Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 780: Trò Chuyện Về Nhân Sinh, Về Lý Tưởng.


Chương 780: Trò Chuyện Về Nhân Sinh, Về Lý Tưởng.





----------------------

Giờ phút này lễ bộ đã có không ít người đang ở trên triều đình, cảm nhận ánh mắt ngập tràn oán hận từ xung quanh, trong lòng âm thầm kêu khổ, cảm thấy vô cùng oan uổng.

Sự việc đúng do bọn họ làm, nhưng bọn hắn cũng chỉ phụng mệnh hành sự thôi mà!

Trù khoản là theo lệnh trưởng công chúa, rời khỏi là phụng lệnh Thôi quý phi.

Nếu như có thể kiên trì cũng đành thôi đi, coi như sẽ đắc tội nhiều người, nhưng có thể trở thành người trợ lực thành lập thư viện, so với công lao đầy trời kia, đắc tội mấy người đó thì cũng không phải vấn đề lớn gì.

Nhưng mà vấn đề ở chỗ, bọn họ bỏ dở nửa chừng.

Vô duyên vô cớ đắc tội nhiều quan viên trong triều như vậy, môn phiệt thế gia, công lao đều bị cái tên Lưu Đại Hữu kia cướp đi, sự việc lần này, thật sự sẽ ăn thiệt thòi đến nhà bà ngoại a.

Nếu như sớm biết trưởng công chúa cùng bệ hạ có kế hoạch như này, bọn họ dù thế nào cũng sẽ không để chuyện này để lộ ra bên ngoài.

Có lẽ, phương pháp như thế, đúng là sau khi bọn họ rời đi, công chúa điện hạ mới nghĩ đến?

Cũng có khả năng, công chúa sớm đã có kế hoạch này, chính là muốn để bọn hắn chủ động rời khỏi, sau đó mới...

Làm sao có thể, bọn họ cùng công chúa điện hạ không thù không oán, điện hạ đáng ra không nên đối phó với bọn hắn như thế, lúc này trong lồng ngực ngoại trừ bị đè nén, vẫn là bị đè nén.

Hôm nay tảo triều kết thúc rất sớm, Lưu Đại Hữu vừa đi ra khỏi cửa điện, bên người liền có vô số người vây quanh.

- Lưu đại nhân, xin dừng bước, xin dừng bước.

- Lưu đại nhân, liên quan tới chuyện vận động quyên góp bạc cho thư viện, bản quan cũng nguyện ý ra chút sức mọn.

- Lưu đại nhân, không biết hôm nay có rảnh rỗi hay không, chuyện vận động quyên góp bạc cho thư viện, chúng ta nói chuyện như thế nào?

Lưu Đại Hữu rốt cục được hưởng thụ tư vị ngôi sao vòng quanh trăng một lần, cho dù sau khi thăng làm Kinh Thành Lệnh, hắn cũng không hề nghĩ tới, sẽ có nhiều đại quan trong triều cười lấy lòng vây chuyển quanh người hắn, không khỏi có chút lâng lâng.

Nhưng mà hắn biết giờ phút này không phải lúc để hắn lâng lâng, sau khi tĩnh tâm xuống, hắn liền trầm giọng nói.

- Chư vị đại nhân không nên gấp gáp, nơi này không phải chỗ tốt để nói chuyện, nếu muốn quyên bạc, xin mời nhanh chóng phái người đến huyện nha để đăng ký.

Tiết lão tướng quân đứng ngay cửa đại điện, nhìn Lưu Nhất Thủ bị mọi người vây quanh, vuốt chòm râu, nói.

- Chiêu này của Điện hạ, cao tay, thật sự cao tay!

- Sao lão phu không hề nghĩ tới, vậy mà lại có phương pháp tuyệt diệu như thế!

Mã lão tướng quân thở dài.

- Vốn là chuyện cần phải cầu người, lại biến thành đảo ngược triệt để, vô số người tranh cướp giành giật để được quyên bạc, phương pháp này không chỉ áp dụng ở Kinh Thành, áp dụng ở khắp nơi cũng đều có thể, chính là ở địa phương xây dựng thư viện, cũng có thể dùng phương pháp này để thành lập, thế gian người nào mà chẳng muốn danh vọng, diệu, diệu!

Thân phận của Trưởng công chúa đặc thù, tất nhiên không có khả năng sẽ giống Lưu Đại Hữu, bị người bao bọc vây quanh, nhưng không ánh mắt của mọi người nhìn về phía nàng, so với trước kia nhiều hơn rất nhiều thứ.

Lúc trước cho dù nàng đã làm ra rất nhiều chuyện mà ngay cả nam tử cũng không có cách nào hoàn thành, nhưng bởi vì do giới tính của nàng, trong lòng bọn họ khó tránh khỏi sẽ sinh ra một số lòng khinh thị đối với nàng, nhưng sau khi trải qua chuyện lần này, bất kỳ là ai, đều phải trịnh trọng thu hồi một phần lòng khinh thị kia lại.

Thậm chí trong lòng một ít người, còn có một chút may mắn.

May mắn nàng là nữ tử, may mắn nàng chỉ là công chúa, nếu nàng là hoàng tử, sự việc mà nàng làm đủ để bất luận một vị huynh đệ nào, bao gồm cả Thục Vương không mảy may nhìn thấy một tia hi vọng kế thừa hoàng vị.

Cho dù nàng có làm được nhiều chuyện hơn nữa, danh vọng lớn mạnh, nắm nhiều quyền lại trong tay, cuối cùng cũng chỉ là một nữ tử.

Lý Dịch biết được tin tức này đã xế chiều, khi Vương Vĩnh đến nhà bái phỏng đã nói cho hắn biết.

Vương Vĩnh lần này tới bái phỏng không phải để nói chuyện làm ăn, cũng không phải cố ý nói cho hắn biết những chuyện này, mà biểu đạt ra một cách mờ mịt, đến lúc đó có thể để cho Vương gia lưu danh ở một vị trí tốt trên bia viện hay không.

Cái này đương nhiên có thể.

Chuyện thư viện là hài tử của hắn và trưởng công chúa, làm phụ thân, chút chuyện này, hắn còn có thể làm chủ.

Không chỉ bởi vì Vương gia là nhà cha vợ của Lý Hiên, Lý gia cùng Vương gia cũng là quan hệ hợp tác đồng minh hữu hảo, trong lúc còn không biết rõ tình hình, Vương gia đã nguyện ý quyên ra mười vạn lượng bạc để chống đỡ đứa con còn chưa thai nghén này của hắn cùng trưởng công chúa, một phần nhân tình này, muốn hoàn trả lại cũng không phải đơn giản.

Lý Dịch nhìn hắn, hỏi.

- Vương gia vì thư viện quyên ra hai mươi vạn lượng, đủ để lưu danh ở tất cả thư viện trong Kinh Thành, nhưng mà… Vương huynh cảm thấy như này đầy đủ sao?

Vương Vĩnh sững sờ, hỏi:

- Ý của Lý huynh là?

- Ví dụ như là, từ hai mươi vạn lượng bạc này, lấy ra một bộ phận dùng để khen thưởng cho một số học sinh có thành tích tốt, một bên có thể trợ giúp hàn môn học sĩ cải thiện sinh hoạt, một bên khác, cũng có thể kích thích bọn họ dụng công học tập, cũng coi nhất cử lưỡng tiện.

Lý Dịch ngẫm lại, hỏi:

- Khoản bạc này, không bằng gọi là “Học bổng Vương thị” hoặc gọi “Học bổng Vương Vĩnh”, như thế nào?

Lão hoàng đế đối với những môn phiệt này, không phải muốn đả kích tất cả, trên thực tế, hắn chỉ muốn từng bước suy yếu những môn phiệt thế gia không chịu nghe lời kia, đối với những môn phiệt giống như Vương gia đã thức thời, lại có quan hệ mật thiết với Hoàng gia, đương nhiên dùng kế sách lôi kéo cùng trấn an.

Bởi vậy, Lý Dịch không ngại lại đưa cho Vương gia một chút tiện nghi.

- Học bổng Vương thị?

Vương Vĩnh nghe vậy, con mắt bỗng nhiên sáng lên.

Để tên mình khắc trên bia đá tất nhiên là rất tốt, tên có thể lưu truyền thiên cổ hay không thì không nhất định, nhưng danh vọng tất nhiên sẽ có, lại nhìn ra xa xa một chút, mà “Học bổng” lần đầu tiên nghe nói này, đối với Vương gia, hiển nhiên lại là một chuyện tốt khác.

Đối tượng giúp đỡ của “Học bổng”, tất nhiên là những người có tài học xuất chúng, bọn họ tiếp nhận sự giúp đỡ của Vương gia, tất nhiên sẽ nhận một phần ân tình của Vương gia, được cho nửa cái Vương gia học sinh, mà loại người tài học xuất chúng này, sau này cơ hội trở nên nổi bật cũng rất lớn, không cầu mong mỗi người đều hồi báo Vương gia, nhưng chung quy thì cùng Vương gia nhiều một tia dứt bỏ không ngừng liên hệ.

Chỉ trong nháy mắt, Vương Vĩnh đã cân nhắc lợi hại trong lòng, kết luận là… Chỉ có lợi, không có hại.

Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, thành khẩn nói.

- Hai mươi vạn lượng kia, là Vương gia quyên góp để thành lập thư viện, sao có thể lấy ra từ chỗ tiền đó, như vậy đi, Vương mỗ liền trở về xin chỉ thị, hàng năm xuất ra một khoản tiền, thiết lập “Học bổng Vương thị” dùng để giúp đỡ những học sinh học giỏi nhiều mặt.

Lý Dịch đối với chuyện này ngược lại không quan trọng lắm, số tiền này cuối cùng đều là dùng vào trên thân của những học sinh kia, người của Vương gia cũng không phải người ngu, Vương Vĩnh hiểu rõ đạo lý, vậy bọn họ khẳng định cũng sẽ hiểu rõ, hắn chỉ chỉ điểm một chút, đến lúc đó, chính bọn hắn tự đi nói cùng trưởng công chúa nói là được.

- Vậy ta cáo từ trước!

Vương Vĩnh vội vã muốn báo cáo cùng gia tộc, Lý Dịch cũng giữ hắn lại, trối chết về sau, chuyện này hắn không cần phải nhúng tay.

Giáo dục là kế hoạch trăm năm, muốn thể hiện ra hiệu quả của nó, cũng cần không ít thời gian, nhưng căn cơ đã vững chắc, trở ngại mà sau này gặp phải, cũng sẽ nhỏ hơn nhiều.

Những công việc có quan hệ với chuyện xây dựng thư viện, hắn đã viết trên giấy vô cùng tường tận, công chúa điện hạ chỉ cần để người ta từng bước đi làm là được.

Đương nhiên, một số chi tiết bên trong, nàng vẫn phải chính mình đi kiểm soát.

Lý Dịch nghĩ không cần thiết an bài tốt tất cả mọi chuyện cho nàng, có thể xử lý hoàn mỹ chuyện của hội liên hiệp phụ nữ cùng các hạng sinh ý và học viện nữ tử đã đủ thấy năng lực của nàng.

Sau này chuyện mà nàng phải tự quyết định và xử lý sẽ càng nhiều, tuyệt đối không thể sinh ra tính ỷ lại được, Lý Dịch cần mau chóng dập tắt một điểm vừa mới sinh ra ấy đi ngay lập tức.

Ánh mắt Lý Dịch kinh ngạc nhìn về một hướng khác, khi thúc đẩy chuyện này, trong lòng của hắn thực ra cũng không có bao nhiêu cảm giác thành tựu.

Ngược lại là do dự nhiều hơn một chút.

Chuyện này cuối cùng cũng chỉ là mong muốn đơn phương của hắn, không có cách nào nói rõ với bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả nàng, nhưng mà con đường này đầy gian khổ và dài dằng dặc, không có người nào rõ ràng hơn hắn, rốt cuộc có thể phục chế hay không, còn chưa thể biết được.

Nếu mà đến lúc đó, sự việc không phát triển theo phương hướng mà hắn đã dự đoán, nắm trong tay quyền lực cùng tư nguyên như này, đối với nàng mà nói, có hại vô ích.

Quan trọng nhất là trước khi lão hoàng đế rời khỏi nhân thế, hắn không cho rằng mình có thể giúp nàng đi đến một bước kia.

Ngày đó sớm muộn sẽ đến, người nào mới là đế vương, tương lai nàng sẽ như thế nào, Vĩnh Ninh, Thọ Ninh....

Nếu quả thật có một ngày như vậy, hắn nhất định sẽ mang Vĩnh Ninh, loli ngạo kiều đi, cũng không yên lòng như thế, hoàng cung không phải địa phương thích hợp cho nàng, như thế thì nàng sẽ không vui cả một đời.

Còn về trưởng công chúa, nàng hẳn sẽ không đi, vậy làm sao bây giờ, cướp?

Thế nhưng mà, đánh không lại, đau đầu.

- Nghĩ gì thế?

Giọng nói quen thuộc từ phía trước truyền đến.

Lý Dịch ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Minh Châu đi tới, hắn chỉ đối diện nói:

- Ngồi đi.

Lý Minh Châu ngồi xuống phía đối diện hắn, nghĩ đến ánh mắt hắn vừa rồi nhìn chính mình, trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt đó, nàng cảm thấy nó ẩn chứa một loại cám giác phi thường cường liệt nào đó, ngôn ngữ của nàng không có cách nào hình dung được, trong lòng hơi có chút bối rối.

- Ngươi vừa rồi nghĩ gì thế?

Nàng vô ý thức hỏi ra.

- Không suy nghĩ gì.

Lý Dịch rót chén trà, đưa tới, nói.

- Chúng ta tâm sự đi.

- Trò chuyện cái gì?

Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Lý Dịch một chút.

- Tùy tiện tâm sự.

Lý Dịch nhìn nàng, nói:

- Ví dụ như nhân sinh, lý tưởng, loại này ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận