Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1099: Đoan Nhi Nhớ Muội



Chương 1099: Đoan Nhi Nhớ Muội

Chương 1099: Đoan Nhi Nhớ Muội



Trần Huyện là một huyện nhỏ, cư dân trong thị trấn chỉ có mấy trăm hộ, huyện lệnh và hai huyện thừa, kiêm chức trách hữu chủ bộ và huyện ủy, thống lĩnh hơn mười nha dịch, lại thêm một số tạp dịch tôi tớ.

Đây chính là nguyên nhân vì sao mấy năm nay người tạo phản đều ưa thích tấn công huyện nha, chỉ cần mấy chục người đã có thể chiếm cứ huyện nha, tự lập Vương, đã có thể lập uy lại không có bao nhiêu khó khăn và nguy hiểm, dễ khai hỏa tạo phản trận đầu chiến tranh.

Tấn công vào huyện nha, tự nhiên sẽ giết mấy quan lại tham ô, đối với huyện nhỏ vắng vẻ như Trần Huyện mà nói, thì huyện lệnh trở thành nghề nghiệp có tỉ lệ tử vong cực cao.

Huyện lệnh Trần Huyện ôm chân hán tử kia, lớn tiếng nói.

- Hảo hán, các ngươi muốn làm gì, ta chắc chắn sẽ phối hợp với các ngươi, cầu xin các ngươi đừng giết ta, đừng có giết ta.

- Không có một chút cốt khí, không giống nam nhân!

Hán tử kia khinh thường liếc hắn một cái, hất hắn ra rồi đi đến trước mặt nữ tử kia, nịnh nọt nói.

- Bạch tỷ, giao việc nơi này lại cho chúng ta, cô đi nghỉ ngơi đi.

- Sớm biết đơn giản như vậy thì ta đã không đến, còn không bằng lĩnh giáo Minh Chủ mấy chiêu.

Bạch Tố liếc hắn một cái, quay người rời đi.

Hán tử kia quay lại nhìn một người khác, nói.

- Trần tướng quân, việc tiếp theo giao cho ngươi.

Trần Thanh đang đeo miếng vải đen che mặt, đi đến trước người huyện lệnh Trần Huyện rồi kéo miếng vải đen trên mặt xuống hỏi.

- Lưu huyện lệnh, còn nhận ra ta không?

Huyện lệnh Trần Huyện dần đưa mắt về phía ánh sáng, khi ánh mắt nhìn qua, kinh hãi nói.

- Trần tướng quân, ngươi!

Hắn ngã nhào xuống đất, một thanh nước mũi một thanh nước mắt, khóc kể lể:

- Trần tướng quân, ta trông mong sao trời, trông mong mặt trăng, cuối cùng đã có thể trông mong các ngươi tới, ngươi không biết, sau khi các ngươi đi, mẹ nó ta trôi qua bao nhiêu khổ, ta nằm mơ đều ngóng trông công chúa điện hạ có thể đánh trở về.

Hán tử kia nhìn huyện lệnh Trần Huyện chậc chậc lưỡi, thở dài.

- Là một nhân tài.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám ThiênTaThần

Trận tuyết rơi đầu tiên của Cảnh Bình năm thứ hai, Lý Dịch ném một phong thư vào đống lửa.

Giấy viết thư trong nháy mắt bị ngọn lửa nuốt hết.

Mấy tháng, chín huyện Thường Châu, đã có bảy huyện bị các nàng khống chế trong lòng bàn tay trong tối.

Nói nơi này đã nằm gọn trong lòng bàn tay cũng không đơn lên án chế huyện nha, còn có Hứa Chính trong bóng tối thu phục mời chào dân chúng, trên danh nghĩa Thương

Châu còn thành Quy Châu Phủ Thứ Sử quản, nhưng trên thực tế, trong ngoài Châu Thành Thương Châu đã bị vây quanh, thậm chí nội bộ

Châu Thành cũng đã bị lực lượng thấm vào.

Còn có hai huyện, vì không đánh rắn động có trong Châu Thành nên họ còn chưa hành động nhanh.

So với tạo phản quyết đoán, cách mạng bạo lực dùng thiên phạt cùng đại pháo oanh mở cửa thành, hiện tại loại phương thức nước ấm nấu ếch xanh này càng thích hợp với các nàng.

Chờ đến khi họ triệt để khống chế Thương Châu trong lòng bàn tay, thì có thể thực hành tiến một bước trong kế hoạch.

Lý Dịch nhìn một mảnh giấy cuối cùng trong đống lửa sau đó bị đốt hết, lông mày nhăn lại.

Xa nhà mấy tháng, Dương Liễu Thanh còn thường xuyên viết thư tới, thế mà một phong thư Như Ý cũng không gửi về, cũng không quay lại thăm một chút, thật đúng là cô nương ra ngoài quên cả người nhà, quá không ra gì.

Lý Đoan mặc áo bông, từ bên ngoài chạy vào, hỏi:

- Phụ thân, khi nào thì dì nhỏ trở về?

Lý Đoan thật thật đã quên đau ở cái mông, nhanh như vậy đã nhớ Như Ý.

Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Còn hai tháng nữa, đợi đến sang năm dì nhỏ sẽ trở lại.

Lý Đoan đêm trên đầu ngón tay tính toán, phát hiện khoảng cách sang năm còn hai tháng, vỗ ngực một cái, lẩm bẩm nói:

- Sang năm mới trở về, ta đây yên tâm rồi.

Nói xong thì lại chạy ra ngoài.

Lý Dịch nhìn hắn nện bước vui sướng bước chân ra ngoài, hơi lắc đầu.

Lý Đoan còn nhỏ, chỉ nhớ rõ Như Ý đánh cái mông hắn, căn bản không hiểu được Như Ý tốt thế nào.

Cách ngày tết còn gần hai tháng, Thương Châu đón nhận trận tuyết rơi đầu tiên.

Những năm qua, đây đối với bách tính không có bao nhiêu lương thực dự trữ mà nói chính là Quỷ Môn Quan chính thức mở ra.

Hàng năm cũng không biết sẽ có bao nhiêu bách tính nghèo khổ chết trong đói khổ lạnh lẽo.

Năm nay có chút khác biệt, những trộm cướp phát rồ tại Thương Châu kia không biết vì nguyên nhân gì, biến mất không còn tăm hơi, mỗi huyện đều sẽ phát cháo cố định tràng sở, chỉ phải bỏ ra lao động chắc chắn, không nói có thể ăn no bụng nhưng chỉ cần người có tay có chân thì cũng không đối chết, đủ để duy trì cuộc sống.

Tại đây xảy ra thiên tai và chiến loạn, có thể giữ được mạng nhỏ cũng đã là thần tiên phù hộ.

Không, là Thiên Hậu nương nương phù hộ.

Thiên Hậu nương nương nhân hậu, vô số dân chúng Thương Châu đều nhận ân đức của người, đông đảo bách tính nghèo khổ vì nàng ngày đêm cầu phúc.

Không ít người đối với Thiên Hậu nương nương nói, có thể cứu trợ họ thoát ly khổ hải, rời xa chiến loạn Thiên Mệnh chi nhân tin tưởng không nghi ngờ, chỉ là không biết, người có thể cứu vớt họ lúc nào mới có thể xuất hiện?

- Điện hạ, trừ ở Châu Thành huyện Vĩnh An và bên ngoài An Huyền, Thương Châu, còn lại bảy huyện đều đã bị chúng ta nắm giữ, mỗi huyện có thể huy động sử dụng dân tráng, đều từ một ngàn người trở lên, Vệ tướng quân đã tự mình đi thành Hòa Châu liên hệ sử giả, Bạch Cô nương mới vừa nói mấy vị huynh đệ đã đánh vào thủ quân Thương Châu.

Trần Thanh báo cáo lại từng tin tức với Dương Liễu Thanh, ôm quyền nói:

- Tiếp đến phải hành động thế nào mới điện hạ chỉ thị!

Dương Liễu Thanh ngẫm lại, nói:

- Ba ngày sau, chiếm lĩnh Châu Thành!

Trần Thanh quỳ một chân trên đất, khom người nói.

- Tuân lệnh!

Thực ra một tháng trước, khoảng cách để họ chiếm lĩnh Châu Thành chỉ suýt nữa.

Thương Châu thủ quân hai ngàn, đều không phải tinh binh gì, trú đóng ở ngoài thành, họ có thể điều động binh lực, cũng có hai ngàn có thừa, đều là tinh binh cường tướng trải qua vô số chém giết mới sống sót, luận võ khí tinh xảo cũng không phải lính phòng giữ Thương Châu có thể so sánh.

Huống chi, đối với lính phòng giữ đã bị thấm vào Thương Châu, từ nội bộ và bên ngoài đồng thời công pháp căn bản không quá khó

khăn.

Trần Thanh vội vàng rời đi, hắn cần thương nghị cụ thể phương án đoạt thành với mọi người, lại thôi diễn ra gần như tất cả biến hóa và khả năng, cho dù đã sớm có chuẩn bị chu toàn thì hắn cũng không thể lơ là.

Dương Liễu Thanh đi ra khỏi cửa phòng, đi vào nội viện.

Nhìn đám người xung quanh bận rộn, trong lòng nàng phá lệ bình tĩnh, cũng không có một chút khẩn trương và cảm giác cấp bách vì

muốn tiến hành một trận đại chiến.

Đây gần như là lần đầu trong mấy năm qua nay, nguyên nhân là nàng đã sớm tính trước kỹ càng đối với các Thương Châu.

Đây là trận đầu trận chiến của các nàng, một trận chiến cực kỳ quan trọng, chỉ có thể thắng không thể thua, nàng không thể để cho toàn thể tướng sĩ thất vọng, không thể để cho sự phụ thất vọng, cũng không thể để sư bá thất vọng.

Nghĩ đến sự bá, nàng sững sờ, nháy mắt mấy cái, lại hơi không tin xoa xoa, môi mỏng hé mở, khó tin nói:

- Sư bá.

- Bên ngoài Thương Châu còn có ba thế lực lớn vẫn luôn giằng co với quan phủ, sau khi chiếm được Thương Châu thì chuyện nên làm đầu tiên là thu phục họ.

Trong phòng, Bạch Tổ ngồi đối diện Liễu nhị tiểu thư rồi nói:

- Ba thế lực kia, ta đều đã phải người trà trộn vào.

Bạch Tố lại nói một ít chuyện, thấy nàng hơi hoảng hốt, dáng vẻ như không quan tâm, nói tiếp.

- Minh Chủ, ta đi xuống trước.

Liễu nhị tiểu thư gật đầu, Bạch Tố đi ra ngoài cửa, ở cửa ra vào đụng phải một người, trừng to mắt, vừa mới hé miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị người che miệng.

Ánh mắt của nàng trưng càng lớn, sau đó hơi tức giận, không chờ nàng nổi giận, Lý Dịch đã giơ ngón trỏ lên, đối với nàng làm một dấu tay chớ lên tiếng.

Bạch Tổ lấy tay hắn ra khẽ cắn môi, nhưng lại không lên tiếng.

Lý Dịch cất bước đi vào phòng, không tận lực áp chế cước bộ, dù sao khoảng cách gần như vậy, nhẹ chân nhẹ tay ngược lại sẽ bị Liễu nhị tiểu thư phát hiện, nàng đưa lưng về phía cửa lớn, Lý Dịch đi đến phía sau nàng, vốn định lặng lẽ che ánh mắt của nàng, lại bị nàng khẽ

vươn tay, nắm chặt cổ tay.

Liễu nhị tiểu thư thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, bình tĩnh hỏi:

- Sao ngươi lại tới đây?

Bạch Tổ đứng tại cửa ra vào nhìn thấy Minh Chủ không hề hoảng hốt, cùng một tia ý mừng sâu đậm bị che giấu, cùng vừa rồi hoàn toàn là hai người khác nhau, dằng dặc thở dài trong lòng.

- Đoan Nhi nói hắn nhớ muội.

Lý Dịch đi ra bên ngoài cửa, nắm tay Lý Đoan đi tới, nói:

- Ta dẫn hắn tới gặp người một chút.

- Dì nhỏ.

Lý Đoan thật nhớ Như Ý, lần nữa nhìn thấy nàng, cảm động đến nổi trong âm thanh đều mang theo tiếng khóc nức nở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận