Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 624: Quả Cầu Lưu Ly Bảy Màu


Chương 624: Quả Cầu Lưu Ly Bảy Màu

----------------------

- Cô gia, vẫn chưa nấu xong canh sao?

Tiểu Hoàn từ bên ngoài nhô đầu vào phòng bếp, sau đó lập tức bị Lý Dịch đẩy ra.

- Còn phải nấu thêm mười lăm phút nữa, khi nào xong ta sẽ kêu ngươi.

Loại canh chua chua ngọt ngọt ở Thiện Thực Cục này Như Nghi rất thích uống, lần trước hắn cố ý đi học, hiện tại đã là món không thể thiếu trên bàn cơm mỗi ngày.

Tiểu nha hoàn canh giữ ở ngoài cửa, cô gia ở trong bếp nấu canh cho tiểu thư, nàng thực sự rất muốn đi vào hỗ trợ, nhưng cô gia không cho, ngay cả nhị tiểu thư muốn uống trộm cũng không cho, mấy ngày nay cô gia đối với tiểu thư càng ngày càng tốt.

Nhưng mà cô gia cũng rất tốt với Tiểu Hoàn, đối với nhị tiểu thư cũng rất tốt. Tiểu nha hoàn giơ cổ tay lên, nhìn vòng tay bằng chuỗi hạt đủ mọi màu sắc, bọn nha hoàn trong phủ mỗi lần nhìn thấy, đôi mắt đều muốn trừng rớt ra ngoài….



...

Có thể do lần trước giúp lão hoàng đế kiếm lời rất nhiều tiền, cho nên đối với việc Lý Dịch ở lì trong nhà bỏ bê Viện toán học, hắn cũng không nói gì.

Mấy ngày nay, Lý Dịch đặt phần lớn tinh lực vào việc chế tạo pha lê, không phải, chế tạo lưu ly.

Bởi vì bên trong hạt cát chứa nguyên tố kim loại, lưu ly được đốt ra phần lớn đều sẽ có màu sắc. Lưu ly trong suốt thì tương đối khó chế tạo được, hơn nữa còn phải dựa rất nhiều vào sự may mắn.

Bởi vậy, bán cho lão hòa thượng Đàn Ấn tượng quan âm bằng lưu ly không màu với cái giá tám ngàn lượng là không hề đắt một chút nào. Nếu như không phải có giao tình với lão, bán cho Pháp Hoa Tự, ít hơn hai vạn lượng hắn còn không cho sờ nữa là.

Kỳ thật, ban đầu Lý Dịch cũng suy nghĩ tới việc có nên bán hai pho tượng Pháp Hoa Tự với giá cao hay không, sau đó hắn ngẫm lại vẫn là thôi, làm như vậy hơi không tốt, không chừng qua hai năm cũng không thể làm bằng hữu được. Tuy hai năm sau nơi này xảy ra chuyện gì cũng không có ảnh hưởng gì tới hắn, nhưng bị tất cả hòa thượng đạo sĩ khắp nơi trên thế giới ghi hận, cả ngày niệm kinh nguyền rủa, ngẫm lại cũng hơi rét run.

Cửa sinh ý này mạo hiểm quá lớn, nhà mình là miếu nhỏ, thừa nhận không được gió to mưa lớn như vậy, cho nên cần mượn sức thêm chí ít hai tên đồng bọn đáng tin cậy. Vương gia xem như một cái, nhưng còn không quá bảo hiểm, bảo đảm nhất là lôi kéo được lão hoàng đế, người hiện tại trong mắt chỉ có tiền. Hắn đỏ mắt bạc trong nhà quan viên quyền quý kinh đô đã lâu, đã thế lại không sợ đắc tội với ai, tuyệt đối là một tên đồng bọn đáng giá hợp tác.

Tuy rằng nếu tính như vậy, nhà mình sẽ kiếm ít bạc hơn rất nhiều, nhưng sau này không cần bị lôi tên ra mắng, cũng không cần bị người ghi hận, mạo hiểm gần như bằng không, tính ra hắn vẫn cực kỳ có lời.

Việc này không thể nóng vội, muốn mưu đồ từng bước một, trong lúc tạo phúc cho giai tầng quyền quý kinh đô, đồng thời phải tranh thủ lợi ích đến mức tối đa, nhân tiện còn chơi Thôi gia một vố...

Lão Phương đi tới cửa, thông báo một câu:

- Cô gia, tên họ Vương kia lại tới.





- Lý huynh.

Vương Vĩnh từ bên ngoài đi tới, chắp tay một cái, vừa cười vừa chào hỏi.

- Vương huynh không cần phải khách khí, mời ngồi.

Hắn vừa mới nghĩ tới Vương gia thì Vương Vĩnh liền đến, Tiểu Hoàn bưng nước trà lên, hai người chưa hàn huyên được vài câu thì Vương Vĩnh đã lập tức đi vào chính đề.

Vương Vĩnh ngẩng đầu nói:

- Lần này gia phụ làm ta tới đây muốn dò hỏi một chút về “Sinh ý lớn” mà Lý huynh đã đề cập lần trước….

Tuy rằng lần trước hai người họ đã đạt thành chung nhận thức bút sinh ý lớn kia, nhưng kỳ thật cho tới bây giờ, Vương Vĩnh vẫn còn chưa biết bút sinh ý lớn kia đến cùng là cái gì.

Chỉ xuất phát từ sự tín nhiệm năng lực của Lý Bá Tước, cùng với tôn chỉ của Vương gia “Thấy tiền sáng mắt”, hắn mới một mực không hỏi tới.

Lý Dịch cười cười, nói:

- Nếu hôm nay Vương huynh không hỏi thì ta cũng sẽ phải nói cho ngươi, Vương huynh xin ngồi chờ trong chốc lát, ta đi một hồi sẽ trở lại ngay.

- Lão Phương, đi theo ta tới nơi này một chút.

Lý Dịch bước ra cửa, nói một câu với lão Phương đang dán tai vào tường nghe lén.

Vương Vĩnh nâng chung trà lên nhấp một ngụm, trên mặt lộ ra một tia nghi ngờ, nhưng đã nhanh chóng biến mất.

Không bao lâu, hắn nhìn thấy Lý Bá Tước và đại hán kia ôm mấy cái hộp to to nhỏ nhỏ đi tới.

Lão Phương đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại.

- Lý huynh, cái này là?

Lý Dịch tiện tay đưa một cái hộp hình vuông cho hắn, nói:

- Vương huynh mở ra nhìn xem thì sẽ rõ.

Vương Vĩnh tiếp nhận hộp, ngoài ý muốn hơi nặng tay, hắn mở nắp hộp ra, ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức trợn tròn mắt.

Trong hộp có một vật thể hình cầu lớn bằng nắm tay, sắc thái bên trong lộng lẫy, hơi đong đưa, bên trong lập tức sẽ tỏa ra ánh sáng lung linh. Vương Vĩnh thân là trưởng tử Vương gia, gặp qua bảo vật vô số, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là gì.

- Lưu ly!

Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, khó có thể tin hỏi:

- Lưu ly chính là vật đến từ thiên nhiên, đứng đầu trong ngũ đại danh khí, một trong Phật môn Thất Bảo, ngày thường cực hiếm thấy, lưu ly này của Lý huynh, rốt cuộc đến từ nơi nào?

Lý Dịch không có trả lời, cười hỏi:

- Theo Vương huynh thì quả cầu lưu ly này có thể đáng giá bao nhiêu bạc?

Vương Vĩnh lắc đầu, nói:

- Lưu ly vốn cực hiếm thấy, hình dáng rõ ràng như thế càng khó được, một khi đưa ra ngoài, sợ phải bị vô số người tranh đoạt, đặc biệt là Phật môn, họ tất nhiên sẽ không bỏ qua. Giá trị thật sự không dễ đánh giá, nhưng mà nếu giao cho Vương gia chúng ta đi vận hành, chí ít có thể bán ra con số này.

Nói tới đây, Vương Vĩnh giơ lên một ngón tay.

- Một vạn lượng.

Lý Dịch cười cười, nói,

- Không cần nóng vội, Vương huynh hãy xem những thứ khác trước.

Vương Vĩnh gật đầu, đậy nắp hộp lại, cực kỳ thận trọng đặt lại chỗ cũ, sau đó tiếp tục mở một cái hộp khác ra.

Trong phút chốc, hắn suýt nữa bị sắc thái trong hộp tràn ra lóe mù mắt.

Lại là một quả cầu lưu ly! Không những thế còn là quả cầu lưu ly với màu sắc khác!

Vương Vĩnh lập tức ngẩng đầu nhìn Lý Dịch một cái, rồi như nhận ra được cái gì ý, hắn lại đặt cái hộp kia về chỗ cũ, sau đó tiếp tục mở một hộp khác.

Lần này, hắn không thể ức chế được vẻ mặt khiếp sợ của mình nữa.

Vương Vĩnh buông hộp xuống, lại mở ra một cái khác….



...

- Bảy cái….

Biểu tình trên mặt Vương Vĩnh hơi si ngốc, có bảy quả cầu lưu ly, bảy quả cầu lưu ly với bảy màu khác nhau….

Hắn nuốt nước bọt ực một cái, hỏi:

- Lý huynh, mấy thứ này…. rốt cuộc…ngươi lấy chúng từ đâu?

Lý Dịch nhìn hắn, hỏi lần nữa:

- Vương huynh cảm thấy, những quả cầu lưu ly này có thể đánh giá bao nhiêu bạc?

Vương Vĩnh giật mình, sau đó nói:

- Vật hiếm thì quý, bất luận bảo vật gì, nếu nhiều thì giá trị của nó sẽ giảm bớt rất nhiều lần. Những quả cầu lưu ly này nếu tung toàn bộ ra ngoài trong một lần, e là giá trị của chúng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Lý Dịch cười cười, từ một chiếc hộp khác lấy ra quả cầu lưu ly thứ tám, đặt ở trong tay ước lượng, nói:

- Nếu như quả cầu lưu ly này chỉ có bảy viên trên đời, một khi tập hợp đủ bảy màu thì có thể triệu lấy lại rồng thần thì thế nào?

- Cái gì?

Vương Vĩnh một mặt mờ mịt.

Bang!

Lý Dịch buông tay ra, quả cầu lưu ly kia lăn xuống mặt đất, vỡ nát.

Vương Vĩnh sắc mặt đại biến, vội vàng đứng lên, hỏi:

- Lý huynh làm cái gì vậy?

Lý Dịch nhìn hắn, nói:

- Như vậy thì chỉ còn bảy viên.

Vương Vĩnh sững sờ một chút, chậm rãi ngồi xuống, hít thở sâu, hỏi:

- Lý huynh còn có bao nhiêu lưu ly?

Lý Dịch cười cười, trả lời:

- Không cẩn thận đào được một mỏ lưu ly, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Vương Vĩnh lại sửng sốt lần nữa, một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, nói:

- Lý huynh hẳn biết, nếu chỉ bán một lần duy nhất với số lượng lớn, lưu ly sẽ mất đi giá trị vốn có của nó, hơn nữa, nếu sau này số lượng lưu ly nhiều lên, chúng ta sẽ lập tức sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

- Không phải chúng ta.

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Là các ngươi.

Hắn nhìn Vương Vĩnh, nói:

- Chuyện này Lý gia sẽ không ra mặt, lưu ly do thương nhân giàu có của nước khác mang đến, Vương gia ra giá cao mua tới, tiến hành bán từ thiện ở kinh đô, nếu bán được thì sẽ quyên ra bốn phần đưa cho quốc khố để cứu trợ thiên tai, dân nghèo….

- Việc này bệ hạ cũng sẽ tham dự à?

Vương Vĩnh nghiêm nghị hỏi.

Lý Dịch suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

- Vương gia chiếm mấy phần?

Hắn hỏi lần nữa.

- Hai phần.

Lý Dịch rất thẳng thắn trả lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận