Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1154: Chàng Cưới Ta Đi!



Chương 1154: Chàng Cưới Ta Đi!

Chương 1154: Chàng Cưới Ta Đi!

Tôi nay ở Phủ Thư Sử Thăng Châu Vô cùng náo nhiệt, khách quý chật nhà, cả chủ lẫn khách ai nấy cũng đều thấy vui vẻ.

Thứ Sư Thắng Châu hơi yêu chiều đối với đứa con trai độc nhất của mình, cơ hồ hàng năm đều tổ chức một lễ cưới linh đình cho hắn.

Đáng tiếc, cong tư Thứ Sử thê thiếp tuy nhiêu, nhưng chẳng có một quý cô nào có khả năng sinh cho Mã gia một đứa con.

Người dân Thắng Châu thấy vậy thì luôn âm thầm rỉ tai nhau, bảo rằng cái này sơ là gia tộc Mã Thư Sử làm nhiều chuyên ác nên ông trời trừng phạt bọn họ, CÓ ý để Mã gia đoạn tử tuyệt tôn để thế gian này yên ổn.

Đương nhiên, người dân cũng chỉ rỉ tai nhau trong âm thầm mà thôi, tại đất Thắng Châu này, Mã gia là hoang để ngầm, bọn họ phải nộp thuế, phải tặng lẽ, ai dám láo xược sẽ chịu đại nạn.

Phủ Thứ St.

- Chúc mừng Thư Sử đại nhân!

- Chúc Mã Cong tư sơm sinh quý tư

- Hôm nay mọi người đừng khách khí, uống nhiều vào!

Toi nay vào phủ, khách mời nhao nhao chắp tay chúc mừng, ăn uống linh đình.

Qua ba lần rượu Thư Sử Thắng Châu tiếp cho khách mời, có chút không uống được nữa, chắp tay một cái, nói.

- Mọi người cứ tiếp tục, bản quan đi xuống trước nghỉ ngơi một chút.

Hắn lạng quạng về phong ngủ, đóng cửa lại, hướng về phía bên giường, lúc này mới phát hiện ra trong phòng có một người đang ngồi bên cạnh bàn.

Người này là một lão gia có mái tóc hoa bach, nhìn có chút nhếch nhác, ngồi ở chổ đo, dung ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn.

Nhin thay lão già xa lạ này, thân thể cua han run lên, hơi men bắt đầu tan dần, nhận thức dần tỉnh táo, hắn canh giác hỏi.

- Ngươi là ai?

Lão già dơ bẩn đó đưa tay vào ngực sờ so, sau đó mò ra một viên thuốc đỏ sậm, nhìn hắn rồi giục.

- Uống đi.

Lão già này hắn chẳng quen biết, một người xa lạ như thế bỗng xuất hiện tại phòng ngủ của hắn.

Thứ Sư Thăng Châu không chút do dư quay người chạy ra ngoài cửa, vừa chạy, vừa la to.

- Người đâu,

người đâu, có thích khách!

Hắn vừa la lên một câu, sau gáy bỗng nhiên đau nhói, nhịn đau không được nên hắn há to mom, phát giác ra có đồ vật gì tiến vào trong miệng rồi tan dần.

Vật kia có mùi vị phải nói rất kinh, đến mức chảy cả nước mắt nước mũi.

Hắn ngoi chồm hổm trên mặt đất, nước mắt chay ngang, luồn ngón tay vào trong cổ họng, giống như muốn móc vật kia ra ngoài, nhưng

cung chỉ ho khan vài tiếng, chẳng có cái gì phun ra.

Han trắng mat hoảng sợ nhìn lão già, hoi.

- Ngươi, ngươi rốt cuộc cho ta ăn thứ gì?

Lão giả dơ bẩn giải thích nói:

- Nhất Nhật Đoạt Mệnh Tan.

Khong chờ Thứ Sư Thắng Châu đặt câu hỏi lần nữa, hắn đã giải thích.

- Nhất Nhật Đoạt Mệnh Tán được điều chế từ mật ong, tuyết lê, đai bạch thỏ, thêm cả Thiên Sơn Tuyết Liên hoà lẫn mà thành, là thiên hạ đệ nhất độc dược, Công dụng như đã nói, nếu nuốt phải loại độc này, trong vòng một ngày, nếu không được giải, ngươi sẽ thất khiếu chảy máu, kinh mạch đứt gãy, cuối cùng hóa thành một vũng máu.

Sắc mặt Thứ Sử Thắng Châu trắng bệch, cố ngăn biểu cảm, nhìn hắn, nói.

- Trên đời làm gì có loại độc dược như vậy, ngươi tưởng rằng bản quan dễ bị hư dọa sao?

Lão già dơ ban nhằm vào người han động nhẹ một cái, Thứ Sư Thắng Châu lập tức te quy dưới đất, trên trán nổi gân xanh, mạch máu tựa như từng con giun ngự trên tran hắn, chuyển động không ngừng, hắn nói không ra lợi, chỉ có thể rên lên một cách thống khổ như Con dã thú trong cuống họng.

Không bao lâu sau, dưới người hắn đã xuất hiện một vài thứ.

Có thứ gì đó trong cơ thể hắn chảy ra, là mồ hôi và nước tiểu.

Lão già dơ bẩn hơi co ghet bỏ lại điểm trên người hắn lần nữa, hắn mới dừng nhúc nhích, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn run rẩy.

- Hiện tại đã tin ta chưa?

Lão già dơ bẩn nhìn lấy hắn, nói.

- Nghe lời một chút, có thể ít chịu khổ một chút, người đã lớn như vậy, chút đạo lý này cũng không hiểu.

Sắc mặt Thứ Sử Thang Châu tại nhợt một mảnh, dùng chút sức lực cuối cùng hoi:

- Ngươi, ngươi là ai?

Phu Thứ Sử, một chỗ trong sân, công tử trẻ tuổi chếnh choáng đã triệt để tiêu tán.

Mặt ban đầy hoang sơ nhin lão giả đối diện, âm thanh run ray hỏi.

- Ngươi, ngươi vừa mới làm cái gi với ta?

Vừa nãy lão già đáng sợ này chỉ điểm nhẹ vào bụng hắn nột cái, tại một vị trí nào đó của hắn lập tức trở nên cứng rắn như sắt, thậm chí con hữu hieu hơn so với việc hắn uống thuốc Hổ Lang, nhưng sau đó hắn lại điểm một lần nữa vào vị trí đó, lúc đó hắn phát triển mạnh mẽ, khối sắt biến thành cây bông vải, tuy han bình thường lại rất nhanh, nhưng chưa từng nhanh như vậy.

Hắn cam thay thân thể của hắn xảy ra một số chuyện khá lạ.

Thường Đức cũng không giải thích cái gì với hắn, tiện tay đánh hắn ngất xỉu, nam sang một bên.

Trong phòng.

Lý Dịch tháo cái khăn đỏ trùm đầu xuong, nhin Lâm Uyển Như, ân cần nói.

- Không sao chu?

Lâm Uyen Như nhìn hắn, nói.

- Huynh mà tới trễ một chút nữa thì đã có chuyện rồi.

Lý Dịch hoi kinh ngạc.

- Sao các muội lại chạy đến Phủ Thứ Sử?

- Huynh chưa lấy được lá thư?

Lâm Uyển Như nhìn lấy hắn hỏi.

Ly Dịch lắc đầu, nói.

- Ta nhìn thấy trên thư nói các muội bị vây ở châu thành Thắng Châu thì lập tức chạy đến.

Lâm Uyển Như nhìn hắn, hỏi.

- Vậy sao huynh tim tới nơi này?

- Trước cầm xuống Phủ Thứ Su, tìm các muội chẳng phải thuận tiện hơn sao.

Hắn thở phào một hơi, nói.

- Còn may kịp lúc.

Vừa rồi sau khi gặp được Tú Nhi, Lý Dịch căn bản không có hỏi nhiều, bây giờ mới biết, bọn họ von chỉ bị vây o Thắng Châu, không thể ra khỏi thanh mà thôi.

Sau đó nội thành bao phát mấy lần bạo loan, các nàng cùng và đa số họ vệ bị tách ra, lại bị Thu Sử công tử nhìn thấy, Cơ hồ là nửa mời nửa bức hiệp được đưa tới Phu Thứ Sử, mới có chuyện hôm nay.

Hắn có chút may mắn, cham một chút nữa, coi như cái gì cũng không kịp.

Lý Dịch thở phào, sau đó mới có tâm tư quan sát ti mi nàng.

Nàng năm nay đã hai mươi bốn tuổi, ở đời sau, chính là nữ tử ở tuổi xuân sắc, đã không còn thiếu nữ ngây thơ nhưng cũng không thành thục như thiếu phu đã làm vợ người, mà chính là giao đoạn trung gian, một loại phong tư khác.

Lâm Uyển Như ven một sợi tóc, hỏi.

- Huynh xem có được hay không?

Ly Dich kinh ngạc, sau đó hắn cũng không nhịn được nói.

- Dáng vẻ mặc áo cưới của muội nhin rất đẹp.

Nàng nháy mắt may cái, sau đó lại hỏi.

- Huynh có thích không?

Lần này, Lý Dịch ngơ ngác một lúc lâu, sau đó mới khẽ gật đầu nói một chữ:

- Thích.

Ăn ngay nói thật, rất thẳng thắn.

Chỉ là đứng tại góc độ thẩm mỹ.

Chỉ như thế thôi.

- Nữ tư cả đời chỉ có thể mặc áo cưới một lần.

Lâm Uyển Như đứng lên, chậm rãi nói.

- Các nàng mặc áo cưới, cũng trong một khắc nay, các nàng chính là người đẹp nhất.

Lý Dịch nhìn nàng, nói.

- Lần này không tính, cái áo cưới này quá khó coi, vẫn cởi ra đi.

Lâm Uyên Như cúi đầu nhìn xem, nắm chặt mép váy, xoay một vong tròn trước mặt Lý Dich, sau đó mới lắc đầu, nói.

- Ta thực rất thích Áo cưới này, ma vừa rồi lại trang điểm lâu như vậy, cũng không thể lãng phí việc trang điểm như vậy được, lề cươi này bố trí phòng cũng rất tốt.

- Mặc sao thì cũng đều là mac.

Nàng nhìn áo cưới trên người, ánh mắt lại nhìn phía Lý Dịch, sau đó nàng bỗng nhiên nói.

- Nếu không, chàng cười ta đi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận