Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 666: Để Cho Ta Một Người Yên Tĩnh


Chương 666: Để Cho Ta Một Người Yên Tĩnh

----------------------

- Ngươi…các ngươi…các ngươi đừng tới đây, ta là huyện úy, là mệnh quan triều đình, các ngươi nếu dám làm gì ta, coi như các ngươi có chạy trốn tới đâu, triều đình cũng sẽ không bỏ qua các ngươi!

Sắc mặt Giang Tử An tái nhợt, nhìn về hướng tên áo xanh đang đi tới, chân không ngừng lùi lại.

Giờ phút này, hơn trăm nha dịch hắn mang đến đều nằm la liệt trên mặt đất, đương nhiên, những tên áo đen kia cũng còn lại không đến mấy tên, những người có thế sống xót đến hiện tại đều đứng rải rác xung quanh.

- Đáng chết!

Người áo xanh hung dữ lườm hắn một cái, sau đó ánh mắt dời về một hướng khác, lạnh lùng nói.

- Đuổi theo!

Mấy tên áo đen nhanh chân theo sau lưng hắn lao lên phía trước.

Những người áo đen còn lại kia đỡ nhau lấy đứng lên, tên bị thương nhẹ cõng tên trọng thương, xoẹt xoẹt xoẹt nhanh chóng biến mất khỏi nơi đó.

- Đều không sao cả chứ?

Giang Tử An vội vàng chạy tới hỏi.

Một lát sau, hắn mới buông lỏng một hơi, tuy tất cả thủ hạ này đều chật vật nhưng thật may là đám người kia không có hạ tử thủ, người bị nghiêm trọng nhất cũng chỉ bị thương ngoài da.

Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng cửa thành một chút, lẩm bẩm.

- Hiện tại Lý huynh chắc cũng đã ra khỏi thành?

Cùng lúc đó, tên áo xanh kia nhìn cửa thành bị đóng và hai nhóm binh sĩ đang đứng trước cửa thành, sắc mặt âm trầm, cực kỳ không cam lòng hô.

- Rút!

Bên ngoài Vĩnh Huyện, bên trong núi rừng có một con đường nhỏ, Lý Dịch đang ngồi trên lưng ngựa, quay đầu lại, lo lắng nhìn lấy Liễu nhị tiểu thư, hỏi.

- Muội bây giờ cảm thấy thế nào?

- Không có việc gì.

Liễu nhị tiểu thư cắn môi, lắc đầu, nhưng thân thể ngay lập tức lảo đảo, đầu chúi xuống lưng ngựa, tư thế như sắp ngã.

Lý Dịch thấy thế lập tức biến sắc, vội vàng bay nhào tới, khó khăn lắm mới tiếp được nàng.

Dưới ánh trăng, không thể thấy rõ lắm sắc mặt nàng, Lý Dịch tay chân luống cuống sờ vào trán nàng, sắc mặt lần nữa biến đổi.

- Thật nóng!

Hắn quay đầu nhìn sang bốn phía, trừ tiếng côn trùng đang kêu vang xung quanh thì khu rừng núi này hoàn toàn yên tĩnh, vừa mới chạy khỏi Vĩnh Huyện, hoang sơn dã lĩnh, địa phương này ngay cả một chỗ đặt chân đều không có, xung quanh cũng không có một bóng người, hắn đi đâu mà tìm đại phu?

- Vận khí ngày hôm nay quả thật quá tốt, thương đội kia nhìn tuy nhỏ một chút nhưng lại là một con dê béo ngậy, haha, không nghĩ tới đêm hôm khuya khoắt, ngay tại hoang sơn dã lĩnh như này cũng có người đi ngang qua, lão tử đã nói rồi, ở Vĩnh Huyện mới là phúc địa của lão tử!

Một đạo hắc ảnh từ trên cây nhảy xuống, cái đầu bóng loáng tỏa sáng dưới bóng đêm lộ ra phá lệ làm người khác chú ý, chỉ một ngón tay phía trước thư sinh, lớn tiếng nói:

- Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua đây, lưu lại tiền mua đường! Tên thư sinh kia, nhanh giao ra đồ vật đáng tiền trên người ngươi, à, còn có con ngựa, không tệ, không tệ, hahaha.

Lý Dịch thư nhàng thả Liễu nhị tiểu nhẹ xuống, trong vòng ba hơi thở một tay nắm lấy cái cổ của tên đạo tặc đầu trọc, lạnh giọng hỏi.

- Nơi nào có đại phu?

- Đại hiệp tha mạng!

Đầu trọc sơn tặc sắc mặt tái nhợt, run rẩy cầu xin.

- Há mồm.

Bàn tay Lý Dịch hơi dùng lực, tên sơn tặc kia lập tức hé miệng.

Chỉ một lát sau, tên sơn tặc đầu trọc cũng cảm giác có đồ gì đó tiến vào miệng hắn, biến sắc, hỏi:

- Đại…đại hiệp…ngài cho ta nuốt cái gì vậy?

Lý Dịch buông tay ra, lạnh lùng nói:

- “Mỉm Cười Nửa Bước Điên”, sau mười hai canh giờ, nếu không có giải dược, ngươi sẽ cười to không ngừng, cho đến toàn thân thối rữa, kinh mạch đứt đoạn, bạo thể mà chết.

- Bạo…bạo thể mà chết.

Phù phù!

Tên sơn tặc đầu trọc hai chân mềm nhũn, té quỵ dưới đất.

Lý Dịch đá hắn một cái:

- Hiện tại, dẫn đường!

Trong bóng đêm, một lão giả che ngực, từ trên tường thành cao mấy trượng nhảy xuống.

Cuối cùng hắn vẫn không có giết chết đạo cô kia, tuy ban đầu đánh lén đắc thủ, nhưng một kích kia cũng không có kết quả như hắn dự đoán.

Thực lực của đạo cô kia vốn vượt qua hắn một bậc, lại có một đám tiểu quỷ khó chơi bảo hộ, cuối cùng cũng chỉ có thể đánh ả trọng thương, thời ý thức được hôm nay sẽ không thể nào lấy được tánh mạng ả, cho nên chủ động rời khỏi.

- Đánh đạo cô kia trọng thương, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ chứ?

Lão giả từ trong ngực móc ra một tấm vải bao, ném một khối sữa đường vào trong miệng, luôn cảm thấy hắn quên mất chuyện gì đó gì.

Hắn cẩn thận lọc lại chuyện đã xảy ra một lần trong đầu.

Căn cứ vào những lời vị nhị tiểu thư kia nói, nếu như đạo cô đó thật sự đang ở bên trong kế điệu hổ ly sơn, thì lập tức ra khỏi thành, dùng tốc độ nhanh nhất đào tẩu, đi cả ngày lẫn đêm chạy tới kinh đô.

Coi như đạo cô kia có đuổi theo, một mình mình đối phó đạo cô kia, còn hơi không thắng nổi, nhưng nếu có thêm vị nhị tiểu thư kia, thì có thể thoát khỏi thế thất bại.

Nếu như đạo cô đáng chết kia không có trúng kế, thì ngay lập tức tiến hành kế hoạch thứ hai, trước đánh nàng trọng thương, những tên tiên tiểu quỷ xung quanh đó tiện tay có thể giải quyết, sau đó hội họp đưa bọn hắn ra khỏi thành.

Đột nhiên, bước chân lão giả dừng lại, giật mình đứng nguyên tại chỗ.

- Mẹ nó!

Hắn bỗng nhiên vỗ đầu một cái, mở miệng chửi một câu.

Vừa rồi chỉ muốn đi giết đạo cô kia cho hả giận, lại mục đích quan trọng nhất quên mất.

Không thể đưa họ yên ổn quay về, hắn làm sao bàn giao đây?

Lão giả cắn răng, oán hận chửi một câu:

- Đạo cô đáng chết!

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

Huyện luyện Vĩnh Huyện đang đứng trước khách điếm Như Gia còn đang bị lửa thiêu hừng hực, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Chưởng quỹ của khách điếm kia lúc này đang nước mắt nước mũi tùm lum miêu tả những kẻ xấu kia như thế nào dùng binh khí đánh nhau trong khách điếm, như thế nào dùng một mồi lửa thiêu hủy khách điếm, hãy thương hại hắn tuổi đã cao, chút gia nghiệp này để lại an hưởng tuổi già lại bị một mồi lửa trong vòng một đêm thiêu hủy tất cả, ngày tháng sau này hắn biết sống làm sao!

Huyện lệnh trầm giọng hỏi:

- Ngươi biết là ai không?

- Lão nhân chỉ nhớ rõ người cầm đầu là một đạo cô, xung quanh cô ta còn có những thủ hạ mặc áo vàng với áo xanh.

Lão giả khai ra, rất nhanh đã được hàng xóm xung quanh xác nhận.

Dù sao những người ăn mặc quái dị đó làm họ phải kinh hoảng một ngày, muốn không chú ý đến cũng khó.

- Lại là họ!

Giang Tử An từ vừa đi tới, lớn tiếng nói:

- Ngô đại nhân, bản quan vừa rồi cùng những huyện nha tới đây, trên đường nhìn thấy hơn mười người dám ở bên đường giết người, cầm đầu chính là một tên mặc áo xanh, may mắn bản quan kịp thời đuổi tới, mới tránh bớt thảm kịch xảy ra.

Huyện lệnh Vĩnh Huyện gật đầu:

- Triều đình có công văn đưa xuống, nói Bá Tước Trường An Lý Dịch bị một đạo cô từ kinh thành bắt đi, khả năng đã đến Thục Châu, như thế xem ra, hẳn là đạo cô kia.

Giang Tử An kinh ngạc hỏi:

- Lý Dịch, bị bắt đi? Chuyện này xảy ra lúc nào?

- Đại khái khoảng một tháng trước.

- Triều đình để cho chúng ta một khi phát hiện tung tích của họ, phải lập tức cứu viện, Thục Vương điện hạ cũng vừa phát ra mệnh lệnh, một khi có tin tức, lập tức phải bẩm báo.

Giang Tử An còn đang kinh hoảng với tin tức bên kia liền lấy lại tinh thần, sững sờ một lúc sau, trên mặt mới hiện ra biểu tình cổ quái, lẩm bẩm.

- Lý Dịch ơi Lý Dịch, thật sự không nghĩ tới, ngươi cũng có ngày hôm nay!

Sau một lát, giống như nghĩ đến cái gì, sắc mặt hắn nhanh chóng thay đổi, hỏi chưởng quỹ kia:

- Ngươi nói đạo cô kia hình dạng thế nào, bên người ả còn có những ai?

- Có, có một người trẻ tuổi mặt áo bào màu trắng đi theo bên người đạo cô kia.

Chưởng quỹ kia lập tức nói rõ sự thật.

Giang Tử An lập tức hỏi:

- Người đó có phải họ Phương?

- Đúng, đúng vậy! Vị Lý công tử kia, gọi hắn “Phương huynh”.

Chưởng quỹ lập tức trả lời.

Giang Tử An tiếp tục truy vấn:

- Họ Lý? Lý công tử, là Lý Hiên sao?

Lão giả suy nghĩ cẩn thận lắc đầu:

- Cái này…lão nhân cũng không nhớ rõ.

Giang Tử An hô hấp hơi gấp rút, hỏi tiếp.

- Ngươi suy nghĩ kĩ lại một chút, khi họ đến, có những người nào?

Một tên tiểu nhị đi tới, kể rõ.

- Nói đúng hơn là vị công tử họ Phương kia sớm đã ở chỗ này, hôm qua trừ đạo cô kia cùng những người kì quái bên ngoài đó, còn có một vị công tử tới, chỉ là…chỉ là…

- Chỉ là cái gì?

Giang Tử An gấp đến nỗi không kịp chờ hỏi.

- Chỉ là vị công tử kia tướng mạo có hơi…

Tên tiểu nhị kia ngẫm lại kỹ càng, lắc đầu nói:

- Có thể buổi tối ngày thứ nhất, tiểu nhân nhìn lầm, luôn cảm thấy tướng mạo vị công tử kia sang ngày thứ hai hơi không giống.

Giang Tử An kinh ngạc đứng tại chỗ, biểu hiện trên mặt ngốc trệ.

- Giang đại nhân, ngươi làm sao vậy?

Huyện lệnh Vĩnh Huyện nhìn hắn, nghi ngờ hỏi.

- Không có việc gì.

Giang Tử An lắc đầu.

- Ngô đại nhân, bản quan mới vừa giao đấu với đám tặc nhân kia, thể lực tiêu hao quá lớn, bây giờ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi một chút, nơi này xin làm phiền Ngô đại nhân.

Giang Tử An nói xong cũng quay người rời đi, bóng lưng cô đơn mà tiêu điều.

Huyện lệnh Vĩnh Huyện nhìn hắn rời đi, ngạc nhiên không thôi.

Ánh trăng thanh lãnh, bao phủ lấy Thục Châu, bao phủ Vĩnh Huyện, cũng bao phủ luôn tất cả ngõ ngách trong huyện thành, một giếng khô trong sân nhỏ bị vứt bỏ đã lâu.

- Có ai ở đây không?

Nam tử họ Phương mặt mũi bầm dập nằm trong đáy giếng, ngẩng đầu nhìn miệng giếng, hữu khí vô lực hô.

Bên cạnh hắn, mấy tên áo xanh áo vàng không phải ngã gãy cánh tay cũng té gãy cái chân ngẩng đầu nhìn lên trời, giọng nói khàn giọng mở miệng.

- Có ai ở đây không?

- Cứu mạng!

- Nương nương cứu mạng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận