Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 714: Lý Huynh, Đa Tạ!



Chương 714: Lý Huynh, Đa Tạ!





----------------------

Khi lão già dơ bẩn ấy bước ra sân trên người cũng không có chút hào quang nào, lão làm bộ là Tông Sư, lão rất trâu bò, dáng vẻ không thèm quan tâm đến đại lý thiên hạ, có thể tuỳ ý đánh người, khiến Lý Dịch đã không có hảo cảm với lão ngay từ ấn tượng đầu tiên.

Đến tận về sau, hắn mới phát hiện ra hắn hiểu lầm đối phương.

Tại đại hội anh hùng, người không tiếc liều mạng, thân mang trọng thương, lại cố chấp ổn định hết mọi trở ngại vì Liễu Nhị tiểu thư, thanh trừ đạo cô cùng tất cả các cao thủ, sau đó giúp Liễu Nhị tiểu thư không cần tốn nhiều công sức để trở thành võ lâm minh chủ?

Lần này, hắn cùng Liễu Nhị tiểu thư chạy tới Tề Quốc, ngàn dăm xa xăm, một đường bôn ba vất vả, trong người còn có thương tích. Vậy người đánh cho vị đạo cô kia trọng thương, giúp hắn và Liễu Nhị tiểu thư có cơ hội đào tẩu là ai?

Hai người họ đến Tề Quốc, tứ cố vô thân, ai một đường đi theo hộ tống và giúp đỡ?

Khi gặp phải việc khó khăn, vào khi hắn không thể ra tay, là người nào đứng ra?

Làm một vị Tông Sư, được người người trong võ lâm kính ngưỡng, vậy mà không có chút uy nghiêm, làm ra vẻ Tông Sư cao cao tại thượng. Có thể giúp đỡ một người mà không nhiều giao tình với mình đến mức này, Lý Dịch cảm thấy khó mà nghĩ ra được, đây là kiểu người có tinh thần thượng võ đến mức nào. Nếu như ai ai cũng có thể giống lão ấy, làm việc giúp người chỉ có ích cho mọi người xung quanh không tư lợi cho bản thân thì thế giới này đã sớm trở nên hoà bình an lạc.

Trong lòng Lý Dịch vì những hiểu biết sai lầm của mình trước đó, yên lặng nói một câu thật xin lỗi với lão giả.

Hắn gõ gõ lên cái cây trong viện, một lát sau, bên tai truyền tới âm thanh xé gió, lão giả ấy từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Ông lão nhìn về phía Lý Dịch, sắc mặt nghiêm nghị hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Không có việc gì, không có việc gì.

Lý Dịch khoát tay, nói:

- Đồ ăn hôm nay làm rất nhiều, Từ Lão hẳn còn chưa có ăn cơm, tới cùng ăn một chút.

Lão giả dơ bẩn kinh ngạc, sau đó lắc đầu.

- Không cần, ta...

- Cầm.

Lý Dịch đưa đũa cho lão, nói tiếp:

- Ngươi ngồi đợi chút, còn có một món ăn chưa có bưng ra, để ta đi lấy.

Cho đồ ăn của Liễu nhị tiểu thư vào một phần riêng, Lý Dịch đi tới, ngồi vào bàn ăn trong sân, cùng lão giả vừa ăn vừa nói chuyện.

- Đúng, nghe nói mấy tên thủ vệ ở dịch trạm rất lợi hại, bảo vệ cũng sâm nghiêm, hôm qua không có phát sinh cái gì ngoài ý muốn chứ.

Lão giả lột một con tôm, ném vào trong miệng, dáng vẻ khinh thường nói:

- Không phải vì có nhiều người nên nói rằng canh phòng nghiêm ngặt sao, chẳng qua là một đám ô hợp. Cái dịch trạm kia, giữa ban ngày ban mặt lão phu cũng có thể ba vào bảy ra mà không bị người phát hiện, ngược lại Phong vương phủ kia, có mấy tên tiểu tử cũng tạm được, nếu như không phải buổi tối, có thể sẽ có chút phiền toái.

Lý Dịch phát hiện hắn càng ngày càng thích vị Từ Lão này, tuy người nhếch nhác dơ bẩn một chút, nhưng võ công cao, làm việc đáng tin, có khí tiết có mặt mũi, thời đại này, Tông Sư khó tìm, nhân cách cao thượng như lão, càng không dễ tìm.

Đêm qua, hố đã đào, hạt giống đã gieo xuống, còn về sau nó có thể kết xuất thành loại quả gì, còn phải xem thiên ý.

Nếu như thiên ý không khiến hắn hài lòng, vậy thường xuyên xới chút đất, bón ít phân, tưới nước, đem thiên ý dẫn về phương hướng chính xác.

Phương pháp Vay mượn chỉ là bước đầu tiên, nếu đã muốn làm thì làm nguyên bộ, nhiều một bước hay thiếu một bước sao được?

Nói một lời xin lỗi trong lòng, vị tam hoàng tử Triệu Di kia đối với hắn thành ý tràn đầy, nhưng hắn đến Tề Quốc, đến Phong Châu, đến địa bàn của đối phương, lại ngay cả gặp y một lần cũng không chịu, đổi suy nghĩ một chút, nếu là hắn, trái tim khẳng định đã lạnh.

Làm như vậy thật sự không phải dáng vẻ một người bằng hữu nên có, lần này coi như đưa cho y một món lễ lớn bồi tội.

Y thông minh như vậy, hẳn có thể nắm chặt cơ hội?

Phong vương phủ, Triệu Di ngồi trên chủ vị, trên bàn còn đặt một thanh dao găm phổ thông.

- Điện hạ, chúng ta có tội!

Phía dưới có mấy đạo nhân ảnh tiến lên một bước, thanh âm đều nhịp.

- Đại sư không cần như thế.

Triệu Di vội vàng đi lên nâng một lão hòa thượng đứng phía trước nhất dậy, nói:

- Đêm qua người đến thăm, võ công thâm hậu, đến cả mấy vị đều không có phát giác, sợ rằng sớm đã tiến vào cảnh giới Tông Sư, gã nếu muốn đến, không ai ngăn được.

- A di đà phật.

Lão hòa thượng đọc một câu niệm phật, sau đó nói.

- Tông Sư như lông phượng sừng lân, trong cung cũng chỉ có một người tọa trấn, những người còn lại, đều sẽ đi khắp bốn phương, hành tung lơ lửng không cố định, vậy mà giờ tại sao lại xuất hiện ở Phong Châu, rồi còn xông vào Vương phủ lúc nửa đêm?

Triệu Di cúi đầu suy nghĩ một lát, giờ phút này mới có hơi tin tưởng, lão giả ngày hôm qua, chẳng lẽ thật sự là cao nhân đã đi qua khắp bốn phương?

- Tông Sư một bước khó dò, nếu hắn thật sự là Tông Sư, chỉ sợ mấy người chúng ta liên hợp lại cũng không phải đối thủ, giờ chỉ còn cách tập hợp toàn bộ hộ vệ của vương phủ lại một chỗ, xem ra mới có thể bảo đảm được sự an nguy của điện hạ.

Một vị văn sĩ áo xanh, trong tay cầm chiếc quạt giấy, lên tiếng.

- May mà hắn cũng không có ác ý gì với điện hạ, nếu không hắn đã sớm động thủ lúc đêm qua rồi.

Sau khi mấy người họ liếc nhau, tất cả đều đồng loạt nhíu mày.

Tông Sư đúng là nhân tố cực đại khiến người ta không biết đâu mà lần, ngay cả hoàng thất Tề Quốc cũng chỉ có chiêu mộ được một người bảo hộ an toàn cho Thiên Tử, nói chung toàn bộ Tề Quốc này, người có khả năng được mang danh Tông Sư, chắc cũng chỉ rải rác đâu đó mấy người, nhưng không ai có tin tức gì về họ, nên chỉ có thể xem như tốn hao lại lớn đại giới cũng mời chào không đến.

Giờ lại không biết Tông Sư này có dính líu quan hệ gì với bên địch hay bên ta, đây không phải chuyện tốt.

- Tuy không biết hắn là ai, nhưng hẳn không phải là địch.

Đối với chuyện này Triệu Di lại không để ý cho lắm, quay đầu hỏi người còn lại bên cạnh.

- Dịch trạm bên kia, có xác định sao?

Người kia lập tức nói.

- Vừa rồi người của chúng ta đã truyền tin đến, chuyện nghị tội bạc là thật, đại hoàng tử đã từng sai người hỏi thăm hoạch tội quan viên, có lẽ muốn trình báo chuyện này lên kinh sư trước, mặt khác, mấy vị ngự sử cũng rời khỏi dịch trạm, chắc muốn đi Khánh Châu.

Một vị văn sĩ sau lưng Triệu Di đột nhiên biến sắc, mở miệng nói.

- Khánh Châu, bọn họ còn muốn động thủ tại Khánh Châu, Phong Châu đã bị bọn họ quấy loạn hết cả lên, nếu giờ lại thêm cả Khánh Châu nữa thì xem như chúng ta đã bị tổn thất quá nhiều rồi!

Triệu Di khua tay.

- Đi mời Chu thứ sử tới.

- Chẳng lẽ điện hạ...

Trên mặt người kia lộ rõ nét vui mừng.

Triệu Di phất tay, nói:

- Đi thôi.

- Tuân mệnh!

Không bao lâu, lập tức có một bóng người theo Phong vương phủ vọt ra.

Rồi tiếp đó không lâu, lại tiếp tục có một bóng người vội vàng đi từ ngoài vào, thậm chí còn không để ý đến chuyện hành lễ với Triệu Di, lập tức hỏi:

- Điện hạ đã quyết định rồi sao? Chỉ sợ từ giờ, trong triều sẽ xảy ra không ít lời ra tiếng vào.

Triệu Di cười cười, đưa mấy tờ giấy cho hắn.

- Xem cái này trước đi.

Dương Ngạn Châu có chút kinh nghi nhưng vẫn tiếp nhận, sau khi xem xét, hắn mãnh liệt ngẩng đầu lên, nói:

- Nghị tội bạc, vậy mà đại hoàng tử cũng nghĩ ra được, không phải hắn bị điên đấy chứ?

Triệu Di ngẫm lại, nói:

- Mấy năm liên tục chinh chiến, ngân sách đất nước chính là tâm bệnh của phụ hoàng, nếu có thể giải quyết vấn đề này, dù có hi sinh một chút, phụ hoàng chắc cũng sẽ không phản đối, vậy cho nên hắn có suy nghĩ như vậy cũng không phải điều lạ.

- Nhóm ô lại tham quan cũng bởi một người làm quan mà cả đám được nhờ, nếu là thần tử chính trực, tất nhiên sẽ lớn tiếng phản đối.

Dương Ngạn Châu cầm đồ vật trong tay dương dương ra, nói:

- Trên mấy tờ giấy này đã viết rõ ràng rồi, nghị tội bạc xuất trận, Tề Quốc vong không xa, nếu điện hạ đưa cái này vào tấu chương, đại hoàng tử chắc chắn sẽ bị mọi người hợp nhau tấn công, điện hạ tài trí, Ngạn Châu kém xa không bằng.

Triệu Di lắc đầu, nói:

- Cách này, không phải do ta nghĩ ra.

- Vậy thì là người tài phương nào?

Dương Ngạn Châu sững sờ, nghi ngờ hỏi lại.

Triệu Di cười cười, nói:

- Một cao nhân ưa thích du ngoạn vân di tứ xứ.

Hắn đi tới trước cửa sổ, nhìn qua nơi có mấy đám mây tung bay trên bầu trời cao xa xôi, lẩm bẩm:

- Lý huynh, đa tạ.

- Không cần cám ơn, tiện tay mà thôi mà thôi.

Lý Dịch khua tay, lại quay đầu nhìn Lâm Uyển Như.

- Chẳng qua, ta vẫn cảm thấy loại hành thư kiểu này không thích hợp làm biển, có thể nghĩ ra chữ khác hay không, đại khái chính trực, như vậy cũng không phải tệ lắm.

Lâm Uyển Như lắc đầu, nói:

- Lần trước đi Cảnh Quốc, lúc đi ngang qua Khánh An phủ, nhìn thấy có cửa hàng tên “Như Ý Phường”, cũng dùng loại bút này, không biết ba chữ “Phương Lâm Uyển” này có thể viết được như vậy không, vốn dĩ muốn tìm tấm biển của vị đại sư kia rồi viết, nhưng sau đó lại vội, nên quên mất luôn.

- Như này à?

Lý Dịch ngẫm lại, nói:

- Không sao, vị đại sư kia ta quen, muốn viết giống kiểu ba chữ “Như Ý Phường” thôi à, hay còn có thêm yêu cầu khác nữa?



Bạn cần đăng nhập để bình luận