Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1102: Toàn Châu Vui Mừng!


Chương 1102: Toàn Châu Vui Mừng!
Chương 1102: Toàn Châu Vui Mừng!



Thứ Sử Thương Châu đứng trong sân nhìn thấy bên đường có vài bóng người đi tới, hai chân lập tức mềm nhũn Co quắp ngã xuống đất.

- Vệ tướng quân...Trần Tướng Quân...Công...Công chúa

Hắn rốt cục cũng ý thức được dự cảm không lành mấy ngày nay bắt nguồn từ chỗ nào.

Bọn họ đã đánh trở về, bọn họ trở về rồi!

Phủ Thứ Sử đã loạn thành một đống. Những loạn dân đó xông tới, không, nhìn bọn họ không giống như loạn dân lắm. Bọn họ có tổ chức, có kỷ luật, không đánh không đập, chỉ khống chế nha dịch của Phủ Thứ Sử và quan lại. Phủ nha chỉ có vài chục tên nha dịch nên đứng trước mặt mấy trăm người này hoàn toàn không có một chút năng lực phản kháng nào, rất nhanh hỗn loạn ở Phủ Thứ Sử đã được khống chế.

Đã qua một hồi lâu mà người phụ trách an toàn cho Châu Thành với hơn hai ngàn binh tướng vẫn không có một chút động tĩnh nào.

Thứ Sử Thương Châu ngẩng đầu nhìn bên ngoài, chỗ có ánh lửa ngút trời chính là đại doanh.

Cách giải thích duy nhất chính là lúc phủ Thứ Sử bị tập kích thì đồng thời bọn họ cũng lọt vào tập kích, đến bản thân mình còn khó đảm bảo.

Tiếng sấm và ánh lửa định tại ấy khiến cho hắn không khỏi nhớ tới đêm hôm đó Kinh Các Lĩnh tạo ra thảm án thấy chất đầy đồng, toàn thân run rẩy gượng dậy.

Tất cả mọi người trong Phủ Thứ Sử đều tụ tập tại một chỗ, Trần Thanh đi tới phất phất tay, nói.

- Trước hết dẫn bọn họ đi đã.

Tấn công vào Phủ Thứ Sử quả thật không có một chút khó khăn. Giữ cửa là người một nhà với bọn họ. Địa hình và phòng thủ bên trong cũng đã sớm tìm hiểu qua. Xung quanh Phủ Thứ Sử đã cho người dân khỏe mạnh ẩn núp từ lâu, nên trong nháy mắt đã đánh cho bọn họ trở tay không kịp.

Vệ Lương đi ra ngoài cửa phủ, lớn tiếng hỏi.

- Tình huống ngoài thành thế nào rồi?

Nơi xa xuất hiện một người một ngựa oai phong, Phiền tướng quân cười lớn tung người xuống ngựa, nói.

- Có thiên phạt, có thần binh lợi khí, còn có hai vị tướng quân anh dũng là người của chúng ta. Còn có đánh bất ngờ, trong ứng ngoại hợp. Mấy cuộc chiến như vậy mà còn không đánh thắng nữa thì ta cắt đầu mình xuống làm ghế cho người ngồi!

Hắn nhanh chân đi tới trước mặt Dương Liễu Thanh quỳ một chân trên đất, cao giọng nói.

- Bẩm điện hạ, hơn hai ngàn quân trấn thủ Thương Châu, mạt tướng đã bắt được toàn bộ. Bên ta bị thương hai mươi ba người, không

trọng thương, không chết ai cả!

Giao chiến với trình độ này mà chỉ có hơn hai mươi người bị vết thương nhẹ thì đã là kết quả đi vào thần thoại. Nhưng cân nhắc đến tình huống đánh bất ngờ, trang bị chênh lệch nhiều. Bốn tướng quân lúc trước đã xúi giục được hai người, lúc động thủ thì phải lấy được đầu hai vị tướng quân còn lại trước sẽ dẫn đến tình trạng lính canh giữ Thương Châu không người chỉ huy sẽ loạn thành một đống... Kết quả này cũng không có gì nói khoác cả.

Ngoài thành, tiếng sấm và ánh lửa cũng sớm đã dừng lại. Nội thành Thương Châu lại gần như không một ai ngủ.

Cho dù người dân phổ thông hay thân sĩ môn tộc đều đóng kỹ cửa nhà. Nhìn qua khe cửa thì thấy đầu đường có một đội ngũ vô cùng vội vàng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng bất an.

Bọn họ cũng đã cắm rễ nhiều năm ở Thường Châu, làm sao có thể không biết cái này biểu hiện cho cái gì. Cảnh tượng này bọn họ cũng đã gặp qua không ít lần.

Có người phá Cổng thành, chiếm nha môn Thứ Sử. Xem ra Thương Châu lại sắp thay đổi chủ!

Sau khi trời sáng hừng đông, Thương Châu này cũng không còn là Thương Châu của hôm nay nữa.

Bọn họ không biết người phá thành là ai, cũng không biết bọn họ sẽ đối đãi với người dân bách tính Thương Châu như thế nào, càng không biết tương lai sau này sẽ ra sao.

Nhưng có một điều không thể nghi ngờ.

Tối nay, chỉ sợ không ai trong nội thành Thương Châu có thể yên giấc.

Bọn người Vệ Lương, Trần Thanh và Phiền Kiều đều đã thức trắng một đêm. Bọn họ vội vàng xử lý tàn cục, thu hoạch thành quả thắng lợi. Đợi sau khi hoàn toàn thu phục được Thương Châu thì sẽ càng có nhiều chuyện để xử lý hơn.

Quản lý Thường Châu, mở rộng đội ngũ, tu sửa tường thành, lúc nào cũng có thể xuất hiện địch ở ngoài.

Chiếm được chân thành chỉ là một bước nhỏ đầu tiên trong đại nghiệp mà bọn họ tiến hành.

Sắc trời mới vừa chuyển dần sang buổi sáng thì đã có bách tính thức cả đêm không ngủ nhìn qua khe cửa thấy có một số người đang dán gì đó khắp đầu đường cuối ngõ. Mà điều kỳ lạ là trong số những người bọn họ còn có cả mấy hàng xóm láng giềng mà bọn họ quen biết.

Nhìn thấy những người này đi tới đi lui, rốt cục có người nhịn không được mở cửa nhà ra khoảng một khe nhỏ, nhỏ giọng nói với người đang dán thông báo ở đầu ngõ.

- Này! Ngươi ăn phải thuốc pháo sao? Ngươi đang làm cái gì vậy hả, lúc này còn dám đi ra ngoài, lúc này người còn dám đi ra ngoài, ngươi không muốn sống sao!

Một người đàn ông đang dán thông báo đầu đường nhảy lên dùng sức VỖ VỖ, dán chặt rồi mới quay đầu lại, nhìn hắn kinh ngạc nói.

- Tại sao lại nói ta không muốn sống? Ta dán thông báo không cản trở cũng không làm phiền người nào, lại càng không phạm pháp.

- Ngươi dán thông báo cái gì?

Người kia mở cửa lớn hơn một chút, nghi ngờ nói.

- Ngươi không sợ mấy người hôm qua vào thành bắt người đi à? Tối hôm qua ta nhìn qua cửa sổ thì thấy ngay cả Thứ Sử bọn họ cũng dám bắt.

Người đàn ông bị coi như ăn phải thuốc nổ toét miệng cười nói.

- Bắt ta? Ha ha. Ngươi không biết dây thừng buộc trên người Thứ Sử do ai buộc sao?

Người kia mở cửa càng lớn hơn, nghi ngờ nói.

- Liên quan gì đến người, chẳng lẽ còn có thể do ngươi buộc hay sao?

- Nói thật cho ngươi biết, dây thừng trên người Thứ Sử ngày hôm qua... là ta nhìn huynh đệ đứng bên cạnh buộc!

Hắn có chút tiếc nuối nói.

- Ai da! Nếu không phải hôm qua ta vội vàng trói một tên cầu quan khác thì có lẽ chuyện tốt này đã rơi lên đầu ta rồi.

- Ngươi có ý gì?

Người kia đi ra khỏi nhà, kinh ngạc nói.

- Chẳng lẽ ngươi cũng tham gia tạo phản, đêm qua rốt cuộc ai đánh vào vậy?

- Cái gì mà tạo phản!

Mở lớn pháo phất tay, bất mãn nói.

- Ta cho ngươi biết, tạo phản là đương kim Cầu Hoàng Đế. Hắn giết cha mình rồi lại giết huynh trưởng của hắn mới gọi là tạo phải đó. Chúng ta chỉ theo Công chúa điện hạ ổn định lại cuộc tạo phản, ngươi không hiểu thì đừng nói lung tung!

- Ngươi nói cái gì?

Người kia kinh ngạc hỏi.

- Ngươi nói đêm qua đánh vào chính là công chúa điện hạ, Đoan Dung Công chúa quay lại rồi?

Người kia gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Bằng không, ta sáng sớm ăn no không có chuyện làm hay sao mà đi dán thứ này làm gì?

Người kia nhìn thông báo, hỏi.

- Phía trên này viết cái gì?

- Viết cái gì thì ta không biết.

Mở lớn pháo gãi đầu, nói.

- Chẳng qua ta nghe bọn họ nói, điện hạ muốn thuê người đi xây tường thành, nuôi cơm trả thù lao. Nếu như theo điện hạ ổn định phản quân tham gia cách mạng, lập được chiến công, trở về còn có thể được thăng quan tiến chức!

Người đó sững sờ đứng nguyên tại chỗ, sau đó bị nhét một chồng thông báo vào tay.

- Đừng lo lắng. Nếu như không có chuyện làm, giúp ta dán xong mấy thứ này giữa trưa ta mời người ăn cơm.

Lúc này, nội thành Thương Châu, có trong tay người giơ một cái to lớn ống giấy đi xuyên đường phố qua ngõ hẻm, từ phố lớn đến ngõ nhỏ la lên.

- Cần tìm công nhân, cần tìm công nhân. Xây tường thành ở cửa Nam, mỗi ngày 10 văn, tiền công trả trong ngày, bao ăn no hai bữa, người có ý đi thì đến quan viên báo danh, số lượng có hạn, tới trước được trước!

- Chiêu binh, chiêu binh! Công chúa điện hạ chiêu binh đây. Ngày hôm nay nhập ngũ, trời sáng lấy lương. Sau này còn có thể được phân

phát đất đai!

Dân chúng tránh trong nhà không nhìn thấy thông báo nhưng mà có thể nghe hiểu tiếng người.

Vẻ mặt bọn họ vô cùng khiếp sợ, đêm qua đánh vào trong thành lại là Đoan Dung Công chúa?

Công chúa điện hạ quay lại rồi?

Đều nói Thiên Mệnh sắp cử người đến đây, chẳng lẽ chính là công chúa điện hạ?

Đúng vậy. Nhất định là như vậy. Khi Đoan Dung Công chúa sinh ra đã có Phượng Hoàng bảo hộ. Cả các vì tinh tú trên trời đều nói số mệnh của nàng không giống người thường. Đây chính là ông trời phù hộ... Cái này còn không phải người Thiên Mệnh phải xuống hay

sao!

Bọn họ không tin quan phủ cũng không tín nhiệm người nào nhưng mà bọn họ tin công chúa.

Bọn họ mỗi ngày trông mong sao trời, trông mong mặt trăng nhưng cũng ngóng trông ngày này, ngóng trông công chúa điện hạ đánh về giải cứu bọn họ!

Một ông già đẩy cửa phòng ra, đi đến trên đường thì cần một binh sĩ giơ ống giấy, run giọng hỏi.

- Là công chúa điện hạ trở về sao?

Binh sĩ kia gật đầu.

Lão già ngồi dưới đất, nước mắt tuôn đầy mặt khóc lóc đau khổ nói.

- Điện hạ trở về rồi. Chúng ta rốt cục cũng đợi được điện hạ trở về!

Ngày càng nhiều bách tính từ trong nhà đi ra. Đi ra đến đầu phố nhìn trong thành dán thông báo mọi người đều xác nhận ánh mắt với

nhau.

Cả thành trì nháy mắt sôi nổi hẳn lên.

Toàn Châu vui mừng!

- Điện hạ trở về, điện hạ rốt cục cũng đã trở về. Thời gian chúng ta khổ cực đều đã kết thúc!

- Thì ra điện hạ chính là do ông trời phải xuống. Thì ra nương nương nói người mang Thiên Mệnh chính là đang nói công chúa điện hạ!

- Ta muốn nhập ngũ. Ta muốn đi theo điện hạ giành lại đất nước. Đều do ông trời nói, điện hạ có mệnh làm Hoàng Đế, nhất định có thể thành công!

- Trong nhà của ta còn có mẹ già, không thể theo điện hạ. Ta dự tính đi báo danh xây tường thành, sửa chữa tường thành một lớp dày

kiên cố để bọn họ ai cũng không tiến đánh vào được!

Trong vòng một đêm, Phủ Thứ Sử Thương Châu đã bị đổi thành phủ Công chúa cũng trở thành nơi chỉ huy tạm thời của quân cách mạng.

Trước cửa phủ Công chúa tụ tập rất nhiều bách tính Thương Châu đến nỗi nhìn không thấy cuối.

Một lão phu nhân thân thể còng xuống mang theo một cái rổ, nói.

- Quan gia, ta không phải đi gặp công chúa điện hạ. Bà lão ta đây không dám quấy nhiễu điện hạ. Cái này là một giỏ trứng gà, do gà mái trong nhà đẻ ra, người giúp ta cầm vào đi. Bà già đây không còn sức lực xây tường thành cũng không còn sức lực đi chiến đấu. Đây là tâm ý nho nhỏ của bà cho các tướng sĩ bồi bổ thân thể.

Một nam nhân dáng người cường tráng công nửa cân thịt heo thả trước cửa ra vào trên bậc thang, nói.

- Những thứ này là thịt đưa cho các tướng sĩ. Sau này ta không bán thịt nữa, trời sáng thì đi làm lính!

- Cái này là vài thớt vải đưa cho các tướng sĩ may xiêm y.

- Cái này hai con cá là hôm qua mới đánh, cũng không đưa được thứ gì quá đắt giá. Đây là một chút lòng thành.

Đám người nọ rất tự giác từng chút người tiến lên. Mọi người lên nói một hai câu hoặc dứt khoát không nói một lời nào buông đồ xuống xoay người rời đi.

- Lòng dân hướng về phía Thiên Mệnh.

Lý Dịch và Liễu nhị tiểu thư sóng vai ngồi trên nóc nhà vỗ bắp đùi nàng, chỉ vào đám người phía dưới thở dài.

- Thấy không, đây mới thực sự là Thiên Mệnh phải xuống.



Bạn cần đăng nhập để bình luận