Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 622: Tượng Quan Âm



Chương 622: Tượng Quan Âm

----------------------

- Tướng công, gần đây dường như không ngày lễ nào mà nhỉ?

Nhìn lễ vật gần như sắp chất đầy căn phòng, sau khi nghĩ ngợi một lúc, Như Nghi kinh ngạc hỏi.

Đây còn không phải chuyện kinh ngạc nhất sao, bình thường nhà mình và những vị quan viên quyền quý ở kinh thành cũng không lui tới gì, cho dù ngày lễ tết cũng không thể nhận được nhiều lễ vật đến vậy.

Người tặng lễ đều là quan viên kinh thành, có rất nhiều người sai hạ nhân trong nhà, cũng có người dứt khoát tự mình đến, thái độ cực kì khách khí, quản gia mời họ vào phủ uống ly trà cũng sẽ bị từ chối, tặng lễ vật xong sẽ đi, thật sự kỳ quái đến cực độ.

Lý Dịch tùy ý vẫy tay, nói:

- Nương tử không cần quản những thứ này, tóm lại mấy ngày nay có người tặng lễ vật đều nhận, không cần lo lắng.

Lần này nhận lễ vật một cách yên tâm thoải mái, không một chút áp lực tâm lý nào.

Những quan lại kinh thành vẫn hiểu lễ nghĩa, tặng đi đều là lễ vật giá trị, dựa trên tình hình này, hôm đó họ quyên góp bạc cho triều đình, hẳn vẫn giữ lại ít nhiều.

Cũng không biết nếu họ biết được, lão hoàng đế vốn dĩ chỉ định xử lý mấy tên tham quan, vì để ổn định triều đình, quyết định một mồi lửa đốt những sổ sách ghi chép, sau đó buông tha cho những người khác, có phải sẽ thu hồi những lễ vật này không.

Chỉ là, những lễ vật này cũng nên nhận.

Rốt cuộc, thuyết phục lão hoàng đế thay đổi ý định, hắn cũng tốn không ít miệng lưỡi, hơn nữa từ việc không có được chuyện tốt gì đến chỗ nào cũng tốt, ngẫm lại cần gì phải vậy……

……

……

Sau khi xử lý mấy tham quan lớn, mưa gió trên triều đình cuối cùng cũng lặn xuống.

Rốt cuộc sau đó Lý Dịch cũng không lên triều, nhưng mà cũng có nghe nói, trên triều đình nhiều ngày nay điều động nhân sự tương đối thường xuyên, đám quan viên tăng tăng, giảm giảm, tương tự như Hộ bộ, từ đầu tới đuôi được thanh tẩy một lần.

Đối với hành động này của lão hoàng đế, tất cả mọi người lựa chọn im lặng, lần trước phong ba của vụ thanh tra tham ô vừa mới qua đi, chưa hoàn toàn nguôi ngoai, lúc này ai dám nhiều lời, khiến bệ hạ nhớ tới việc không tốt nào đó, chuyện xưa nhắc lại, hầu hết quan viên trong triều đình đều sẽ không bỏ qua hắn.

Trên đời này người kiếm tiền dễ dàng nhất quả nhiên là hoàng đế, chỉ cần dùng công phu miệng lưỡi, lập tức kiếm lời gần trăm vạn lượng bạc, lại còn có thể tạo uy vọng trên triều đình, chấn nhiếp nhiều người, thu nạp một lượng lớn người, còn nhân cơ hội rửa sạch một đám người, đây là một mũi tên trúng mấy đích…nước đi này chỉ có lời không thể lời hơn.

Kiếm tiền thì dễ, muốn lấy tiền từ chỗ hắn còn khó hơn lên trời.

Nhưng mà, ba vạn lượng bạc xây một cái hồ, vẫn dư dả, thời đại này sức lao động không đáng tiền, huống chi bạc này còn phải giữ lại làm càng chuyện quan trọng, sau này nghiên cứu khoa học kinh phí linh tinh, sao có thể tiêu tốn ở việc xây hồ nhỏ nhặt này được.

……

……

Viện toán học mấy ngày này thay đổi thời khoá biểu.

Từ sáng đến tối, theo thứ tự là đào hồ, đi học, đào hồ, nghỉ ngơi.

Đào hồ không chỉ là đào hồ, đào sâu bao nhiêu, đào như thế nào, thiết kế kênh nước như thế nào, những điều này đều phải tính toán cẩn thận, chỉ cần làm không tốt một tí, môn học này sẽ không đủ tiêu chuẩn.

Đúng vậy, đào hồ cũng là một môn học.

Môn học này là môn học bắt buộc của học sinh, cho dù con cháu thế gia hay học sinh nhà nghèo, hai học phần sáng tạo cần phải qua được, bằng không học phần bình thường đạt tốt, cũng không thể tốt nghiệp học viện toán học.

Nghe nói mục đích bố trí môn học này là vì tăng cường thể chất học sinh viện toán học, rèn luyện năng lực giải quyết vấn đề thực tế của họ, năng lực hợp tác đoàn đội, năng lực đào hồ…… vân vân.

Dù sao đây là dụng tâm lương khổ của viện trưởng, các học sinh nhà nghèo sẽ không hoài nghi, con cháu quan lại thế gia hoài nghi cũng vô dụng, không đào thì lăn, viện toán học cũng không thiếu người.

Không có ai dám ngỗ nghịch hay coi thường vị viện trưởng trẻ tuổi này, vì ai cũng không biết, khi nào hắn sẽ đề cử ngươi đi ra ngoài thực tập.

Ra ngoài thực tập có bao nhiêu nguy hiểm, mọi người rõ như ban ngày.

Lý Kiện Nhân bị chặt đứt một chân, nghe nói mạng nhỏ xuýt không còn, Trần Lập Sâm bị người hạ độc, tính mạng treo lơ lửng trên một sợi dây, bị rót hai cân nước phân mới cứu được, với hắn bây giờ chỉ e là sống còn khó chịu hơn cả chết.

Kết cục của mấy người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, ốm đau bệnh tật đến cả bị thương, càng khiến người khác không cách nào chấp nhận là họ trả giá nhiều như vậy, cuối cùng vẫn bị bệ hạ hạ chỉ đuổi khỏi viện toán học, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không thể làm việc cho triều đình, cả đời chỉ có thể làm một tên ăn chơi trác táng, vốn dĩ tiền đồ sáng lạn rực rỡ vô cùng lại bị hủy hoại…

Cho nên, những tên ăn chơi trác táng cả đời chưa từng ăn khổ, mấy ngày nay, cũng chỉ có thể đặt tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình xuống, cùng học sinh nhà nghèo đào hồ đắp đất, ăn chung nồi, ngủ chung phòng……

Làm viện trưởng viện toán học, Lý Dịch tất nhiên không ở toán học viện.

Chuyện đào hồ và đi học, Lý Hàn sẽ giúp hắn giám sát, loại chuyện này hắn rất tích cực, vì làm thật tốt, hắn sẽ có đủ kỳ nghỉ, mang theo đủ hộ vệ, muốn đến nơi nào chơi như thế nào đều có thể.

Với người lớn lên ở trong cung như Lý Hàn, thế giới bên ngoài vô cùng hấp dẫn.

Mấy ngày gần đây Lý Dịch khá bận rộn, tâm trạng Như Nghi dạo này không ổn lắm, chỉ có thể thay đổi biện pháp khiến nàng vui vẻ, còn đi vào cung học mấy món ăn mới, làm ra chuỗi hạt lưu li bảy màu đầu tiên cho nàng, tiểu Hoàn và Liễu nhị tiểu thư nhìn đỏ mắt vài ngày cũng không cho.

Lão Phương thần thần bí bí từ ngoài đi vào, đặt một đồ vật bao ngoài bởi vải đỏ lên trên bàn, nhỏ giọng hỏi:

- Cô gia, người nhìn xem thứ này đáng giá bao nhiêu tiền?

Hắn xốc vải đỏ lên, một tượng Quan Âm cao khoảng một thước, trong suốt lóng lánh xuất hiện trước mắt Lý Dịch.

Tượng Quan Âm làm giống như đúc, ngũ quan rõ ràng, thần thái cũng thập phần sinh động, dưới ánh nắng mặt trời, càng đánh mạnh vào thị giác người ta.

Lý Dịch cũng không hiểu giá thị trường, nhưng mà càng là đồ vật trong suốt ở thế giới này càng trân quý, tượng Quan Âm này, với những tín đồ Phật giáo, chắc chắn rất đáng giá để tranh đoạt, hắn vốn dĩ định đưa cái này cho lão phu nhân, không suy xét quá giá cả, nhưng cân nhắc cẩn thận một chút, số tiền bỏ ra để làm nên cũng không thấp, chi phí thiết bị, chi phí nguyên vật liệu, hơn nữa tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cho sư phụ già gia công, cũng phải đến một lượng bạc, bán năm ngàn lượng cũng không quá đắt nhỉ?

Thông qua chuyện trên triều đình rước đó vài ngày, cũng làm hắn đại khái thăm dò nội tình quan viên quyền quý ở kinh thành, năm ngàn lượng bạc, ở kinh thành người có thể mua nổi rất nhiều.

- Cô gia, bên ngoài có mấy vị hòa thượng nói muốn gặp ngươi, muốn để họ……

Tiểu Hoàn đi tới cửa, mới vừa mở miệng nói một câu, tầm mắt đã bị tượng Quan Âm trong suốt kia hấp dẫn, không dứt được.

- Hòa thượng?

Trên mặt Lý Dịch toáng hiện lên vẻ nghi ngờ, nói:

- Trước mời họ vào đi.

Lần trước Như Nghi nói lão hòa thượng Đàn Ấn mời hắn đi Hàn Sơn tự luận thiền, Lý Dịch vẫn luôn không đi, lần này sợ không phải lão hòa thượng xuống tìm chứ?

Quả nhiên, khi cái đầu sáng loáng xuất hiện trước mắt hắn, mặt lão hòa thượng Đàn Ấn cũng xuất hiện theo.

- A di đà phật, tiểu Lý thí chủ, đã lâu không gặp.

Lão hòa thượng Đàn Ấn vẫn tươi cười hòa ái như vậy, làm một động tác lễ Phật nói.

- Đại sư đã lâu không gặp.

Lý Dịch thầm nghĩ muốn cái gì thì xuất hiện cái đó, đúng lúc có thể hỏi lão hòa thượng, tượng Quan Âm này đáng giá bao nhiêu tiền, như vậy trong lòng hắn sẽ có một cái giá để tham khảo.

- Đại sư mau tới đây, giúp ta nhìn xem tượng Quan Âm này giá trị bao nhiêu.

Nụ cươi trên mặt Lý Dịch cực kì háo hức, thuận miệng phân phó tiểu nha hoàn một câu.

- Tiểu Hoàn, Đàn Ấn đại sư là khách quý, mau đi kêu phòng bếp chuẩn bị một bàn rượu và món ăn thật ngon, tám mặn tám chay, nhớ rõ cắt hai cái tai heo, tỏi phải nhuyễn……

Bạn cần đăng nhập để bình luận