Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 916: Ngươi Đây Là Cướp!


Chương 916: Ngươi Đây Là Cướp!





----------------------

Trước cửa phòng Liễu nhị tiểu thư, Tiểu Hoàn gặm hạt dưa tựa vào cây cột, tử tế nghe động tĩnh trong phòng.

Trong phòng, Lý Dịch bị ném lên giường, đưa tay che mông, căm tức nhìn Liễu nhị tiểu thư.

Nói gì mà có vấn đề muốn thỉnh giáo, mới vừa rồi còn hiếu kỳ nàng bảo đóng cửa làm gì, nguyên lai là muốn đóng cửa đánh —— hắn, không tim không phổi, thua thiệt hắn mới vừa rồi còn hảo tâm suy nghĩ thay nàng.

Lý Dịch cảnh giác nhìn lấy nàng, uy hiếp nói.

- Muội còn như vậy, ta sẽ không bồi muội đi Võ Quốc…

- Ngươi nói cái gì?

Liễu nhị tiểu thư kinh ngạc, bàn tay sắp hạ xuống ngừng trên không trung, hỏi lại.

- Ngươi mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa?

- Vốn nghĩ chờ làm xong những chuyện này, đưa muội đi Võ Quốc nhìn xem, hiện tại ta muốn cân nhắc kỹ một chút…

Mục đích hắn mới đầu thực cũng không phải đi Võ Quốc, tính toán thời gian, Lâm Uyển Như cũng đã đến Tề Quốc, sinh ý bên kia sắp mở ra, trong một năm nay, bố cục vùng đất hỗn loạn cũng phát sinh cải biến rất lớn, thường cách một đoạn thời gian đều sẽ có tin tức truyền tới, cũng nên đi qua nhìn một chút, Liễu nhị tiểu thư lo lắng đồ đệ bảo bối của nàng như thế, nên thuận tiện đi một chuyến đến Võ Quốc.

Đương nhiên, trước khi rời khỏi Kinh Đô cần phải giải quyết hết tất cả vấn đề còn sót lại.

- Đi Võ Quốc?

Đôi mắt đẹp của Liễu nhị tiểu thư sáng lên, hỏi.

- Lúc nào?

- Vốn nghĩ qua một hai tháng nữa…

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Hiện tại, không đi.

- Ngươi!

Trên mặt Liễu nhị tiểu thư lộ ra vẻ nổi giận, bàn tay vốn có khí thế mạnh mẽ rơi xuống lại tinh tế ngừng giữa không trung, lần nữa rơi xuống, chỉ là lần này lại mang theo lực đạo rất nhu hòa, trên mặt nàng một lần nữa lộ ra cười yếu ớt, lo lắng hỏi.

- Có đau hay không?

Lý Dịch căn bản không có cơ hội hưởng thụ xoa bóp ôn nhu của Liễu nhị tiểu thư, nhảy dựng lên từ trên giường, lấy một loại tốc độ thật không thể tin chạy mất dép.

Lúc trốn ra khỏi nhà, thuận tiện đoạt hạt dưa từ trong tay Tiểu Hoàn, một bên gặm, một bên suy nghĩ.

Thế mà ôn nhu như vậy, ôn nhu sờ hắn như vậy, Liễu nhị tiểu thư điên, thật điên cmnr.

- Tiểu thư, lúc nào chúng ta dời qua?

- Tiểu thư, muốn ta giúp người thu dọn đồ đạc không?

- Tiểu thư, chúng ta dời qua, Nhược Khanh tỷ tỷ làm sao đây? Nhược Khanh tỷ tỷ đi qua, Tiểu Châu cũng sẽ cùng đi hả?

Tằng Túy Mặc đang thêu lên áo cưới ngẩng đầu, nhìn Tiểu Thúy đeo một bao quần áo nhỏ, lắc lư gần nửa canh giờ trước mắt nàng, lần nữa cúi đầu xuống, nói.

- Nếu ngươi chờ không nổi, dời qua trước đi, dù sao trong phủ còn có nha hoàn khác…

Tiểu Thúy vội vàng buông bao quần áo nhỏ xuống, cười hì hì dán đầu tới.

- Những nha hoàn kia làm sao hiểu tiểu thư bằng Tiểu Thúy, ta đương nhiên muốn ở cùng với tiểu thư…

Lạc Thủy Thần Nữ phất phất tay.

- Cách ta xa ra một chút, cản trở ánh sáng…

Đuổi Tiểu Thúy đi, lần nữa cúi đầu xuống, nhìn họa tiết trước áo cưới, kinh ngạc khá lâu, trên mặt mới hiện ra vẻ áo não.

- Hỏng bét, quên cái mất khúc này nên dùng châm pháp gì…

Nàng để áo cưới và kim khâu qua một bên, chạy đến gian phòng của Uyển Nhược Khanh.

Hình như hôm qua nàng dạy mình có làm mẫu qua các trình tự trên một cái khăn gấm.

Trong lúc ban ngày, phòng nàng bình thường không có người, có đoạn thời gian Câu Lan quá nhiều việc, buổi tối cũng có khả năng không trở lại, Tằng Túy Mặc đẩy cửa phòng ra, rất nhanh tìm thấy khăn gấm đặt trên bàn.

Cầm lên nhìn một hồi, không bao lâu thì nhớ lại trình tự, lại thả khăn gấm về, đang muốn rời đi, cước bộ chợt dừng, quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía trên giường.

Trên giường, dưới gối, một góc quyển sách lộ ra.

Nàng kinh ngạc, đây là đầu sách nhỏ bị Nhược Khanh tỷ tỷ đặt phía dưới gối?

Bị nàng che giấu như thế, nhất định rất trọng yếu hoặc đồ vật tư mật, coi như quan hệ hai người thân mật không có ngăn cách cũng không dễ thừa dịp nàng không ở đây mà vụng trộm lấy ra nhìn.

Nàng lắc đầu, đi ra ngoài cửa.

Thời điểm đi tới cửa, bước chân chậm lại, quay lại nhìn qua bên giường.

- Nếu không, chỉ nhìn một chút?

Nàng nhìn sơ qua một chút, cảm giác mình như làm tặc đóng cửa lại, lần nữa trở lại bên giường.

Cẩn thận lấy cuốn sổ dưới gối ra, bìa không có bất kỳ chữ viết gì, cô nàng cẩn thận lật ra một tờ, Cảnh Hòa năm thứ nhất, mùng một tháng bảy.

Quả nhiên là nhật ký của Nhược Khanh tỷ tỷ.

Nàng biết Nhược Khanh tỷ tỷ có thói quen viết nhật ký, tuy không phải viết mỗi ngày nhưng góp nhặt thời gian dài cũng sẽ có rất nhiều trang, khi đó thực cũng muốn nhìn lén, nhìn xem Nhược Khanh tỷ tỷ có bí mật gì, nhưng nàng giấu rất kỹ, mấy lần không có đắc thủ, nên đành từ bỏ.

Giờ phút này tuy trong nội tâm có chút sợ hãi nhưng cũng có chút kích động khi tâm nguyện được đền bù, ánh mắt rất nhanh dời lên trang giấy.

Cảnh Hòa năm thứ nhất, mùng một tháng bảy, tháng bảy một năm kia phát sinh chuyện gì?

Có một tú tài viết thơ tình cho mình bị mụ mụ đuổi ra Quần Ngọc Viện, chuyện này vậy mà cũng bị nàng viết vào, nha, nguyên lai khi đó ăn vụng bánh quế đã bị phát hiện

Thiên ngoại phi thi (Bài thơ đến từ thiên ngoại), vô danh tài tử, cái gì mà vô danh tài tử, rõ ràng cũng là gia hỏa làm người ta chán ghét kia, Trung Thu, sự việc Trung Thu đêm hôm đó, tên kia…

Nàng chậm rãi lật qua từng trang, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra ý cười, những chuyện này đều là các nàng cùng một chỗ trải qua, hiện tại hồi tưởng lại, những hoài niệm cùng cảm xúc lúc ấy dũng mãnh trào ra trong đầu.

Nàng thì thào vài câu.

- Tên đáng ghét kia, làm sao chỗ nào đều có hắn, ngay cả nhật ký Nhược Khanh tỷ tỷ cũng không buông tha…

Nàng cúi đầu xuống, tiếp tục lật quae xem, theo các trang giấy nhẹ nhàng xao động, ý cười trên mặt dần dần ngưng lại, tiêu tán, sau đó hơi trắng bệch, trong mắt bắt đầu lộ ra ngơ ngẩn cùng mê mang thật sâu.

Uyển Nhược Khanh đi vào sân, nhìn một mình thấy Tiểu Thúy đang ngồi trong viện, nhìn qua hỏi.

- Tiểu Thúy, Túy Mặc đâu?

Tiểu Thúy đang cầm một lăng kính trong tay, nhìn ánh sáng mặt trời xuyên qua nó biến thành ánh sáng bảy màu, chơi dưới mặt trời quên cả trời đất, nghe được tiếng Uyển Nhược Khanh gọi, bỏ đồ vật trong tay xuống, đứng lên, nói.

- Nhược Khanh tỷ tỷ trở về rồi à, tiểu thư vừa rồi còn ở đây, hiện tại chắc đã trở về phòng …

Nàng quay lại nhìn, nhìn thấy Tằng Túy Mặc đi tới từ bên cạnh, mới đi qua, nói.

- Tiểu thư, Nhược Khanh tỷ tỷ trở về.

Uyển Nhược Khanh đi qua, vừa cười vừa nói.

- Hắn hôm qua đưa cá tới, nghe nói là cống phẩm trong cung, là cá hiếm rất khó gặp, lo lắng các nàng không biết làm, cố ý nói cho ta biết cách làm, mấy ngày nay trời nóng nực, tuy có ướp lạnh nhưng vẫn nên ăn sớm thì tốt hơn.

- Lý công tử đối với tiểu thư thật tốt, cách mỗi mấy ngày thì sẽ đưa cá tới, cống phẩm trong cung, thật ngon hơn thức ăn trong chợ nhiều…

Tiểu Thúy cười đùa nói một câu, nhìn thấy Tiểu Châu cách đó không xa đang cầm bảo bối của dò xét trên dưới, lập tức chạy bước nhỏ tới, lo lắng nói.

- Đây là Lý công tử đưa cho ta…

Tiểu Châu bĩu môi, chạy vòng quanh bàn đá tránh nàng.

- Tặng cho ngươi thì thế nào, để cho ta chơi đùa chút không được?

Tiểu Thúy bất mãn.

- Lý công tử trước đưa cho ta, ta còn không có cho ngươi chơi đâu, ngươi đây là cướp!

Tiểu Châu dừng lại, nhìn nàng hỏi.

- Có phải tỷ muội tốt hay không, ngươi để ta chơi một chút thôi…

Tiểu Thúy cũng dừng bước lại, trên mặt hiện ra vẻ do dự, sau một lát, mới lên tiếng.

- Vậy được rồi, bất quá, sau khi ngươi chơi xong, nhớ trả lại cho ta.

Uyển Nhược Khanh nhìn cửa phòng mình, nhìn qua Túy Mặc, nghi ngờ hỏi.

- Sao lại đi ra từ phòng ta?

Tằng Túy Mặc cười cười, nói.

- Ta đần quá, lại quên cách thiêu tỷ dạy ta hôm qua nên đi vào nhìn xem một chút.

- Không sao, nếu như quên, ta sẽ dạy muội, cả một đời nữ tử, cũng chỉ gả có một lần, tự nhiên phải thiêu áo cưới thật đẹp, mỗi một châm đều không thể qua loa.

Nàng cười cười, nói.

- Ngươi chờ một chút, ta đi vào phòng lấy kim khâu.

Tằng Túy Mặc gật gật đầu, có chút kinh ngạc đi đến bàn đá bên cạnh.

Bên cạnh nàng, Tiểu Châu đang nhìn Tiểu Thúy cầm Lăng Kính loay hoay dưới mặt trời, nhịn không được bật cười.

- Đồ đần, đồ vật đơn giản như vậy cũng không biết, ta dạy cho ngươi…

Nhìn sang hai thiếu nữ đang vui cười đánh chửi, lại nhìn qua Uyển Nhược Khanh đang đi vào trong phòng, nghĩ đến áo cưới trong tay, đỏ có chút chướng mắt a…



Bạn cần đăng nhập để bình luận