Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 959: Chương 959





________________

- Ngươi đến đây CỐ ý quấy rối phải không?

Cho dù vải vóc phổ thông thì người bình thường cũng không thể nào xé rách nhẹ nhàng, Trần Lập Tuấn rất hiểu biết chất lượng vải nhà mình. Người có thể xé rách vải giống như xé giấy, tuyệt không phải người bình thường.

Hắn ta không phải khách nhân, tình cảnh hiện tại mới là mục đích cuối cùng của hắn.

Thanh niên kia giẫm mấy thớt vải dưới chân, nhàn nhạt nói.

- Các ngươi còn dám xưng vải nhà mình bền chắc nhất toàn bộ Kinh Đô, ai ngờ vừa xé nhẹ một cái đã mục, ta sợ mấy thứ vải trong tiệm này bán chỉ toàn là hàng giả kém chất lượng?

Rèm bên trong bị xốc lên, Trần Trùng đi ra, nhìn thoáng qua cửa hàng, sau đó ánh mắt dừng trên người thanh niên kia, bình tĩnh hỏi:

- Ai phái người đến đây?

Trước khi mở cửa hàng ở chỗ này, hắn đã dự liệu rất nhiều chuyện.

Khi Trần gia huy hoàng, có rất nhiều gia tộc kết giao và gia tộc phụ thuộc, nhưng mà địch nhân cũng không ít.

Sau khi Trần gia xuống dốc, mấy gia tộc nhỏ lúc trước phụ thuộc vào bọn họ tự nhiên đi tìm nhà cao cửa rộng khác, còn gia tộc kết giao, có người bị xét nhà lưu đày, có người bây giờ vẫn còn ở trong đại lao, những người còn lại thì tránh Trần gia còn không kịp...

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người vui vẻ khi nhìn thấy Trần gia lưu lạc tới tình trạng bây giờ, khi đi qua đây còn thuận tiện ném mấy cục đá, nhổ mấy bãi nước miếng.....

Lúc này mà đi hỏi người nọ có gì thù oán gì với bọn họ, tại sao lại tới đây quấy rối, quả thực hết sức ngây thơ.

Cho nên hắn cũng không có quanh co lòng vòng, mà đi thẳng vào vấn đề.

- Ngươi là chưởng quầy cửa hàng này?

Thanh niên kia nhìn Trần Trùng, lắc đầu nói.

- Ta không hiểu ý ngươi, nhà các người dùng những thứ vải rách kém chất lượng để lừa gạt khách nhân, ngươi lại lảng tránh việc này đi nói mấy câu ta nghe không hiểu, rốt cuộc có ý gì?

Tiệm vải vốn ở chỗ phố xá sầm uất, ngày tết gần kề, lưu lượng khách không ngớt, là thời điểm sinh ý hưng thịnh nhất, chính vì vậy mà trong khoảng thời gian ngắn, bên ngoài cửa hàng đã có vài khách nhân đứng nghe ngóng.

- Những thớt vải này làm sao vậy?

Một thanh âm êm ái từ phía sau truyền đến, Trần tam tiểu thư vén rèm lên, nhìn thấy tình hình trong cửa hàng, nàng bước nhanh tới, cúi

người xuống nhặt mấy mảnh vải trên mặt đất lên.

- Buông xuống, các ngươi còn muốn hủy vật chứng?

Thanh niên đột nhiên vươn tay giật lấy tấm vải, bởi vì dùng sức quá lớn, thân thể của Trần tam tiểu thư cũng mất đà, ngã sang bên cạnh.

- Diệu Ngọc!

Trần Trùng biến sắc, lập tức xông tới đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi.

- Diệu Ngọc, muội không sao chứ?

- Không sao.....

Trần Diệu Ngọc phất tay, Trần Trùng nhạy bén nhìn thấy lòng bàn tay của nàng có vài tia máu.

Trần Diệu Ngọc chú ý tới biến hóa trên mặt hắn, lắc đầu, nói.

- Chỉ bị trầy da một chút, không có gì hết.

- Ngươi muốn chết!

Trần Trùng giao hàng cho nha hoàn phía sau, hắn nhìn thanh niên kia, tròng mắt che kín tơ máu, vung nắm tay hướng tới mặt người nọ.

- Hắc điếm các ngươi lại còn dám động thủ!

Thanh niên kia ngẩng đầu nắm chặt nắm tay của Trần Trùng, la to.

- Tất cả mọi người mau đến xem, nhìn cửa hàng này làm sinh ý gì này!

Trần Trùng chỉ cảm thấy trên nắm tay mình truyền đến một sức lực rất lớn, cánh tay hắn không cách nào tiến lên được, cũng vô pháp rút ra, Cơn đau từ nắm tay xuyên tới tận trái tim, trán hắn lập tức toát ra mồ hôi.

- Ai da, đang yên đang lành, chuyện gì đây?

Một âm thanh thô kệch bỗng nhiên truyền tới từ ngoài cửa, một vị hán tử mặc áo vải thô, trên CỔ còn treo khăn từ bên ngoài bước vào, hắn vỗ vào vai thanh niên kia, cười nói.

- Vị huynh đệ này, có chuyện gì thì nói đàng hoàng, đừng hở tí là động thủ....

Trần Trùng chỉ cảm thấy bàn tay nắm chặt nắm tay mình buông lỏng ra, cánh tay hắn khôi phục tự do, mà thân thể thanh niên kia lại đang run lên, chỉ cảm thấy khi hán tử kia vỗ nhẹ một cái, cánh tay hắn như mất tri giác.

Trần Trùng không quen biết vị hán tử đột nhiên xuất hiện này, nhưng Trần Lập Tuấn lại nhận biết.

Khi tiệm vải mở ngày thứ hai thì người này đã xuất hiện, bày một quán trà bên cạnh cửa tiệm, ngày thường không có sinh ý gì, buổi sáng hắn còn tò mò, nếu chỉ dựa vào quán trà bán không được vài chén trà này, hắn ta nuôi sống gia đình bằng cách nào....

Biết hán tử mặc áo vải thô trước mắt là cao thủ, sắc mặt thanh niên kia đại biến, hắn la to.

- Đánh người, hắc điểm đánh người... Mọi người mau cùng ta đánh sập cái hắc điểm này đi!

- Ai dà, có chuyện gì thì nói cho đàng hoàng, nói rõ ràng, đừng động tay động chân như vậy!

Đại hán quàng lấy cổ của thanh niên kia, vội nói.

- Huynh đệ, bình tĩnh, bình tĩnh nào...? Huynh đệ, tại sao ngươi không nói chuyện?

Cổ bị bóp chặt, sắc mặt tên thanh niên kia đỏ bừng, con ngươi như muốn lồi ra ngoài, hắn dùng hai tay muốn bẻ ra cánh tay của hán tử nhưng hoàn toàn không sử dụng được một chút sức lực nào....

- Buông hắn ra!

Có ba người từ ngoài cửa xông vào, lạnh lùng nói.

- Ban ngày ban mặt mà các ngươi muốn làm gì?

Ba người tản ra ba hướng ngăn trở đại hán, dưới “Khuỷu tay" của đại hán, sắc mặt người thanh niên kia đã từ đó chuyển sang trắng rồi lại

chuyển xanh.

- Mọi người... đang làm gì vậy?

Lý Dịch và Nhược Khanh, Túy Mặc từ ngoài cửa đi vào, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đại hán buông thanh niên kia ra, tên kia lập tức đặt mông ngồi bệt dưới đất, thở phì phò từng ngụm.

Đại hán nhìn thấy Lý Dịch, trên mặt lộ ra nét tươi cười, rồi lại nhìn thấy Từ Lão Quái sau lưng Lý Dịch, ánh mắt bắt đầu phát sáng.

Lý Dịch đi tới, nhìn Trần Trùng, hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Trần Trung lắc đầu.

- Chắc lại có ai đó phải người tới quấy rối.

Lý Dịch quay lại nhìn đại hán kia, nói.

- Đi hỏi một chút xem hắn ta do ai phái tới.

Trần Trùng nhìn Trần tam tiểu thư, quan tâm hỏi thăm.

- Diệu Ngọc, ta dẫn muội đi y quán băng bó một chút.

Lúc này Lý Dịch mới nhìn thấy trên tay Trần tam tiểu thư thấm ra vài tia máu, hắn quay đầu lại, phất tay, nói:

- Thôi bỏ đi, không cần hỏi nữa.

Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Từ Lão Quái, nói:

- Từ Lão, phiền ngài hỏi giúp một chút.

Vẻ mặt Từ Lão Quái không biểu tình mà gật đầu, hắn đi đến trước mặt thanh niên kia, người nọ vừa muốn mở miệng, lão tiện tay dùng một ngón tay phong bế huyệt đạo của hắn.

- Đừng nói chuyện, nhắm mắt lại, yên lặng mà cảm thụ đi.

Vừa dứt lời, thanh niên kia lập tức ứng thanh ngã xuống đất.

Sau đó sắc mặt hắn bỗng trở nên cực độ dữ tợn nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào trên trán hắn nổi gân xanh, trên cổ cũng có gân xanh, nhìn giống con giun không ngừng nhúc nhích, ba người bên cạnh nhìn thấy thảm trạng của thanh niên, khuôn mặt ai nấy đều lập tức trắng bệch, thân thể run như cầy sấy.

- Câu Lan bên cạnh có băng gạc sạch và nước thuốc, ta đi qua đó lấy một ít tới đây.

Uyển Nhược Khanh thả đồ vật trong tay ra, bỏ xuống một câu sau đó nhanh chân bước ra ngoài.

Trần tam tiểu thư cười nói.

- Chỉ bị trầy da một chút thôi, không cần phiền toái như vậy.

- Cần.

- Cần.

Lý Dịch và Trần Trùng đồng thời mở miệng, hai người liếc nhìn nhau rồi lại đồng thời quay đầu sang chỗ khác.

Nhược Khanh quay trở lại rất nhanh, nàng và Túy Mặc dìu Trần tam tiểu thư đi vào bên trong xử lý vết thương, trên mặt đất, huyệt đạo trên người thanh niên kia đã được giải, gân xanh cũng đã biến mất, nhưng mà thân thể hắn vẫn còn run rẩy trong vô thức.

Đại hán ngồi xổm xuống, có chút không đành lòng nhìn hắn ta một cái, khuyên nhủ.

- Huynh đệ, ta đề nghị người nói thì tốt hơn, rốt cuộc ai phái người đến đây, vừa rồi chỉ là món ăn khai vị, nếu như người còn không

nói....

Thân thể của thanh niên kia vẫn còn run rẩy, hình như đã không nghe được đại hán nói cái gì.

Đại hán vỗ mặt của hắn, hỏi.

- Huynh đệ, huynh đệ, ngươi không sao chứ?

Mãi đến khi vỗ đến hơi đau tay, hắn mới lắc đầu đứng lên, nhìn ba người kia, hỏi:

- Hắn không nói, các ngươi nói hay không?

Bịch!

Ba người kia đồng thời quỳ rạp xuống đất, hoảng sợ nói.

- Chúng ta không biết, chúng ta thật sự không biết, chúng ta chỉ lấy tiền làm việc, còn những việc khác hoàn toàn không biết...

Trần Trung lắc đầu.

- Lần này cũng giống như mấy lần trước, bọn họ cũng không biết rốt cuộc ai là người sau lưng.

- Ngươi không hiểu.

Lý Dịch lắc đầu.

- Người sau lưng bọn họ thường thì sẽ không thoả mãn với “Nghe được”, bọn họ muốn tận mắt nhìn thấy kết quả, có như vậy thì trong lòng mới thoải mái được, nói không chừng hiện tại hắn ta đang núp ở chỗ nào nhìn lén.....

Trần Trùng nhìn Lý Dịch, hỏi.

- Làm sao ngươi biết chuyện này?

- Đoán....

Lý Dịch đi qua, nhìn ba người kia, hỏi.

- Các ngươi không biết hắn là ai, nhưng khẳng định biết hắn ở đâu, đúng không?

Trên mặt một tên tràn đầy sự hoảng sợ:

- Chúng ta thật sự...

Lý Dịch nhìn về phía sau.

- Từ Lão, chắc là phải làm phiền người lần nữa...

- Biết!

Người kia nhìn Lý Dịch, vẻ mặt chân thành nói.

- Chúng ta biết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận