Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1081: Tương Lai Còn Dài




Chương 1081: Tương Lai Còn Dài

Chương 1081: Tương Lai Còn Dài



Trước nay đều là Lý Dịch xảo trá người khác, không ngờ lần này lại bị Bạc Tố xảo trá ngược lại.

Mùi hoa bách hợp thanh nhã, mùi hương vốn rất nhạt, nếu để thời gian lâu thì trừ người có ngũ cảm nhanh nhạy, cái mũi còn thính hơn mũi chó của Như Ý, bình thường thì căn bản sẽ không có ai ngửi ra được.

Hắn còn tưởng rằng Bạch Tố thật sự thức tỉnh lương tâm cho nên cảm kích hắn nữa chứ, thật sự hảo tâm không có hảo báo, luận về việc lòng dạ của nữ nhân có thể nhỏ đến mức nào.

Cho dù trong lòng của hắn không thẹn, nhưng mà bị năm đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy cũng vẫn cảm thấy chột dạ.

- Như Ý, muội tới đây với ta.

Vô luận như thế nào thì cũng phải chứng minh rằng mình trong sạch, Như Ý biết Bạch Tố thích nữ nhân, Liễu nhị tiểu thư hòa nhãn kim tinh, làm sao lại có thể dính kế ly gián vụng về như vậy được?

Hắn và Như Ý đi ra ngoại viện, Bạch Tố còn đang so chiều với Thọ Ninh.

- Khụ, khụ....

Lý Dịch đi đến bên cạnh Bạch Tố, suýt chút bị mùi nước hoa nồng đậm sặc chết.

Lần này là mùi hoa hồng.

Liễu nhị tiểu thư nhìn Lý Dịch, chờ hắn giải thích.

Lý Dịch nhìn Bạch Tố, chờ nàng ta giải thích.

Mới vừa rồi còn là mùi bách hợp, thế mà chưa qua thời gian nửa chén trà nhỏ thì nàng ta đã phun nước hoa hồng nhiều như vậy, không chê lãng phí?

Thọ Ninh đi tới, kéo cổ tay Liễu nhị tiểu thư, nói.

- Như Ý tỷ tỷ, tỷ so chiêu với ta một chút được không? Hoàng tử nói võ công của tỷ rất lợi hại, ta còn có rất nhiều chỗ không hiểu muốn hỏi tỷ đây ....

Một mùi hương tươi mát, nhã nhặn phát ra từ người Thọ Ninh, là nước hoa mùi bách hợp.

Liễu nhị tiểu thư nhìn sang Lý Dịch, sau đó mới quay đầu nhìn Thọ Ninh, nói.

- Được rồi, muội đi vào trong viện với ta.....

Nữ hài tử đáng yêu luôn được mọi người yêu mến, ngay cả Liễu nhị tiểu thư cũng không ngoại lệ, khi Thọ Ninh nghịch ngợm thì rất được mọi người chào đón, khi ngoan ngoãn nghe lời lại càng được mọi người chào đón.

Không khiến người chào đón là người nào đó ngực nhỏ, mông nhỏ, lòng dạ hẹp hòi, âm hiểm độc ác xảo trá có tên Bạch Tố.

Bạch Tố liếc nhìn Lý Dịch một cái, nhàn nhạt nói.

- Lần này coi như số người gặp may.

- Người ngực nhỏ không có tư cách nói chuyện!

Lý Dịch cũng liếc nàng ta một cái, sau đó đi vào sân trong.

Bạch Tổ trợn hai mắt lên, ngực phập phồng bất định, nhìn qua thế mà đã lớn hơn một chút so với lúc trước...

Thọ Ninh là người có thể làm cho mọi người vui vẻ, đặc biệt là khi cái tên gia hỏa chướng mắt Lý Hiên đi lên núi, toàn bộ bầu không khí của Vương phủ đã trở nên hài hòa rất nhiều.

Lý Dịch đi về thư phòng lấy mấy phong thư ra đọc, trong đó viết về một ít vấn đề khó khăn mà khu vực công nghiệp trong vùng đất hỗn loạn gặp phải.

Lý Dịch vừa xem hết hai lá thư thì Liễu nhị tiểu thư từ ngoài bước vào, nàng ấy hình như vừa mới tắm xong, mái tóc dài ướt sũng xoã

tung sau lưng.

- Mùi nước hoa vừa rồi của Bạch Tố phải không?

Ha?

- Bạch Tố thích dùng nước hoa mùi bách hợp.

Liễu nhị tiểu thư vén tóc sang một bên, đứng trước gương, nói.

- Yên tâm, ta sẽ không hiểu lầm, Bạch Tố sẽ không thích ngươi, ngươi cũng sẽ không thích nàng ấy.

- Tại sao?

Lý Dịch nghe vậy thì cảm thấy kỳ quái, chuyện Bạch Tố sẽ không thích hắn thì hắn có thể lý giải, phương hướng giới tính không giống

nhau, cái này cũng giống như hắn sẽ không thích lão Phương hay Lý Hiên, nhưng mà Liễu nhị tiểu thư dựa vào cái gì mà chắc chắn hắn sẽ không thích Bạch Tố?

Chẳng lẽ bởi vì nàng ta ngực nho sao?

- Bời vì ngươi không thích ngực nhỏ.

Như Ý nói câu này cứ như hắn có kỳ thị gì đó với nữ nhân ngực nhỏ vậy, tuy xác thực cũng có một chút xíu nguyên nhân này, nhưng nguyên nhân này cũng chỉ chiếm có tám mươi phần trăm mà thôi, hai mươi phần trăm còn lại là do lòng dạ nàng ta hẹp hòi, âm hiểm độc ác, không có hương vị nữ nhân....

Ngày sinh dự tính của Túy Mặc đã tới gần, toàn bộ bầu không khí của Vương phủ cũng trở nên khẩn trương.

Ngay cả Lý Đoan cũng yên tĩnh hơn mọi ngày rất nhiều, nhiều lần chạy tới hỏi hắn và Như Nghi, nhị nương sẽ sinh đệ đệ hay muội muội...

Trong phủ có đoàn đội đã qua huấn luyện đỡ đẻ chuyên nghiệp, một ngày mười hai canh giờ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, luân phiên nghỉ ngơi, khi mà Tiểu Thúy chạy tới nói Túy Mặc sắp sinh, bầu không khí khẩn trương trong vương phủ đã đạt tới đỉnh điểm.

Như Nghi nắm chặt tay Lý Dịch, còn sốt sắng hơn cả lúc nàng ấy sinh Lý Đoan.

Lý Dịch vốn dĩ muốn đi vào động viên Túy Mặc, nhưng mà thái độ của Như Nghi lại rất kiên định.

Nàng nói nam nhân tiến vào phòng sinh là điềm xấu, Túy Mặc nghe vậy cũng không đồng ý, Lý Dịch cũng chỉ có thể mê tín không đi vào.

Lý Dịch không dám không mê tín, hắn có thể xuất hiện ở thế giới này đã rất mê tín rồi. Lúc này mà còn nghi vấn sự tồn tại của Thần Phật, ai biết có thể gặp báo ứng hay không...

Không biết qua bao lâu, một bà đỡ đẩy cửa bước ra, cười nói:

- Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, là một tiểu quận chúa, mẹ con bình an.

- Thưởng!

Lý Dịch thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh vào phòng.

Hôm qua là ngày vui của Vương phủ, tất cả nha hoàn, người hầu đều được thưởng tiền công một năm. Hạ nhân làm ở Vương phủ đều

biết, Vương gia rất hào phóng với hạ nhân, tiền công mà bọn họ nhận được tuyệt đối không chỉ là con số được viết trên giấy thông báo tuyển người ngoài kia, thường thường sẽ cao hơn gấp mười lần, thậm chí mấy chục lần.

Nghe nói, hôm qua bà đỡ đầu tiên bước ra thông báo bình an đã được thưởng riêng một ngàn lượng bạc, nàng ta kích động quá nên đã ngất xỉu tại chỗ....

Không biết khi nào tam phu nhân mang thai, khi nào Vương Phi lại mang thai, đây thật sự là một chuyện khiến người ta chờ mong....

Chưa từng làm cha thì vĩnh viễn sẽ không thể nghiệm được cảm giác làm cha như thế nào.

Lý gia đại tiểu thư đang ngủ say, nằm bên cạnh Tủy Mặc, Lý Đoan đứng ở mép giường, hai tay vòng ra phía sau, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm muội muội.

Hắn có muội muội, sau này sẽ có người cùng chơi với hắn. Phụ thân nói hắn là đại ca, là đại ca thì phải bảo vệ muội muội, cái này không cần phụ thân nói thì một người nam tử hán như hắn cũng hiểu được đạo lý này.

Chờ đến khi muội muội lớn thêm một chút, lúc đó hắn có thể dẫn muội muội chơi cầu tuột, nhảy dây, hắn sẽ mua hồ lô ngào đường, mua mứt hoa quả trái cây cho nàng. Mà nếu có tên nhãi ranh nào lấy rắn giả ra hù dọa muội muội, hắn nhất định sẽ đập tên đó một trận, đánh hắn rụng răng đầy đất, tiểu di đã từng nói, đợi khi nào hắn lớn hơn một chút thì sẽ dạy võ công cho hắn.....

Võ Công của tiểu dì rất lợi hại, nàng ấy có thể đánh phụ thân chạy loạn khắp nơi. Nếu hắn học võ công với tiểu di, nhất định có thể trở nên lợi hại như nàng ấy.

Lý Dịch nhìn con trai con gái của mình, lại lần nữa cảm thấy ông trời đối xử với hắn không tệ.

Vài vị kiều thê, một đôi nhi tử và nữ nhi, nếu so sánh với đời trước bị bắt đi xem mắt khắp nơi thì cuộc sống hiện tại không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Bị đá một trận thật không có uổng phí, trận hỏa hoạn kia cũng không có uổng phí...

Lý Đoan nhìn muội muội một lúc sau đó liền chạy ra ngoài, hắn muốn tìm tiểu di nhờ nàng ấy dạy võ công cho hắn, như thế thì hắn có thể bảo vệ muội muội rồi.

Túy Mặc dựa lưng vào cạnh giường, nàng nghiêng đầu nhìn mặt mày còn chưa rõ ràng của nữ nhi, trên mặt vẫn luôn mỉm cười.

Nàng đã nói với Lý Dịch từ rất lâu, nàng hy vọng có thể sinh được một nữ nhi. Nàng biết hội họa, biết ca hát, biết khiêu vũ, nữ nhi của hai người sẽ kế thừa mọi thứ của nàng, sẽ trở thành “Tiểu Lạc Thủy Thần Nữ"...

Tên của đại tiểu thư Lý gia đã được Lý Dịch và Túy Mặc thương lượng từ sớm, cho dù nam hài hay nữ hài thì đều đã có vài tên để chọn. Lúc sáng, Lý Dịch và Túy Mặc cân nhắc một chút, từ trong mấy cái tên đó chọn ra một cái.

Lý Mộ.

Mộ, có nghĩa tưởng niệm và không muốn xa rời. Trong tên của Lý Mộ bao hàm quá nhiều tình cảm của hắn và Túy Mặc, cả hai cùng nhau tiến về phía trước, trải qua muôn vàn trắc trở và khó khăn, từ phủ Khánh An đến Kinh Đô, từ Kinh Đô đi đến Tề Quốc, quanh đi quẩn lại một vòng mới rốt cuộc có được kết cục viên mãn như hôm nay.

Hôm qua Túy Mặc tiêu hao thể lực quá nhiều, Lý Dịch Hỗ nàng ngủ xong thì nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, đi ra ngoài viện.

Như Nghi ngồi một mình bên bàn đá, ánh mắt nhìn về phương xa.

Lý Dịch đi tới ngồi xuống bên cạnh Như Nghi, hắn nắm lấy tay nàng, nhỏ giọng hỏi:

- Nàng đang nghĩ gì thế?

Như Nghi cười nói:

- Vừa rồi Đoan Nhi đi tìm Như Ý, con nó nói mình phải học Võ Công cho thật giỏi để sau này có thể bảo vệ muội muội...

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Lý Đoan còn quá nhỏ, không chịu khổ được nhiều, đợi qua hai năm nữa rồi tính.

- Xem bản thân nó có thể kiên trì nổi hay không, thiếp thân cũng bắt đầu luyện tập kiến thức cơ bản từ lúc ba tuổi...

Như Nghi nói một lúc rồi từ từ tựa đầu vào vai Lý Dịch, lẩm bẩm.

- Thiếp thân và tướng công còn có thể lại có thêm một đứa bé nữa không?

Như Nghi bởi vì thể chất nên rất khó mang thai, Lý Đoan sinh ra làm Lý Dịch hiện tại nhớ tới vẫn còn có chút run chân, hắn ôm eo nàng, nhẹ giọng nói:

- Sẽ có thôi....

- Thật sao...

- Thật.

Lý Dịch gật đầu, nói.

- Nương tử đừng quá gấp gáp, tương lai của chúng ta vẫn còn rất dài....



Bạn cần đăng nhập để bình luận