Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 884: Trời Đánh Ngũ Lôi



Chương 884: Trời Đánh Ngũ Lôi





----------------------

- Vương gia quá khen.

Lý Dịch khách khí chắp tay một cái, không biểu hiện quá thân mật, cũng không lộ vẻ quá xa cách.

Giao tình hắn cùng Lý Hiên chỉ giới hạn giữa hai người, từng có chút liên luỵ cùng Ninh Vương phủ lại là chuyện khá lâu trước đó.

- Ở Kinh Đô lâu như vậy, đều đã có con, tài đánh cờ vẫn không có một chút tiến bộ.

Ninh Vương cầm lên một con cờ đen đặt xuống, nhìn Lý Hiên, lắc đầu nói.

Lý Hiên cứng ngắc cười một tiếng, nói.

- Tài đánh cờ của phụ vương quá cao, hài nhi mặc cảm.

Ninh Vương ngẩng đầu nhìn Lý Dịch một chút, bỗng nhiên nói.

- Không biết Lý Đại Phu có hứng thú cùng bản vương đánh một ván cờ hay không?

- Thực không dám giấu giếm…

Lý Dịch nhìn Ninh Vương, lắc đầu nói.

- Tại hạ cũng không tinh thông cờ vây.

Hắn nói lời thật, đời trước chưa từng tiếp xúc qua cờ vây, tuy có thể dễ dàng học được quy tắc và phương pháp, nhưng kinh nghiệm thì không học được, bằng không cũng sẽ không bày ra “thả voi bay, chuột đào đất và siêu cấp vô địch Hao Thiên Khuyển” khi đánh cờ cùng ngạo kiều la lỵ.

Lấy mức độ cờ vây của hắn hiện tại, chỉ lừa gạt được người bình thường, so với cao thủ cờ vây, kém không phải chỉ một chút.

Lý Hiên đã chừa ra vị trí, nói.

- Ngươi thế nhưng là Cảnh Quốc đệ nhất tài tử, không cần khiêm tốn, tốt nhất thắng phụ vương hai bàn, giúp ta vãn hồi một chút mặt mũi…

Lý Hiên đứng lên, Ninh Vương cũng ngồi đối diện nhìn lấy mình, từ chối nữa thì có chút quá mức, Lý Dịch chỉ có thể gật đầu, ngồi xuống đối diện Ninh Vương.

- Tiên sinh, ngươi cùng hoàng thúc đang đánh cờ à.

Ngạo kiều la lỵ từ bên cạnh chạy tới, ngồi bên cạnh Lý Dịch, hai tay chống lấy cái cằm, thò đầu ra quan chiến.

Ninh Vương Phi và Lý Minh Châu cũng theo bên cạnh đi tới, Ninh Vương ngẩng đầu nhìn một chút, nhìn qua Lý Minh Châu nói.

- Những ngày này nhờ có ngươi, hoàng huynh mới có thể an tâm dưỡng bệnh, đối với những chuyện trên triều chính, đổi lại bất kỳ kẻ nào, chỉ sợ huynh ấy đều không an tâm.

Ninh Vương Phi nắm tay nàng, đau lòng nói.

- Ngươi xem một chút, lúc này mới một năm, một đứa bé trước kia rất tốt giờ gầy thành bộ dáng gì…

Lý Dịch cũng có chút không quá đồng ý lời Ninh Vương Phi nói.

Ngày ngày ăn canh, nguyên liệu trong súp vẫn do hắn cố ý chọn lựa, nàng làm sao gầy, những người tập võ như các nàng, dáng người vốn cân xứng, thân thể ít khi có mỡ thừa, cao thấp toàn thân, nếu so với một năm trước, có chỗ to lên thì có, gầy thì tuyệt đối không thể.

- Sự vụ của một quốc gia để một mình ngươi đến quyết định, xác thực có chút không ổn.

Ninh Vương đặt một quân cờ xuống, nói.

- Ba tỉnh hiệu suất thấp, đông đảo hạng người vô năng, bên ngoài ba tỉnh, ngươi nên tuyển chọn ra một số người tài đức nhiều mặt để giúp đỡ mình xử lý những việc vặt…

Lão nói xong câu đó lại nhìn qua Lý Dịch, nói.

- Xem ra Lý Đại Phu có vẻ không am hiểu cờ vây…

Lý Dịch còn chưa mở lời, ngạo kiều la lỵ đã nhăn nhăn cái mũi, nói.

- Hoàng thúc, ta thay tiên sinh tiếp tục với người!

Ninh Vương cười cười, nói.

- Thọ Ninh chúng ta lúc nào biết đánh cờ vây rồi, hoàng thúc không thể đánh cùng con, bị phụ hoàng con biết, sẽ nói hoàng thúc lấy lớn hiếp nhỏ đó.

Ngạo kiều la lỵ đã bắt một con cờ để lên bàn, bất mãn nói.

- Hoàng thúc không nên xem thường người, ta đánh cờ rất lợi hại!

- Tốt tốt tốt, Thọ Ninh lợi hại nhất…

Thấy Lý Dịch không so đo, Ninh Vương cũng không nhiều lời, cùng nàng chơi cờ, trong lúc đặt cờ xuống lại không có sắc bén như vừa rồi, đổi thành tùy ý.

Ninh Vương Phi nhìn Lý Minh Châu nói tiếp lời vừa nói.

- Hoàng thúc Ngươi nói đúng, trong việc quốc chính vẫn phải tìm người giúp ngươi, trước đó Kinh Triệu Duẫn kia cũng không tệ, mấy người Trầm gia cũng đều rất có năng lực, Tần Tướng bây giờ già nua, nhưng Tần gia trong triều cũng còn mấy người, hổ phụ không khuyển tử, nói chung, triều chính này sao lại dễ nắm giữ, ngươi tuyệt đối không nên làm mệt mỏi chính mình.

- Đổng Văn Duẫn xác thực rất có năng lực, vị Trầm gia kia mặc dù không bằng hắn nhưng cũng xem như rất tốt, còn về Tần gia, trừ Tần Tướng ra thì không một ai ra hồn…

Ninh Vương lắc đầu, giống như nhớ tới cái gì, lại nói.

- Tần Hòa Tần gia bây giờ quan chức trong triều thế nào?

- Tần Hòa?

Trong mắt Lý Minh Châu hiện ra một tia nghi hoặc, trong đám người đời thứ hai Tần gia, trừ Tần Ngạn ra, cũng chỉ còn hai người làm quan trên triều, nàng chưa bao giờ nghe nói qua Tần Hòa này.

Lý Dịch đang xem ngạo kiều la lỵ đánh cờ mở miệng.

- Tần Hòa, con thứ năm của Tần Tướng, vẫn luôn nhàn phú ở nhà, không có quan chức.

- Như thế thì thật có chút kỳ quái…

Ninh Vương lắc đầu, không suy nghĩ thêm những chuyện này, tiếp tục cùng trưởng công chúa nói những việc liên quan đến triều đình, Lý Dịch vẫn luôn nghĩ rằng vị Ninh Vương này xa rời kinh đô, chỉ là một Vương gia nhàn tản, nhưng nghe hắn nhắc đến những chuyện này, phảng phất như sống giữa triều đình, thật sự khiến người ngoài ý.

Tần Hòa, ngũ gia Tần gia, hắn mới vừa nói là một tên không ra hồn trong Tần gia, hết lần này tới lần khác lại chỉ hỏi một mình Tần Hòa, vị Tần ngũ gia này đến cùng có chỗ nào khác biệt?

Ngô Nhị bên kia thường xuyên sẽ truyền đến một số tin tức trong Tần gia, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ xuất hiện tên vị Tần ngũ gia này, nhưng mà nói chung, không khác gì với lời đồn bên ngoài…

Vị Tần ngũ gia này không có địa vị gì trong Tần gia, xem như tiểu bối Tần gia cũng có thể tùy ý khi nhục, đến mức hắn vẫn luôn sống trong cam chịu, nhưng có thời gian cũng sẽ làm một số việc kỳ quái…

Ngạo kiều la lỵ thấy tâm tình hắn không quá cao hứng, nghĩ rằng hắn bởi vì đánh cờ không thắng được Ninh Vương hoàng thúc mà ảo não, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, nói.

- Tiên sinh không cần phát sầu, chúng ta lập tức sẽ thắng.

Ninh Vương đang nói chuyện với Lý Minh Châu quay đầu lại, nhịn không được cười cười, tuy Tiểu Thọ Ninh biết đánh cờ vây, có chút vượt quá hắn đoán trước, nhưng mức độ thật sự không cao, đến mức hắn chỉ cần tùy ý ứng phó là được.

Vị Lý Đại Phu này là bằng hữu của Minh Châu và Hiên nhi, tự nhiên không thể để cho hắn thua quá thảm. Bất quá, ván cờ đánh đến bây giờ cũng không cần phải đánh tiếp nữa.

Hắn lộ ra mỉm cười, cầm lên một con cờ, muốn hạ xuống một vị trí nào đó, cánh tay hạ xuống một nửa, có chút dừng lại thì không cười nổi nữa.

Ngạo kiều la lỵ nâng bàn tay Lý Dịch lên, mình cũng duỗi ra tay nhỏ đánh vào đó một cái, cười hì hì nói.

- Tiên sinh, chúng ta thắng rồi!

Công chúa triều đình đều không phải đèn cạn dầu, không nên luận võ cùng Minh Châu, không nên đánh cờ cùng Thọ Ninh, đây đã thành một định luật.

Ninh Vương thua một ván cờ, kinh ngạc về tài đánh cờ của ngạo kiều la lỵ, đề xuất đánh tiếp một ván nữa.

Ngạo kiều la lỵ đương nhiên sẽ không cự tuyệt, Ninh Vương đến cùng vẫn chìm đắm vào kỳ đạo nhiều năm, ngạo kiều la lỵ mặc dù có thiên phú những cũng chỉ mới mười bốn tuổi, qua một phen chém giết kịch liệt, dần dần rơi vào hạ phong.

Đương nhiên, sau cùng thua… Vẫn là Ninh Vương.

Chuyển bại thành thắng, nghịch chuyển càn khôn là trò vui của ngạo kiều la lỵ, riêng sau khi nàng sử xuất ra tuyệt chiêu cờ phi hành, cờ ẩn thân, cờ lớn ăn cờ nhỏ, Ninh Vương thua không có một chút khó hiểu.

Bệnh tình lão hoàng đế không có nghiêm trọng như hắn tưởng tượng, điều này khiến trong lòng hắn hơi vui mừng, thời điểm về nhà, ngồi trên xe ngựa, vô ý thông qua khe hở của màn xe nhìn ra ngoài một chút, lại phát hiện lão Phương đang có bộ dáng tâm sự nặng nề.

Không chờ hắn đặt câu hỏi, lão Phương đã xốc màn xe lên một cái khe hở, lên tiếng hỏi.

- Cô gia, ta có một vấn đề muốn hỏi người.

Lý Dịch ngồi thẳng thân thể, đầu tiên nghĩ lại mình gần đây có gặp được sự tình gì hay không, miễn hắn hỏi một câu làm mình rối tâm, phát hiện cũng không có cái gì mới nhìn hắn nói.

- Chuyện gì, nói đi.

Lão Phương nhìn hắn, do dự khá lâu mới lên tiếng.

- Ta muốn đón Tiểu Hồng về nhà, người cảm thấy sẽ như thế nào?

- Ta cảm thấy ngươi sẽ chết.

Lý Dịch nhìn hắn, không có chút do dự nói.

Tính tình chị dâu Phương gia thế nào, hắn nói chung quá rõ ràng, mua tòa nhà lớn tại Kinh Đô, người hầu trong nhà cũng đều là thuần một sắc nam nhân, không nói nha hoàn tuổi trẻ mỹ mạo, ngay cả các bác gái hoa tàn ít bướm đều không có một vị, đừng nói đón Tiểu Hồng trở về, nếu để cho nàng biết lão Phương hai năm nay lén lút làm chuyện xấu, hiện tại lão Phương cũng không thể ngồi trên xe ngựa hỏi mình vấn đề này.

Lấy tính tình nhát gan của hắn làm sao lại đột nhiên sinh ra ý nghĩ không muốn sống loại này, Lý Dịch ngẫm lại, nhìn hắn, hoài nghi hỏi.

- Ngươi không phải làm bẩn trong sạch con gái nhà người ta, hiện tại che giấu không được nữa?

- Làm sao có thể!

Lão Phương liên tục khoát tay.

- Cô gia ngươi cũng không dám làm việc như thế này, làm sao ta có thể…

- Thật?

- Thật.

Lão Phương giơ một tay lên.

- Ta thề, nếu như ta có nửa câu nói dối thì để trời đánh ta ngũ lôi đi!

- Không có thành ý…

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Giữa mùa đông, làm sao có sét đánh…

Oanh!

Vừa dứt lời, một đạo sấm sét bỗng nhiên nổ vang bên tai.

Cả người Lão Phương run rẩy một chút, ngẩng đầu nhìn bầu trời một hồi, phát hiện không còn có âm thanh khác truyền đến, nhìn Lý Dịch hỏi.

- Ta thật không có làm, chẳng lẽ cô gia người…

Oanh! Oanh! Oanh!

Từng đạo âm thanh điếc tai lần nữa truyền đến làm màng nhĩ người ta đau nhức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận