Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1003: Chương 1003




________________

Hôm qua Tín Vương bị phế hai tay trước mắt bao người, sau đó vài cái phủ trong Kinh Đô bị phá hủy, cái này đã được coi là chuyện có tính chất vô cùng ác liệt, theo lý thuyết thì cho dù không tạo thành ảnh hưởng trọng đại thì cũng sẽ tạo nên một ít sóng gió, nhưng mà triều đình hôm nay lại hoàn toàn bình tĩnh như trước.

Sáng sớm Tín Vương đã lập tức rời khỏi Kinh Đô, vết thương cũ của hắn chưa lành thì lại có thêm vết thương mới, lúc này ngay cả thời gian tĩnh dưỡng cũng không có, đoạn đường này hẳn sẽ lăn lộn dài dài, sợ rằng sẽ không quá dễ chịu.

Trong lúc lâm triều thì có năm quan viên đồng thời từ quan, bệ hạ và Công chúa ngầm đồng ý, trong lòng quần thần đều biết đã xảy ra chuyện gì cho nên đều không có lên tiếng, mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về một bóng người đứng ở đằng trước.

Hôm nay Lý Dịch hiếm khi xuất hiện trên triều đình, bởi vì đây cũng là lần cuối cùng hắn vào triều.

Một chữ Vương làm địa vị của Lý Dịch đã cao hơn cả Tể Tướng, Trầm Tướng và tân nhiệm Hữu Tướng Đông Văn Duẫn cũng phải xếp ở phía sau hắn.

Sau khi lâm triều xong, Lý Dịch vẫn chưa xuất cung, mà đứng chờ trước Lập Chính Điện.

- Khi nào thì người đi?

Lý Minh Châu bỏ đi triều phục, xuất hiện sau lưng Lý Dịch, tiến tới đứng sóng vai với hắn.

- Ngày mai.

Lý Dịch đáp lại một câu, sau đó hai người lại lâm vào trầm mặc.

Lý Minh Châu bỗng nhiên nói.

- Ta muốn ăn cơm chiên trứng.

- Được rồi.

Lý Dịch gật đầu, hỏi.

- Đi Thiện Thực Cục hay Thần Lộ Điện?

Lý Minh Châu suy nghĩ một chút, nói:

- Thần Lộ Điện đi.

Hoàng cung, trong một cung điện khác.

Một nữ hài tử cầm hai cây trâm hoa trên tay, mỗi tay một cây, sau đó quay đầu lại hỏi.

- Mẫu phi, người xem cây trâm hoa ta mang này đẹp hay cái này đẹp?

Một phụ nhân mặc cung trang đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi.

- Ngưng Nhi, tại sao con không mặc y phục của mình, không mang đồ trang sức của mình mà lại mặc trang phục của mẫu phi, dùng trâm hoa của mẫu phi làm gì?

- Bởi vì mẫu phi là người xinh đẹp nhất....

Nữ hài tử lẩm bẩm một câu, nói.

- Ta muốn xinh đẹp giống như mẫu phi, trở nên càng xinh đẹp hơn trước kia...

Yến Phi xoa đầu nàng, nhẹ giọng hỏi.

- Tại sao Ngưng Nhi lại muốn trở nên càng xinh đẹp hơn?

- Bởi vì tiên sinh sắp đi rồi.....

Sắc mặt nữ hài tử lộ vẻ sa sút, có chút không đành lòng, nói.

- Ta muốn để tiên sinh nhớ kỹ dáng vẻ xinh đẹp nhất của ta.

Yến Phi ôm Thọ Ninh vào lòng, cằm nhẹ nhàng chống lên trán nàng, cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, nhỏ giọng nói.

- Ngưng Nhi của chúng ta đã trưởng thành rồi.

Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của nữ hài tử bỗng nhiên sáng lên, nàng ngẩng đầu hỏi.

- Thật vậy sao? Mẫu phi cũng cảm thấy ta đã trưởng thành rồi, nếu ta đã trưởng thành thì có thể bảo Hiên ca ca hạ chỉ...

- Mặc dù có thể nói Ngưng Nhi đã trưởng thành, nhưng mà vẫn chưa đủ lớn, còn cần phải đợi thêm mấy năm nữa...

Yến Phi từ ái xoa đầu nàng, nói.

- Mẫu phi trang điểm giúp con nhé, nhất định sẽ trang điểm Ngưng Nhi nhà chúng ta thật xinh đẹp....

Không bao lâu, nữ hài tử cầm váy xoay một vòng trước gương lớn, không dám tin mà nhỏ giọng hỏi:

- Mẫu phi, đây là... đây thật sự là ta sao?

Yến Phi trìu mến giúp Thọ Ninh chỉnh lại trầm hoa bị lệch, tán thưởng.

- Ngưng Nhi nhà chúng ta nha càng lớn càng xinh đẹp....

Khuôn mặt Lý Băng Ngưng ửng hồng, nói:

- Bây giờ ta đi tìm tiên sinh...

- Không cần nóng vội.

Yến Phi kéo Thọ Ninh ngồi xuống, ôm nàng vào lòng, nói.

- Ngưng Nhi còn nhớ những lời mà mẫu phi nói với con chứ?

Thọ Ninh suy nghĩ một chút, nói.

- Mẫu phi nói

Muốn bắt được trái tim của một người nam nhân, thì cần phải bắt lấy dạ dày của người nam nhân đó trước....

Những lời này không đúng rồi, nếu như một người nam nhân thích người thì bất luận ngươi nấu khó ăn cỡ nào thì hắn cũng sẽ nói

thích....

- Mẫu phi còn nói, nếu như nam nhân có lệ nói không có, như vậy tức là thật sự có....

- Mẫu phi còn nói....

Nàng đếm đầu ngón tay, kể ra từng việc, những gì mẫu phi đã nói, có chút nàng đã hiểu, nhưng có chút nàng vẫn còn cái hiểu cái không, có chút thì hoàn toàn không hiểu gì cả, nàng ngẩng đầu nhìn mẫu phi, hỏi.

- Mẫu phi hỏi câu nào?

Yến Phi nhìn Thọ Ninh, hỏi.

- Con còn nhớ mẫu phi đã từng nói qua, chuyện quan trọng nhất cả một đời nữ tử chúng ta là gì không?

Thọ Ninh suy nghĩ một chút, nói.

- Mẫu phi đã từng nói rằng, cả đời của nữ tử chúng ta, chuyện quan trọng nhất là tìm được một nơi dựa vào

Yến Phi gật đầu, vuốt tóc nàng, nói.

- Ngưng Nhi trưởng thành rồi, mấy năm nữa thì sẽ đến lúc gả chồng....

Sắc mặt Thọ Ninh đỏ bừng, nói.

- Chưa, chưa cần vội vàng như thế đâu...

- Ngưng Nhi, con phải nhớ kỹ, sau này nếu như gặp được người mình thích, thì nên lớn mật thích.....

Biểu tình của Yến Phi bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, nàng nhìn Thọ Ninh, dặn dò.

- Nhưng có đôi khi, con muốn làm hắn nhớ kỹ con, chỉ để hắn nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của con vẫn chưa đủ. Nếu muốn để hắn nhớ kỹ con thì phải để hắn đau trước, mà muốn để hắn vĩnh viễn nhớ kỹ con thì phải làm hắn đau thấu tim gan....

- Muốn để hắn nhớ kỹ thì phải làm hắn đau trước....

Thọ Ninh có chút mê mang nhìn mẫu phi, hỏi.

- Như thế có nghĩa là gì?

- Sau này thì Ngưng Nhi sẽ biết.

Yến Phi xoa đầu nàng, nói.

- Đi thôi....

Lý Dịch vẫn luôn cảm thấy Minh Châu là một người có tính thủy chung, một món Cơm chiên trứng mà nàng ấy có thể ăn từ Cảnh Hòa năm thứ nhất đến Cảnh Hòa năm thứ năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng chê qua lần nào.

Nam nhân toàn tâm toàn ý khó tìm, nữ nhân toàn tâm toàn ý cũng khan hiếm không kém.

Lý Dịch thế mà lại bị dáng vẻ chuyên tâm ăn cơm chiên trứng của nàng ấy hấp dẫn, khi nàng ngẩng đầu nhìn sang, hắn mới có chút xấu

hổ dời ánh mắt qua nơi khác.

Lý Minh Châu cơm nước xong xuôi, đặt cái muỗng xuống, lúc này mới nhìn Lý Dịch, nói.

- Nhớ rõ phải giải thích cho Thọ Ninh.

Lý Dịch gật đầu, nói.

- Ta sẽ giải thích rõ ràng với con bé

Lý Minh Châu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, hỏi:

- Nếu vậy thì người tính giải thích với ta như thế nào?

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Ta không rời Kinh Đô thì vị trí hoàng đế của hắn sẽ không thể an ổn được.

Lý Minh Châu nhìn Lý Dịch, nói.

- Đây là lời giải thích của người với Lý Hiên.

- Không có ta thì những chuyện này cô vẫn có thể xử lý rất tốt.

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Đúng là quốc sự quan trọng, nhưng ta hy vọng khi mọi thứ ổn định lại, cô có thể suy nghĩ cho bản thân.

- Ta đã suy nghĩ cho bản thân rồi.

Lý Minh Châu nhìn Lý Dịch, nói:

- Nhớ kỹ những lời ngươi nói ngày đó.

Lý Dịch suy nghĩ một chút, hỏi.

- Ngày đó ta uống say, rốt cuộc đã nói cái gì với cô?

Lý Minh Châu lắc đầu, nói.

- Đợi đến ngày người trở về thì ta sẽ nói cho ngươi biết.

- Ta sẽ trở về.

- Đừng quá lâu.

- Sẽ không quá lâu.

Lý Dịch xoay người rời đi Thần Lộ Điện, bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt lại.

- Không thể vì ta... mà lưu lại sao?

Lý Minh Châu cúi đầu, thấp giọng nói.

Lý Dịch quay đầu lại, im lặng hồi lâu, sau đó mới giơ tay lấy một hạt cơm dính ở khoé miệng Minh Châu ra, nói.

- Thân phận bây giờ của cô không giống như trước nữa, sau này ăn cơm chiên cần phải chậm lại một chút, đừng để mất dáng vẻ....

Lý Minh Châu ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, lắc đầu nói:

- Trước lúc ngươi trở về thì ta sẽ không ăn cơm chiên nữa.

Sau khi bước ra Thần Lộ Điện, tâm tình Lý Dịch có chút nặng nề.

Cũng giống như việc Minh Châu không thể cùng đi với hắn, Lý Dịch cũng không thể lưu lại, cái hắn hướng về chính là bầu trời rộng lớn ở bên ngoài, mà cái Kinh Đô này đối với hắn mà nói, không khác gì lồng giam.

Cái này hẳn là lựa chọn chính xác nhất.

Nhưng mà lại không phải là lựa chọn tốt nhất, không tốt với Minh Châu, cũng không tốt với Thọ Ninh.

Nghĩ đến nữ hài tử thiên chân, hồn nhiên không trộn lẫn một tia tạp chất kia, trong lòng của hắn trở nên buồn phiền hơn. Có một số việc, hắn không muốn để cho nàng ấy biết, như vậy thì nàng sẽ chỉ coi đây là một lần du ngoạn bình thường, nếu bọn họ chơi chán, chơi mệt thì sẽ trở về, mọi việc vẫn giống như trước kia...

Khi Lý Dịch ngừng chân trước một cung điện nào đó, đằng sau hắn chợt truyền tới một thanh âm thanh thúy.

- Tiên sinh.

Hắn quay đầu, nhìn thấy có một người đứng ở nơi đó, là một nữ hài tử.

Nàng cắm một cây trâm hoa trên đầu, không giống với phong cách thiếu nữ nghịch ngợm như trước đó, hiện tại nàng ấy lộ ra một loại ung dung và ổn trọng chưa từng có.

Nàng ấy mặc một bộ cung trang, cũng không phải kiểu dáng thiếu nữ, mà lộng lẫy lại đoan trang.

Nàng trang điểm nhàn nhạt, che lấp sự ngây ngô còn sót lại, Lý Dịch vừa liếc mắt một cái, giống như vượt qua thời gian, cực kỳ không chân thật.

Thọ Ninh thấy người nọ sững sờ đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra một tia cười nhạt, mở miệng lần nữa.

- Tiên sinh....
Bạn cần đăng nhập để bình luận