kinh ngạc đứng tại chỗ, thời gian ngắn trải qua kinh lịch rất khác biệt, cho dù trong tâm hắn vô cùng kiên định, trong lúc nhất thời cũng có chút chậm tiêu.

Lão Phương vỗ bả vai hắn, an ủi:

- Chớ khẩn trương, người một nhà.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám ThiênTàThần

Kinh Cực Lĩnh.

Kinh Các Lĩnh nằm ở biên giới Võ Quốc, tiếp tục đi vào sâu hơn mười dặm chính là vùng đất hỗn loạn không người cai quản, bách tính lân cận và thương nhân đi qua đều không dám tùy tiện đặt chân vào đó.

Kinh Các Lĩnh, một chỗ trong rừng.

Phó tướng tên Trần Thanh quệt một vệt màu đen trên trán, thất thanh nói.

- Công chúa, tối nay thuộc hạ chỉ huy hai trăm người, liều chết cũng sẽ tạo ra một lỗ hổng, đến lúc đó, chúng ta ngăn cản bọn họ, những người còn lại hộ tống ngài và Tĩnh Vương điện hạ chạy thẳng về hướng Bắc, đến vùng đất hỗn loạn, có Vệ tướng quân tiếp ứng, bọn họ sẽ không làm gì được hai vị điện hạ.

Đối diện hắn, cô gái trẻ tuổi búi tóc tán loạn, trên thân dính đầy vết máu, trên mặt lại không lộ chút sợ hãi nào, ánh mắt sắc bén, lắc đầu

nói.

- Tối nay đánh bất ngờ, mọi người theo ta cùng nhau rút lui.

- Công chúa!

Trần Thanh nhìn nàng, trầm giọng nói.

- Trước có truy binh, sau Có mai phục, chúng ta bị buộc đến nơi đây, đã không có đường lui, mạt tướng hi vọng điện hạ không cần phải khư khư cố chấp, lấy đại cục làm trọng!

- Hoàng tử, hoàng tỷ, ta không muốn chết, ta không muốn chết đâu!

Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi thất tha thất thểu Xông đến, nước mắt bị bôi tèm lem, khóc lóc đau khổ nói.

- Chúng ta đầu hàng đi, đầu hàng bọn họ sẽ không giết ta, ta không muốn chết đâu!

Dương Liễu Thanh nhìn hắn, sắc mặt phức tạp, nhưng lại không nói chuyện.

Trần Thanh nhìn thiếu niên trước mắt, khẽ cắn môi, nói.

- Tĩnh Vương điện hạ, đầu hàng vô dụng, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta.

Trên mặt thiếu niên bỗng nhiên hiện ra một tia oán hận, chỉ hắn, lớn tiếng nói.

- Đều tại ngươi, đều tại binh đoàn của ngươi. Nếu không phải các ngươi giết nhiều người của bọn hắn như vậy, bọn họ nhất định sẽ không giết chúng ta.

- Im ngay!

Dương Liễu Thanh rốt cục nhịn không được quát lớn một tiếng, nhìn trái phải một cái, nói:

- Dẫn hắn đi!

Khi bị hai tên cận vệ mang đi, tay chân hắn vẫn còn điên cuồng giãy dụa, lớn tiếng nói:

- Hoàng tỷ, ta không muốn chết, ta không muốn chết, cứu ta, cứu ta...

Cho đến khi không còn nghe được âm thanh nào nữa, Dương Liễu Thanh mới nhìn Trần Thanh, hỏi.

- Tình huống dưới núi như thế nào?

Trần Thanh trầm ngâm một lát, nói:

- Hiện tại bọn họ tạm thời trú đóng ở dưới núi, có phải người đưa một phong thư lên, nói rằng chỉ cần chúng ta chịu đầu hàng thì sẽ không tổn thương hai vị điện hạ, kỳ hạn là buổi sáng ngày mai. Nếu sáng mai còn không đầu hàng, bọn họ sẽ cưỡng chế tấn công.

- Sẽ không tổn thương...

Dương Liễu Thanh nhìn hoàng hôn vừa buông xuống phía chân trời, nói:

- Lấy tính tình của Nhị hoàng huynh, hẳn sẽ không bỏ qua mới đúng.

- Hắn còn đang hận không thể đuổi tận giết tuyệt tất cả hoàng tử, làm sao có thể buông tha hai vị điện hạ?

Một bóng người già nua đi tới, họ nhẹ hai tiếng, nói:

- Cứ theo Trần Tướng Quân nói, tối nay cưỡng ép phá vây, điện hạ mang theo Tĩnh Vương đi vùng đất hỗn loạn tập hợp với Vệ tướng

quân.

- Thừa Tướng.

Lão giả phất tay, cắt ngang lời nói của nàng,

- Chỉ cần điện hạ và Tĩnh Vương không việc gì, thì chúng ta còn có cơ hội.

- Trần Thanh!

Hắn bỗng nhiên khẽ quát một tiếng.

- Có một tướng:

- Lập tức an bài nhân thủ, tối nay giờ Tý đánh bất ngờ xuống núi, hộ tống hai vị điện hạ rời đi!

- Tuân lệnh!

Trần Thanh cũng không quay đầu lập tức xoay người rời đi, bọn họ còn ba trăm người có thể chiến đấu, cưỡng ép phá vây, vẫn có một chút hi vọng.

Sau khi Trần Thanh rời đi, lão giả nhìn cánh rừng phía xa dần dần bị bóng tối bao phủ, bỗng nhiên nói.

- Điện hạ, nếu lần này có thể chạy đi thì không cần phải quay trở lại.

Dương Liễu Thanh nhìn hắn, bờ môi khẽ nhếch.

- Thừa Tướng.

Lão giả vươn tay, nhẹ nhàng hướng phía dưới ép một chút, ra hiệu nàng đừng bảo là đi xuống, sau đó mở miệng lần nữa, nói.

- Tĩnh Vương không có triển vọng, gánh nặng như núi này không nên rơi xuống trên vai điện hạ. Người đi Tề Quốc cũng được, đi Cảnh Quốc cũng được, quên Võ Quốc, quên cừu hận, cũng quên Đoan Dung công chúa, sống một cuộc sống bình thường đi.

Dương Liễu Thanh lắc đầu, nói:

- Ta đã từng thề, nếu không báo được đại thù cho phụ hoàng, mẫu hậu và huynh trưởng, thề không làm người.

- Dù sao chúng ta cũng không có cái gì.

Lão giả thở dài, nói.

- Cảnh Quốc như mặt trời giữa trưa, ngày càng lớn mạnh, Tam hoàng tử Tề Quốc có tâm của thiên hạ, lại có tài trị quốc. Còn Dương Trạch, giết huynh giết cha, đạo trời không tha, có lẽ khí số của Võ Quốc ta đã hết, chỉ đáng thương cho bách tính.

Dương Liễu Thanh cúi đầu xuống, tay nắm chặt thành quyền, cắn răng nói:

- Ta sẽ không từ bỏ.

Lão giả nhìn nàng một cái, trong mắt hiện ra màu sắc trìu mến, cuối cùng lắc đầu, thở dài, quay người rời đi.

Dương Liễu Thanh đứng tại chỗ, không biết qua bao lâu, tay nắm chặt thành quyền, móng tay đã đâm thật sâu vào lòng bàn tay. Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trăng tròn trên bầu trời, cả khuôn mặt đều lộ ra vẻ kiến nghị.

Chỉ là phía sau vẻ kiến nghị này còn có một tia yếu đuối cùng bất lực ẩn sâu không ai thấy.

Nếu có thể, nàng sao lại nguyện ý gánh vác huyết hải thâm cừu như vậy, làm sao nguyện ý gánh vác trách nhiệm ép cho người ta thở không nổi này?

Nàng làm sao lại không nguyện ý làm một nữ tử bình thường?

Nàng đã rất nhiều lần mơ ước được làm nữ tử bình thường...

Ngày mai sẽ là 15.

Ba năm trước, nàng không phải đối mặt với đủ loại thách thức như hôm nay, còn có thể ở toà nhà trong sân nhỏ kia, toà nhà chứa chang

gần như tất cả niềm vui đời này của nàng.

Bên trong khu nhà nhỏ kia có vị sư phụ trong nóng ngoài lạnh, tuy nghiêm khắc nhưng luôn dùng hết tâm huyết dạy bảo chính mình; có Lý Dịch sự bá nàng sùng bái nhất, cực kỳ lười nhác, nhưng xưa nay chưa từng bị việc gì làm khó; còn có Như Nghi sư bá ôn nhu hiền lành, đã trèo lên đỉnh cao võ đạo; cũng có Tiểu Hoàn cô nương đơn thuần ngây thơ, luôn ngây ngốc nhưng tâm địa lại thiện lương...

Ngôi nhà nhỏ kia chính là nơi mà đời này Liễu Minh không thể quên, cũng không thể dứt bỏ, bất kể như thế nào cũng không thể.

Bọn họ hiện tại ra sao rồi?

Khi nàng đi, Như Nghi sự bá mang bầu, hiện tại đứa nhỏ cũng tầm ba tuổi đi, không biết là nam hay là nữ.

Lý Dịch sự bá có phải vẫn sợ sư phụ như vậy hay không. Không biết hắn và Nhược Khanh cô nương, Túy Mặc cô nương phát triển tình cảm đến đâu rồi.

Không biết sư phụ Có phải còn thường xuyên khi dễ sự bá hay không, cũng không biết sư phụ có còn tranh đấu với vị Minh Châu công chúa kia nữa không. Nàng càng không biết sư phụ có phải đến bây giờ còn đang trách nàng hay không?

Nàng quay đầu nhìn theo một hướng khác. Nàng biết bọn họ bây giờ ở Thục Châu chỉ cách nàng một vùng đất hỗn loạn, nhưng khoảng cách này đã là cả đời nàng vĩnh viễn không thể vượt qua...

Dưới Kinh Cức Lĩnh, bóng người lắc lư, ánh lửa vô số.

Đứng đầu đám người, hai tên tướng lĩnh ngồi trên lưng ngựa ánh mắt thủy chung nhìn theo đường lên núi tối như mực.

Một người quay đầu nhìn, nói:

- Tướng quân, còn phải đợi một buổi tối, không bằng trước tiên cho bọn hắn cắm trại ở chỗ này đi.

- Không cần.

Người bên cạnh hắn phất tay, nói:

- Giờ Tý tấn công!

- Giờ Tý tấn công?

Người kia kinh ngạc, Có chút khó có thể tin hỏi:

- Nhưng không phải bệ hạ đã hạ thánh chỉ không thể gây tổn thương cho công chúa và Tĩnh Vương sao?

- Ta không biết thánh chỉ gì hết.

Nam tử khoác áo giáp nhếch môi cười, thấp giọng nói.

- Ta chỉ biết bệ hạ viết cho ta mật hàm... Không để lại người sống!



Bạn cần đăng nhập để bình luận