Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 898: Bức Bách Trên Kim Điện



Chương 898: Bức Bách Trên Kim Điện





----------------------

Tằng Sĩ Xuân cuống quýt cúi xuống nhặt một cái hộp lên rồi đặt nó trên bàn, lên tiếng.

- Đây là khế ước bán thân của nhóm Hầu quản gia, sau này hãy để bọn họ ở lại nơi này.

Khuôn mặt đỏ ửng của Tằng Túy Mặc vẫn chưa biến mất, nàng cúi đầu không dám nhìn ai, nhỏ giọng nói.

- Cám ơn nhị thúc.

Lại nghe được xưng hô này một lần nữa sau nhiều năm, sự vui mừng trên mặt Tằng Sĩ Xuân không thể che giấu, trong lòng hắn cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nếu Tuy Mặc đã chịu gọi hắn là nhị thúc như vậy có nghĩa nàng ấy đã buông khúc mắc xuống, buông khúc mắc của mười ba năm trước đây xuống, mà chuyện này cũng lại là khúc mắc không thể nào tiêu tán được trong lòng hắn một thời gian dài.

- Nếu vậy…. Ta đi trước.

Tằng Sĩ Xuân nhìn hai người, ánh mắt đặc biệt dừng trên người Lý Dịch một hồi lâu, sau đó mới quay người rời đi, còn thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Lạc Thủy Thần Nữ vẫn ngồi nguyên một chỗ, Lý Dịch ngồi xuống ghế, thuận tiện kéo nàng tới gần mình, nói:

- Hắn ta đi rồi, chúng ta tiếp tục thôi….

- Tiếp tục gì chứ….

Lạc Thủy Thần Nữ cúi đầu lẩm bẩm, cơ hồ không nghe được nàng ấy nói cái gì.

Lý Dịch không có trả lời, mà dùng hành động thực tế nói cho nàng ấy biết cần phải tiếp tục cái gì.

Không biết qua bao lâu, Tằng Túy Mặc lười biếng dựa vào lòng Lý Dịch, ánh mắt mê ly, thì thầm.

- Chàng còn nhớ rõ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau như thế nào không?

Lý Dịch nắm tay nàng, nói.

- Khi đó ta cũng nắm tay nàng như thế này, lại còn bị nàng coi là tên biến thái...

- Chàng chính là tên biến thái….

Tằng Túy Mặc gạt bàn tay đang quấy rối bên hông mình ra, đỏ mặt oán trách.

- Biến thái thì tên biến thái vậy, làm biến thái tốt biết bao nhiêu….

Lý Dịch đưa giơ tay đặt lại bên hông nàng ấy, mặt dày nói một câu.

Tằng Túy Mặc giãy dụa tượng trưng hai cái sau đó thuận theo Lý Dịch, nói thầm.

- Ta còn nhớ lúc ấy trong Quần Ngọc Viện, chàng xông lên từ dưới đài, hỏi ta có phải xuyên không từ Địa Cầu không? Từ lúc ấy ta đã tò mò, Địa Cầu là cái gì, xuyên không lại là cái gì?

Chuyện này thì đến bây giờ Lý Dịch vẫn còn nhớ rất rõ, nói tới cũng có chút buồn cười, lúc đó hắn vừa mới tới thế giới này không lâu, rồi lại ngẫu nhiên nghe được có người đang hát khúc “Thước Kiều Tiên”, một khúc mà chỉ có ở thế giới kia. Lúc đó trong lòng hắn tự nhiên vừa mừng vừa sợ, đáng tiếc, kết quả sau đó chỉ là một hồi hiểu lầm, chẳng qua nếu như không có một hồi hiểu lầm mỹ lệ kia thì cũng sẽ không có cảnh tượng trước mắt.

Hắn không khỏi ôm Túy Mặc sát hơn, vừa cười vừa nói.

- Đó là bí mật….

Tằng Túy Mặc lớn lên ở đây từ nhỏ, tự nhiên có một loại cảm tình khó có thể dứt bỏ.

Khi hai người bước tra khỏi phòng, Lý Dịch đã thương lượng xong với nàng, lần này trở về hẻm Dương Liễu thu thập một chút, qua hai ngày nữa thì nàng sẽ cùng Uyển Nhược Khanh chuyển tới đây.

Loại hành động lớn mật vừa rồi là việc nàng chưa từng làm bao giờ, lại ở trước mặt người quen biết mình từ nhỏ, bởi vậy từ khi đi ra khỏi phòng, Tằng Túy Mặc chỉ đỏ mặt cúi đầu xuống, đặc biệt là khi nàng nhìn thấy Tằng Sĩ Xuân đang đứng chờ đợi phía trước, ngay cả cái cổ trắng nõn cũng bịt kín một tầng màu hồng phấn.

- Mục tiêu lần này của Thôi gia không chỉ Thục Vương, mà còn có cả ngươi.

Tằng Sĩ Xuân đầu tiên mịt mờ nguýt Lý Dịch một cái, rồi mới lên tiếng tiếp.

- Mấy ngày gần đây có thể sẽ không an ổn, ngươi phải cẩn thận một chút.

Tằng Túy Mặc có chút lo lắng nhìn Lý Dịch, hỏi.

- Bọn họ muốn gây bất lợi cho chàng?

Lý Dịch giúp nàng sửa sang lại tóc mai lộn xộn ở hai bên, nói.

- Yên tâm đi, tướng công nhà nàng là ai? Thôi gia muốn tìm ta gây phiền phức, e rằng vẫn còn sớm hơn một nghìn năm.

- Hiện tại còn chưa tới khi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, yên lặng nhìn tình hình là tốt nhất.

Tằng Sĩ Xuân nhìn Lý Dịch, nói.

- Sức ảnh hưởng của Trử gia thực sự quá rộng, nếu như không thể một đòn chí mạng, chắc chắn sẽ để lại hậu quả không lường trước được, hiện tại còn chưa tới lúc để ngươi ra tay….

Tằng Sĩ Xuân nói hiện tại không phải lúc, Lý Dịch tất nhiên có thể lý giải.

Ví dụ như cháu trai bảo bối của Trử Thái Phó có một loại ham mê đặc thù nào đó, lại có quan hệ tới vụ án nữ tử mất tích cùng khoảng thời gian, lại bởi vì hắn là cháu trai Trử gia cho nên đã được thả chạy một cách âm thầm…..

Nếu chuyện này bị thọc ra lúc bình thường, nhiều lắm mọi người chỉ mắng gia phong Trử gia không nghiêm, chỉ thoáng ảnh hưởng một chút tới danh dự của Trử gia mà thôi. Có Trử Thái Phó thì Trử gia vẫn có thể nguyên vẹn sừng sững không ngã.

Nhưng nếu đợi tới khi Trử gia nhảy nhót hăng say nhất, dùng danh dự và danh tiếng mà gia tộc bọn họ đã tích góp thời gian dài đi làm một chuyện nào đó, lúc đó những chuyện kia sẽ trở thành một lưỡi dao sắc bén, có thể phá hủy bọn họ từ tận gốc rễ.

Huống chi, nếu không kéo dài thời gian lâu một chút thì làm sao hắn có thể biết được, trên triều đình, còn có người nào nữa sẽ nhảy ra vào trong thời điểm mấu chốt này chứ?

Giữa hồ nước trong Viện Toán Học, Lý Dịch đang dạy Vĩnh Ninh câu cá, hiện tại cô bé đã gần như hoàn toàn dung nhập với thế giới này. Dù sao thì Vĩnh Ninh cũng còn nhỏ tuổi, thế giới quan còn chưa hình thành, đợi đến khi cô bé lớn hơn chút nữa, sợ rằng sẽ không còn ấn tượng rõ ràng với một thế giới khác nữa.

- Tại sao ngươi còn có thể ngồi yên ở đây được chứ?

Lý Hiên đi từ phía sau tới, nhíu mày nói.

- Trong cung vừa mới truyền tin tới, nói rằng trên triều đình đang ồn ào túi bụi lên, ngay cả Hoàng bá bá cũng bị kinh động, trực tiếp đi tới đại điện, thế mà ngươi lại còn ngồi ở chỗ này câu cá?

- Vậy ta có thể làm gì bây giờ?

Lý Dịch liếc nhìn hắn một cái, nói.

- Đánh một trận với mấy người đại nho một đống tuổi đó? Nếu vậy chẳng phải bọn hắn lại có thêm một cái lý do để buộc tội ta?

- Chuyện buộc tội ngươi đã bị Minh Châu đè xuống.

Lý Hiên lắc đầu, nói.

- Trên triều đình, phe phái lấy Trử Thái Phó cầm đầu, có bốn vị đại nho cùng đi, những người này đang liên danh thỉnh Hoàng bá bá hạ chỉ, triệu Thục Vương về Kinh Đô.

Lý Dịch nắm lấy bàn tay nhỏ của Vĩnh Ninh, giúp nàng ổn định cần câu, sau đó nhẹ nhàng nhấc cần lên, một con cá chép mập mạp liền nhảy ra khỏi mặt nước.

Tiểu cô nương buông cần câu ra, đong đưa cánh tay của Lý Dịch, hưng phấn nói.

- Ca ca, có cá cắn câu!

Lý Dịch xoa đầu nàng, cười nói.

- Một hồi ta sẽ lấy con cá này nấu canh cho Vĩnh Ninh uống….

Đại điện.

Bệ hạ vừa mới phát giận một lần, bầu không khí trên triều đình ngưng trọng, yên tĩnh giống như chết.

Trử Thái Phó ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó hắn đứng lên, chống quải trượng mà bước từng bước tới chính giữa đại điện.

- Long thể của bệ hạ không tốt, nên sớm lập Thái Tử, thiết lập nền tảng quốc gia, sớm an ổn dân tâm. Thục Vương điện hạ chính là do Thôi quý phi sinh ra, cũng là trưởng hoàng tử của bệ hạ, địa vị được mọi người tôn sùng, lại phù hợp tổ chế, chính là người thích hợp nhất vào ở Đông Cung….

Hắn che miệng, ho khan vài tiếng, sau đó buông quải trượng xuống, ôm quyền khom người, cao giọng nói.

- Thỉnh bệ hạ triệu Thục Vương hồi kinh!

Bên trong bách quan, lại có bốn vị lão giả râu tóc bạc trắng bước ra, bọn hắn đứng sau lưng Trử Thái Phó, cúi rạp người, hô to:

- Thỉnh bệ hạ triệu Thục Vương hồi kinh!

Trong triều đình, không ít quan viên đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng sôi nổi đi ra.

- Thỉnh bệ hạ triệu Thục Vương hồi kinh!

- Thỉnh bệ hạ triệu Thục Vương hồi kinh!

- Thỉnh bệ hạ triệu Thục Vương hồi kinh!

Thanh âm mọi người vang vọng đại điện, cho dù có vài âm thanh không giống thì cũng đã nhanh chóng bị bao phủ mất.

Thôi Thanh Minh cũng là người hô to trong đó, trên mặt hắn hiện ra vẻ tươi cười.

- Bọn họ nào còn có chút dáng vẻ gì của một thần tử nữa?

Phía trước mọi người, sắc mặt Trầm Tướng trầm xuống, tức giận nói:

- Bọn họ nghĩ mình đang làm cái gì, đây là đang muốn bức vua thoái vị!

Tần Tướng nhìn một màn này, lắc đầu, sắc mặt phức tạp.

Cảnh Đế chậm rãi đứng dậy khỏi long ỷ, nhìn xuống phía dưới, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt Trử Thái Phó, lồng ngực hơi hơi phập phồng, chậm rãi mở miệng.

- Thái Phó, các ngươi đang muốn bức trẫm?

- Thần không dám bức bách bệ hạ.

Trử Thái Phó ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh.

- Thần chỉ vì thiên hạ, vì con dân của Cảnh Quốc ta, cũng vì bệ hạ…..

Hắn sửa lại áo bào, quỳ phủ phục trên mặt đất, cao giọng nói:

- Thỉnh bệ hạ hạ chỉ!

- Thỉnh bệ hạ hạ chỉ!

- Thỉnh bệ hạ hạ chỉ!



Tiếng hô càng ngày càng cao, dường như muốn lật tung nóc đại điện lên.

Trên mặt Cảnh Đế lộ ra vẻ bi thống, hắn chỉ về phía dưới, lẩm bẩm.

- Ngươi, các ngươi….

Thường Đức lập tức tiến lên một bước, lo lắng nói.

- Bệ hạ, xin lấy long thể làm trọng!

Lý Minh Châu bước nhanh tới bên cạnh Cảnh Đế, nói:

- Mang phụ hoàng xuống dưới nghỉ ngơi trước đi!

Sau khi nhìn vài tên thái giám dìu Cảnh Đế rời đi, lúc này Lý Minh Châu mới bước xuống bậc thang, nhìn Trử Thái Phó, hỏi.

- Thái Phó đại nhân, ngài phải quỳ tới khi nào?

Trử Thái Phó ngẩng đầu, khuôn mặt không có biểu tình gì, nói:

- Ngày nào bệ hạ còn chưa hạ chỉ thì ngày đó còn lão phu quỳ mãi không đứng lên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận