Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 604: Vậy Kiểm Tra Đi




Chương 604: Vậy Kiểm Tra Đi





- Vương Đán, sao vậy?



Một thiếu niên tuổi xấp xỉ bên cạnh phát hiện ra sự khác thường của hắn, hơi nghi ngờ hỏi.



- Không, không có gì...



Vương Đán lắc đầu, mặc niệm trong lòng:



- Không thấy mình, không thấy mình...



Trên mặt thiếu niên bên cạnh hắn hiện ra một tia nghi ngờ, lúc nhìn lên đài, vẻ nghi ngờ biến thành không kiên nhẫn.



Nói hơn nửa canh giờ rồi, Hộ bộ thượng thư tên gì đó nói nhảm lâu quá...



....



....



Hộ bộ thượng thư Tần Hoán bình thường không nói nhiều, không hiểu sao bây giờ lại thích lải nhải, không biết đã nghe bao lâu, đến khi Lý Dịch sắp muốn ngủ đứng thì bị một vị tiến sĩ bên cạnh đẩy nhẹ một cái.



- Lý Bá Tước, bệ hạ đang gọi ngươi đấy.



Lý Dịch ngẩng đầu, dụi mắt, bên tai truyền đến giọng của Cảnh đế. Hắn quay đầu, Cảnh đế đang nhìn vào hắn.



- Là viện trưởng của Toán Học Viện, ngươi có lời gì muốn nói với chư sinh Viện Toán Học không?



....



Thấy người viện trưởng trẻ tuổi ấy tiến lên phía trước, hơn một nửa người ở đây đều có vẻ cảm kích vô cùng. Hàn môn đệ tử có thể nhận được cơ hội này chính là nhờ công lao của viện trưởng đại nhân. Vì hàn môn đệ tử, ngài thậm chí không tiếc đắc tội các nhà quyền quý trong kinh chỉ để tranh thủ thêm một số danh ngạch, trong triều đình, chịu vì những người như họ làm đến mức này, còn có ai?



Đương nhiên, trong đám người cũng có số ít sắc mặt không dễ nhìn, chẳng hạn như Trần mỗ, Tần mỗ, Thôi mỗ, sắc mặt hơi âm trầm. Mối sỉ nhục khiến cho bọn hắn gần như đã trở thành trò cười trong kinh ngày đó, không phải chỉ qua mấy tháng là quên được.



Lý Dịch đưa mắt nhìn xuống dưới, đưa tay hạ xuống dưới một chút, tiếng ồn ào lập tức im bặt.



- Đông đủ hết rồi chứ?



Hắn quay đầu hỏi một tiến sĩ khoa Toán nào đó.



Vị tiến sĩ khoa Toán ấy lập tức nói:



- Bẩm viện trưởng đại nhân, một trăm hai mươi học tử của Viện Toán Học đã đến đủ.



- Nếu đã đủ, vậy kiểm tra đi.



Lý Dịch nhìn đám học sinh phía dưới, nói:



- Nửa canh giờ sau tập trung tại phòng học, tiến hành kiểm tra nhập học Toán Học Viện, ai có thành tích không hợp lệ, hủy bỏ tư cách nhập học.



Là viện trưởng nhưng không có gì tốt để tặng họ, vậy xem buổi kiểm tra này như lễ ra mắt đi.



Vốn cho rằng vị viện trưởng đại nhân trẻ tuổi này sẽ tiến hành một phen thao thao bất tuyệt như mấy người trước mặt, bất kể thế nào cũng không ngờ rằng, hắn chỉ nói hai câu ngắn ngủi, sự nhẹ nhõm còn chưa kịp dâng lên trong lòng đám học sinh thì lập tức biến thành ngạc nhiên, khiếp sợ. Kiểm tra nhập học, ai có thành tích không hợp lệ sẽ bị hủy bỏ tư cách nhập học? Thật vất vả mới thi vào Viện Toán Học, hưởng thụ trợ cấp đặc biệt của quốc gia, tốt nghiệp xong có việc làm ngay, còn có đãi ngộ của một viên chức, nếu giờ bị Viện Toán Học xoá tên, mất mặt mới là chuyện nhỏ, ước mơ làm quan đời này xem như bể tan tành rồi!



Một trận lặng như tờ ngắn ngủi qua đi, phía dưới truyền đến tiếng xôn xao ngập trời.



Cảnh Đế nhìn Lý Dịch, vẻ mặt nghi ngờ, hiển nhiên đang chờ hắn giải thích.



- Bệ hạ có chỗ không biết.



Lý Dịch đi qua, nói với Cảnh Đế:



- Vào ba tháng trước, Viện Toán Học đã phát xuống hết sách giáo khoa cần dùng cho nhập học, nếu cần cù một chút, ba tháng đủ để xem hết tất cả nội dung trong sách, mà những nội dung liên quan đến lần kiểm tra này đều có thể tìm thấy trong sách, nếu đã vậy rồi mà còn có ai không đạt được mức hợp cách, đã chứng minh đó chỉ là hạng người lười nhác lười biếng, chắc chắn không có thành tựu lớn, cho dù sau này vào triều làm quan cũng không phải hy vọng của triều đình.



Lý Dịch hiên ngang lẫm liệt nói:



- Viện Toán Học được bệ hạ coi trọng thì phải chịu trách nhiệm với bệ hạ, chịu trách nhiệm với triều đình, học sinh không đủ, chúng ta có thể tuyển thêm, nhưng tuyệt đối không thể lãng phí thời gian vào những người này.



Cảnh Đế trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu.



- Có lý, như vậy trẫm ở đây một lát, nhìn xem rốt cuộc sẽ có kết quả thế nào.



- A? Bệ hạ ở lại đây sao?



Lý Dịch sững sờ tại chỗ.



Cảnh đế nhìn hắn hỏi:



- Sao vậy? Có vấn đề gì à?



Nếu lão hoàng đế muốn ở đây, vậy hắn không thể lén nhắc bài cho những “thí sinh khó khăn” kia rồi, kế hoạch A tạm thời hủy bỏ, kế hoạch B dời ngày thi hành...



- Không có, không có...



Lý Dịch lắc đầu, trong lòng thầm thở dài, bận rộn việc nước như thế mà còn muốn phí thời gian ở đây, hôm nay còn phải phê duyệt bao nhiêu tấu chương, ngài chưa nhẩm lại sao?



Các thí sinh phía dưới đã ý thức được sợ là không tránh được cuộc thi lần này, vội vàng đi về phía ký túc xá của học viện. Còn nửa canh giờ nữa cuộc thi sẽ bắt đầu, nhớ được bao nhiêu thì nhớ vậy.



- Phụ hoàng!



Sau khi đám học sinh tản đi hết, Tấn vương mới từ từ đi qua, đến trước mặt Cảnh đế, ngẩng đầu nói.



Cảnh đế cười sờ đầu hắn, nói:



- Hàn nhi suy nghĩ kĩ chưa, thật sự muốn làm tiên sinh tại Viện Toán Học sao?



- Rồi ạ!



Tấn vương gật đầu chắc nịch, nói:



- Hài nhi đã lớn, hài nhi muốn phân ưu vì phụ hoàng!



Cảnh đế cười cười, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng.



Tiểu tử ham chơi trước đây rốt cuộc đã trưởng thành.



Nghĩ đến Câu Lan viện bên cạnh Viện Toán Học cùng với con phố có đủ loại đồ ăn ngon và đồ chơi kỳ lạ hiếm thấy, từ nay về sau, hắn không cần ở trong hoàng cung mỗi ngày nữa, có thể ra bờ sông câu cá, có thể lên núi bắt thỏ rồi, Lý Hàn càng thêm kiên định nghĩ.



- Phụ hoàng yên tâm, hài nhi chắc chắn sẽ làm tròn bổn phận của một tiên sinh!



......



......



Một trăm hai mươi học tử được sắp xếp tại bốn trường thi, mỗi một địa điểm thi có hai tiến sĩ giám thị, cấm vệ ngoài cửa, ngoài cửa sổ, còn có trong cung ánh mắt như đao mà dò xét xung quanh, diệt sạch khả năng gian lận của bất kỳ kẻ nào. Trong trường thi, có người nở nụ cười, hăng hái, có người vẻ mặt lo lắng, ủ rũ. Ngoài trường thi, Lý Dịch đang dẫn Cảnh đế và mọi người tham quan Toán Học Viện.



Nơi đây khác với thư viện phổ thông của Cảnh quốc, phòng học, thao trường, ký túc xá, phòng ăn đều do Lý Dịch tự thiết kế, bố trí vô cùng phù hợp nguyên tắc thẩm mỹ, cây cối hai bên đường đang nảy mầm, mọc trên bãi cỏ chính giữa thao trường, cực kỳ dễ chịu.



- Không tệ.



Cảm nhận của Cảnh đế đối với nơi này cũng khá tốt, hài lòng gật đầu.



- Thật ra vẫn hơi thiếu.



Lý Dịch hơi tiếc nuối chỉ khu đất trống ở phía sau cách đây không xa, nói:



- Nếu có thể đào ra một cái hồ nhân tạo ở chỗ đó thì không còn gì tốt hơn, các học sinh có thể tản bộ, đọc sách ở ven hồ, ngủ ở đó cũng thoải mái... Chỉ là kinh phí không nhiều lắm, còn thiếu mấy vạn lượng bạc, bệ hạ có thể...



- Khụ...



Cảnh đế vội ho một tiếng, nói:



- Hồ nhân tạo thì không cần, năm nay quốc khố khó khăn, cần tiết kiệm các khoản chi tiêu không cần thiết...



Sao lại không cần thiết chứ, vào lúc sẩm tối giữa trời hè, nếu đặt xích đu dưới tàng cây bên hồ, làn gió nhẹ từ mặt hồ thổi tới, nghe tiếng ve kêu, hào hứng lên còn có thể câu cá nướng vào buổi tối…đây là một hình ảnh tốt đẹp biết dường nào.



Không thể chỉ để Viện Toán Học bồi dưỡng nhân tài vì quốc gia, sự quan tâm đầy tính nhân văn cũng không thể thiếu...



Bây giờ lão hoàng đế nghèo quá, phải nghĩ cách để hắn lời ít tiền, khi nào quốc khố dồi dào một chút, Viện Toán Học muốn đào một hồ tiền, hắn sẽ không tiện không cho.



Keng...



Tiếng chuông vang lên cho thấy kiểm tra đã kết thúc, chúng học sinh ra khỏi trường thi, có người ngẩng đầu nhìn trời, có người cúi đầu nhìn xuống đất, không ngờ rằng ngày đầu tiên nhập học lại gặp phải chuyện này, thật sự chưa hề chuẩn bị một chút tâm lý nào cả...



Đối với một số người trong này, hôm nay là ngày họ nhập học, cũng là ngày bị Viện Toán Học viện đuổi ra cửa, đi lại nửa ngày trong Viện Toán Học rồi thuận tiện chiêm ngưỡng một chút Hoàng đế bệ hạ và trọng thần trong triều, tính ra thì.... hình như cũng không thua thiệt nhỉ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận