Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1149: Bị Nhất



Chương 1149: Bị Nhất


Chương 1149: Bị Nhất

Lý Dịch suy nghĩ khá lâu, Triệu Di làm thế nào để bức Triệu Tranh đến mức không còn con đường lui, từ đó khiến đạo Cô kia trở mặt, triệu tập mười lăm vạn đại quân vây kinh sư, không hạ được kinh sư cũng muốn háo chết hắn ta....

Hắn phải gánh cái nồi này.

Dù sao hắn là một người muốn mặt mũi, xưa nay chưa đùn đẩy trách nhiệm cho ai bao giờ.

Tiền Đa Đa học những kế ly gián, kế mượn đao... đều do hắn dạy, những thứ mưu kế này đều được kiểm nghiệm vô số lần trong lịch sử, không được cái này thì đổi cái khác, luôn sẽ có chiều số làm Triệu Tranh hưởng thụ.

Mà chuyện còn thuận lợi hơn những gì hắn tưởng tượng.

Triệu Tranh gần như ai đến cũng không có từ chối, gặp chiêu nào thì ăn chiêu ấy, kết quả làm thủ hạ và tiểu đệ của hắn đều chạy theo Triệu Di. Thánh giáo không chiêu ai chọc ai mà cũng phải chịu tai bay vạ gió, mấy phân bố ở các châu không thể không tự chui đầu vào lưới.....

Nếu như Lý Dịch là đạo Cô kia thì hắn cũng không thể nhịn!

Nhưng mà đây không phải ý định ban đầu của hắn .....

Hắn chỉ muốn báo ân việc Triệu Di chiếu cố Lâm gia, chiếu cố Uyển Như mấy năm nay, nhân tiện thuận tay dạy cho Tiền Đa Đa một ít gì đó, hy vọng có thể tăng cường thực lực phe phái của Triệu Di. Nhưng ai mà ngờ, ngoại trừ bản lĩnh dùng tiền cao siêu thì Tiền công tử còn có năng lực suy một ra ba làm cho thường nhân theo không kịp.

Phương pháp dùng để kinh thương lại bị hắn dùng trong cuộc chiến đoạt vị, bởi vì chuyện này mà Triệu Di được ích lợi không nhỏ. Chẳng qua ngay cả Lý Dịch cũng không ngờ, thế lực tại kinh sư của đạo Cô kia đã thẩm thấu đến tận trong hoàng cung, muốn cho hoàng để Tế Quốc băng hà lúc nào thì hoàng đế Tề Quốc sẽ phải băng hà lúc đó ....

Họ không có lựa chọn trực tiếp nâng đỡ Triệu Tranh lên ngôi, Lý Dịch suy đoán có lẽ họ cũng nhận ra được nếu cứ nâng đỡ hắn ta như vậy, đến lúc đó nếu Triệu Tranh trở mặt thì họ vẫn không thể khống chế cục diện được.

Với tính cách của vị Thái Tử điện hạ kia, cũng không kỳ quái gì nếu hắn ta làm ra loại chuyện qua cầu rút ván này.

Cho nên đạo cô kia lấy lui làm tiến, trước chắp tay đưa kinh sư cho Triệu Di, sau đó thì chớp mắt một cái chuyển sang lợi dụng cái tên của Triệu Tranh, tập kết hơn mười vạn đại quân tại kinh đô và khu vực lân cận, bao vây kinh sư.

Rốt cuộc thì Triệu Tranh là thái tử, điều này không ai có thể sửa đổi được, cho dù Triệu Di có ưu tú như thế nào đi nữa thì khi cũng phải thấp hơn một đầu ở trước mặt hắn.

Thái tử không ở kinh sư, tam hoàng tử giả truyền Thánh chỉ cho nên thái tử lấy danh nghĩa bình định để phát binh, chuyện này thì ngay cả bá tánh Tế Quốc và quần thần kinh sư cũng không có cách nào phản bác được.

Lúc trước thì Lý Dịch vẫn luôn cảm thấy đạo Cô kia ngoại trừ võ công cao một chút thì IQ và EQ chỉ có thể coi bình thường, nhưng mà lần này thì hắn không thể không thừa nhận, nàng ta chơi chiêu này thật sự rất xảo diệu.

Chỉ sợ hiện giờ họ đã khống chế được hơn mười vạn binh lực ở bên ngoài kinh sư rồi, đợi đến ngày mà kinh sự thật sự bị công phá thì tác dụng của Triệu Tranh cũng kết thúc.

Lý Dịch hơi áy náy, Triệu Di giúp hắn nhiều như vậy, lần này hắn vất vả lắm mới tưởng hồi báo một lần, lại xảy ra cớ sự này.....

Vụ báo ân này thật sự không tốt...

Lý Dịch không có quá lo lắng về Triệu Di, họ chỉ là bị binh lực gấp đôi vây thành, cũng không tính là tuyệt cảnh, nếu hắn có được tin tức này thì chắc hẳn các châu phủ khác cũng sẽ có phản ứng. Danh vọng của Triệu Di tại dân gian không phải để trang trí, Liễu Châu Thứ Sử và Liễu Châu Đô Đốc đã liên hợp các châu xung quanh, chuẩn bị tập kết binh lực, tiến về kinh sư.....

Người mà Lý Dịch lo lắng là Lâm Uyển Như.

Đích đến của nàng ấy là kinh sư, lần gửi thư từ nửa tháng trước có nói họ đã đến khu vực lân cận Kinh Đô, không biết hiện tại nàng ấy có

kinh sự hay chưa? Rốt cuộc thì tình hình hiện tại của bên kia như thế nào rồi?

Bên người nàng có hộ vệ, cũng có mấy tên cao thủ đi theo, như vậy đã đủ để ứng phó đa số các tình huống đột phát, nhưng bây giờ Tề Quốc đại loạn, trong lòng Lý Dịch vẫn còn hơi không yên tâm.

Đang lúc suy nghĩ, hắn chợt né người sang bên cạnh, cách xa chỗ cũ vài thước, tránh thoát một bàn tay khô gầy.

Đằng sau lưng Lý Dịch truyền tới một giọng nói già nua.

- Mới chỉ không thấy một năm thôi, nhà các ngươi đều là quái vật, quái vật...

Từ Lão dùng ánh mắt kinh ngạc cùng cực nhìn Lý Dịch, chậc chậc lưỡi, bày ra dáng vẻ rất bị thương.

Làm một vị Tông Sư, đánh lén sau lưng lại không có đắc thủ, cái này khiến cho lòng tự tin của hắn có phần bị đả kích.

Lý Dịch thầm nghĩ, chẳng lẽ Tông Sư chỉ có một cái tính tình này thôi, sao ai cũng thích chơi trò đánh lén sau lưng hết vậy? May mắn trong khoảng thời gian này hắn không có bỏ bê luyện công, ngày đêm không ngừng vận chuyển Quy Tức Công. Tuy vẫn không thể đánh lại Liễu nhị tiểu thư, nhưng nhường Bạch Tố một tay thì cũng có thể vững vàng ngăn chặn nàng ta.

Lúc này thì Bạch Tố đã gần như có thể quét ngang Thiên bảng.

Tuy hiện giờ hắn vẫn còn chưa phải đối thủ của Liễu nhị tiểu thư, nhưng mà hắn cảm thấy mình cũng đang mơ hồ chạm đến cảnh giới nào đó, thậm chí ai là người đột phá trước thì còn xem vận khí. Nếu như vận khí hắn tốt hơn một chút, như vậy thì chỉ sợ Như Ý sẽ phải

khuất phục dưới dâm uy của hắn....

Sau khi thành công thoát kiếp độc thân, Từ Lão đã không còn dơ bẩn như trước nữa, trên quần áo không có vết bẩn, tóc cũng buộc lại gọn gàng, chỉnh tề, không hề nhìn ra dáng vẻ trước đây một chút nào.

- Thường lão đầu đâu? Dám cả gan đoạt đệ tử mà lão phu nhìn trúng, hiện giờ đã tới lúc ta nên tính SỔ với hắn....

Nếu như không phải người trước mặt vẫn là khí chất kia, Lý Dịch chắc chắn sẽ cảm thấy mình nhận làm người.

Lý Dịch chỉ về phía sân bên cạnh, Từ Lão dậm chân một cái, trực tiếp bay thẳng qua đầu tường, chỉ chốc lát sau, bên kia bức tường đã truyền đến tiếng vang nặng nề.

Từ Lão và đạo cô kia là kẻ thù, còn với Thường Đức thì hoàn toàn bởi vì hắn ta ngứa tay, rất hiếm người mà hắn ta có thể buông tay chân ra, đánh nhau không cần kiêng nể gì, Lão Thường xem như một cái. Hơn nữa hai người lại còn hơi thù cũ, lại bởi vì việc của Lý Đoan, thù cũ thêm hận mới, lần này sợ rằng sẽ không có kết thúc dễ dàng như vậy.

- Ngươi cũng đột phá rồi!

Đây là giọng nói của Từ Lão.

- Thế nào, chỉ cho phép người đột phá? Lại không cho phép lão phu đột phá?

Giọng nói của Thường Đức vẫn luôn âm trầm như thế.

Từ Lão châm chọc, khiêu khích nói.

- Ngươi còn tự xưng mình là lão phu? Người mà ngay cả tiểu j cũng không có thì dựa vào cái gì mà tự xưng lão phu?

Làm người thì nên trả giá đại giới vì sự xúc động của mình.

Vừa rồi Từ Lão còn có thể ngang tài ngang sức với Lão Thường, cả hai đánh khó phân thắng bại, hiện tại lại nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Lý Dịch đứng trên đầu tường nhìn xuống, nhìn thấy mỗi chiều của Lão Thường đều nhằm vào vùng dưới rốn ba tấc của Từ Lão, chỉ cần Từ Lão trúng một chiêu thôi thì sau này hai người họ đã có thể chân chính gọi nhau là huynh đệ.

Lý Dịch đứng ở trên xem cũng đổ mồ hôi thay Từ Lão. Nếu không phải Điền lão nhìn không được nên nhảy xuống gia nhập cuộc chiến, bức lui Lão Thường, không thì hôm nay Từ Lão chỉ sợ phải bay màu.

Nếu không phải Lão Thường thực sự tức giận, thì hai người cũng coi như tám lạng nửa cân, nhưng nếu phải đối đầu với hai vị Tông Sư cùng lúc thì khẳng định Lão Thường không phải là đối thủ.

Lão Thường liếc nhìn Từ Lão một cách rất khinh thường, nói.

- Đến nỗi phải cần một nữ nhân hỗ trợ, người vẫn xứng làm một vị Tông Sư sao?

- Nữ nhân của ta giúp ta thì sao nào?

Từ Lão phản kích một cách sắc bén.

- Có bản lĩnh thì ngươi cũng đi tìm một người đi?

Nhìn thấy Điền Lão đứng bên cạnh lộ ra một nụ cười, Lý Dịch khẳng định là Từ Lão đã bỏ công sức ra nghiên cứu quyển “Khăn Uyên Ương” kia suốt một năm trời.

Người không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ, Từ Lão không những không biết xấu hổ mà còn có thể tải cẩu lương một phen, xem ra cảnh giới hiện tại của Từ Lão đã có thể xuất sư rồi.

Từ Lão và Điền lão tới Tề quốc để giải quyết hoàn toàn việc đạo cô kia.

Tuy không tính Như Nghi thì phe họ đã có ba vị Tông Sư, việc bắt lấy đạo Cô kia sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Nhưng mà bây giờ tình huống có biến, cho dù ba mươi vị Tông Sư thì cũng không thể nào địch lại đại quân mười lăm vạn người, hơn nữa đại quân đó lại nằm ở trong tay đạo cô kia, độ khó khăn lại tăng lên gấp bội.

Dưới sự trợ giúp của Triệu Tranh, trong tay đạo Cô kia đã tụ tập được mười lăm vạn binh lực, lại thêm lực lượng nguyên bản của thánh giáo, cho nên không thể dễ dàng chống lại.

Các châu khác đang tập kết binh lực, chạy tới kinh sư giải cứu Triệu Di, chỉ cần Triệu Di có thể kiên trì mấy tháng thì có thể sẽ giải được

tình thế nguy hiểm này.

Nhưng mà đạo cô kia hẳn sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để ngăn cản viện quân của Triệu Di.

Chỉ cần họ có thể kéo đổ Triệu Di trước một bước, như vậy thì những người đó đã không vấn đề gì nữa. Đến lúc đó họ nâng đỡ Triệu Tranh lên ngôi làm một cái hoàng đế con rối, nếu những người kia lại tiếp tục khởi binh thì đó chính là tạo phản, sẽ không có được dân tâm, không dài lâu được.

Suy đoán của Lý Dịch đã được xác định vào ngày hôm sau.

Kinh đô và hơn mười châu lân cận đã giới nghiêm toàn diện, vài toà thành trì quan trọng còn không cho phép bất luận kẻ nào ra vào. Bá tánh hơn mười châu cũng được điều động với mức độ khác nhau để chống cự viện quân từ các châu.

Lý Dịch nhận được thư của Lâm Dũng là vào thời điểm này.

Đại hoàng tử đã phong tỏa kinh đô và các thành trì quan trọng khu vực lân cận, không cho phép ai tùy ý ra vào.

Họ bị nhốt ở Thắng Châu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận