Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1085: Ta Rất Thưởng Thức!


Chương 1085: Ta Rất Thưởng Thức!

Chương 1085: Ta Rất Thưởng Thức!



- Thảo phạt nghịch tặc, đăng cơ làm Đế!

Dương Liễu Thanh nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Vương thừa tướng, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, miệng mở to, khó nhọc nói.

- Việc này, việc này sao có thể Cơ chứ?

- Việc này sao lại không thể?

Vương thừa tướng ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời, hỏi ngược lại:

- Thời gian điện hạ ở lại Cảnh quốc cũng không ngắn, Có nhận biết trưởng Công chúa của Cảnh Quốc hay không?

Dương Liễu Thanh vô ý thức gật đầu.

Trưởng Công chúa Cảnh Quốc - Lý Minh Châu, dung mạo vô song, võ công cao cường, lại có tài trị quốc, tâm đầu ý hợp cùng sự bá, là tình địch mạnh mẽ của sư phụ.

Vương thừa tướng cắn răng nói.

- Đã có Cảnh Quốc lấy công chúa chủ chính, ta sao Võ Quốc lại không thể cho ra một vị Nữ Đế!

- Nhưng mà...

Vương thừa tướng nhìn nàng tiếp tục hỏi.

- Chẳng lẽ Điện hạ nghĩ chúng ta còn có thể ký thác hi vọng trên người của Tĩnh Vương?

Dương Liễu Thanh lắc đầu.

- Nếu người cũng đã có ý như vậy.

Vương thừa tướng lần nữa quỳ gối, hắn lớn tiếng nói.

- Lão thần khẩn cầu điện hạ đăng cơ!

Cửa phòng bị người khác dùng lực đẩy ra, hai bóng người từ ngoài cửa bước nhanh vào.

Vệ Lương quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu, cao giọng nói.

- Thần khẩn cầu điện hạ đăng cơ!

Trần Thanh ở bên cạnh của Vệ Lương cũng quỳ xuống, cung kính nói.

- Thần khẩn cầu điện hạ đăng cơ!

Dương Liễu Thanh nhìn thấy bọn hắn bài ra biểu cảm nghiêm nghị, nàng cũng không khống chế được lui lại mấy bước, trong lòng một bức tường kiên cố nào đó, phảng phất trong nháy mắt này cũng đã phát sinh lao động.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HamThiênTaThần

Lý Dịch dùng thanh dao găm vô cùng sắc bén mà Liễu nhị tiểu thư cho hắn gọt một cái nạn cho Thọ Ninh.

Thật sự, nếu để cho nàng nằm trên giường một tháng, chỉ sợ nàng sẽ phải nhàm chán đến chết.

Vì ở chỗ này thêm một đoạn thời gian, thế mà Cố ý bị treo chân, thương tổn càng thêm thương tổn, tâm trạng Lý Dịch vừa tức lại vừa đau lòng.

Nàng muốn tìm một cái lý do lưu lại phù hợp, sao lại cần phải làm thành như vậy, đợi đến trời sáng Lý Hiên trở về, giả vờ không cẩn thận cắt ngang chân hắn, để hắn ở chỗ này dưỡng một năm nửa năm, không phải càng đơn giản dứt khoát, hiệu quả tốt hơn hay sao?

Lão Phương từ bên ngoài đi tới, nói.

- Cô gia, mấy tên kia ban đầu còn mạnh miệng, giả vờ ra vẻ mình là con người kiên cường, sau đó chỉ hơi dụng hình một chút thì tất cả

đều đã khai ra hết.

Cái gọi con người kiên cường, So với lão Phương bảo "hơi dụng hình”, khẳng định không có nhẹ nhàng bâng quơ như hắn nói.

Chỉ là những thứ này đã không quan trọng, hắn mài các góc cây nạn đều bóng loáng, thuận miệng hỏi:

- Do hoàng đế của Võ Quốc phái tới hay sao?

- Phải mà cũng không phải.

Lão Phương chỉ lắc đầu, suy nghĩ một lát lại nói:

- Bọn họ không phải thương nhân gì của Võ Quốc cả, tất cả đều là sát thủ, họ muốn đầu của Đoan Dung công chúa và Tĩnh Vương, đầu cả hai đều có giá trị mười vạn lượng bạc, Có người ở bên trong chốn võ lâm Võ Quốc phát ra thiếp mời, nếu như có người có thể bắt được Đoan Dung Công chúa và tên hỗn trướng Dương Phủ kia, bất luận chết sống, hai mươi vạn lượng bạc, dâng đến hai tay.

Hai mươi vạn lượng bạc để treo giải thưởng hai người, không thể không nói là một món tiền lớn, người có thâm cừu đại hận với hai người bọn họ đến như thế, người hi vọng bọn họ chết nhất, trừ vị hoàng đế của Võ Quốc thì cũng không có người nào khác cả.

Xác thực mà nói, là Dương Liễu Thanh có thâm cừu đại hận với hắn, nhưng nỗi hận đó của hắn chỉ là lo lắng bọn họ uy hiếp hoàng vị của mình mà thôi.

Lão Phương tiếp tục nói.

- Giải thưởng hai người bọn họ trước mắt đã lên vị trí tối cao của Huyền Thưởng Bảng, cũng đã bị rất nhiều sát thủ để mắt tới, một tháng trước có người tản ra tin tức bọn họ đang ở Thục Châu.

- Còn về hai hộ vệ kia, có thể là gian tế của triều đình của Võ Quốc phái tới, ẩn tàng bên cạnh họ lâu như vậy, lần này hẳn muốn kiếm chút ít, thật không nghĩ đến người đàn bà kia.

Lão Phương nhìn Bạch Tố từ trong phòng của Thọ Ninh vừa đi tới, liếc nhìn hắn một cái rồi tiếp tục nói.

- Không nghĩ tới Bạch Tố Bạch nữ hiệp lại có võ công tốt như vậy, công phu một tay ám khí càng xuất thần nhập hóa, tinh diệu tuyệt luân, nhân gian hiếm có, trên trời khó tìm, nói chung, Dương cô nương bọn họ bị rất nhiều người để mắt tới, nếu như đơn độc xuất hành mà nói cũng cần phải rất cẩn thận.

Lão Phương nói cho hết lời, Dương Liễu Thanh mang theo Dương Phủ từ bên ngoài đi vào.

- Quỳ xuống!

Lúc đi đến trước người của Lý Dịch, nàng nhìn Dương Phủ đang cúi đầu, lạnh giọng nói.

Phù phù!

Tuy Dương Phủ tràn đầy không muốn nhưng vẫn phải quỳ gối trước mặt của Lý Dịch.

Dương Liễu Thanh nhìn Lý Dịch, biểu hiện trên mặt rất phức tạp, phải qua khá lâu nàng mới chậm rãi mở miệng.

- Dương Phủ vong ân phụ nghĩa, làm ra chuyện như thế, đều do sư điệt quản giáo không nghiêm, mời sự bá trách phạt!

- Ngươi là ngươi, hắn là hắn.

Lý Dịch phất tay nói.

- Các ngươi ở Võ Quốc đã bị người trong bóng tối treo giải thưởng, tiền thưởng mỗi người mười vạn lượng bạc, cũng đã có vô số người để mắt tới các ngươi, lúc đi ra ngoài phải nhớ cẩn thận một chút, mặt khác, trong số người của các ngươi, không biết còn không có gian tế của triều đình hay không nên tốt nhất triệt để thanh tra một lần, không cần lại phải để cho việc ngày hôm nay phát sinh thêm lần nữa.

- Sư điệt đã biết.

Dương Liễu Thanh gật đầu, sau đó cho Dương Phủ một cái liếc mắt lại nói tiếp.

- Dương Phủ, ngươi đi ra quỳ ở bên ngoài.

Dương Phủ không dám nghịch lại lời nói, hắn ra quỳ ở bên ngoài, lúc nha hoàn hạ nhân đi ngang qua bên cạnh hắn đều không khỏi phải chịu một phen chỉ trỏ.

- Đây chính là Võ Quốc Tĩnh Vương hay sao.

- Còn là hoàng tử, thật là kẻ vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ân mà.

- Tuổi còn nhỏ, tâm địa thế mà ác độc như vậy, lớn lên còn thế nào.

Dương Liễu Thanh không có nói để Dương Phủ quỳ bao lâu, nhưng hắn chỉ quỳ không đến năm canh giờ đã chịu không nổi mà ngất đi, không biết vì xấu hổ hay vì quỳ lâu.

Tật xấu con người lộ ra hoàn toàn trên thân của một tiểu hài tử mười bốn tuổi, nếu như hắn không phải con nít, hoặc không phải đệ đệ của Dương Liễu Thanh thì Lý Dịch sẽ cho hắn biết làm hỏng việc phải đi gánh phạt một cách nặng nề, nhưng đối với Dương Phủ, hắn ngay cả một chút hứng thú đều nhấc lên không nổi.

Đứa nhỏ này đã phế.

Mặc kệ bọn họ muốn đi quy ẩn nông thôn cũng tốt, muốn tiếp tục tạo phản lập Dương Phủ làm vua cũng được, tất cả đều không có quan hệ gì với hắn.

Hắn phải xem lấy Thọ Ninh, lo lắng vết thương ở chân của nàng, nếu không canh chừng tốt vạn nhất nàng lại xuống giường nhảy nhót thì càng thêm nặng.

Buổi chiều, Vương lão đầu đến tìm hắn.

Lúc đó, hắn đang xoa bóp chân bị trật cho Thọ Ninh, nàng bởi vì nhột mà cười khanh khách không ngừng.

Thủ pháp đấm bóp là Bạch Tố dạy cho hắn, nói không muốn thiếu nhân tình của hắn, căn cứ vào việc hành tẩu giang hồ, kỹ năng nhiều thì càng tốt, nhìn chòm sao đoán vận thế, cường gân hoạt huyết, xoa bóp bó xương, tạo phản khởi nghĩa, những kỹ năng này có thể học bao nhiêu thì nên học bấy nhiêu, nói không chừng đến lúc nào đó sẽ dùng tới.

Lão giả họ Vương kia gõ cửa, sau đó đứng tại cửa ra vào hỏi.

- Cảnh Vương điện hạ, có thể dành một chút thời gian để nói chuyện với lão hủ hay không?

Thọ Ninh vừa ấn vào sẽ cười một chút, ấn vào cười một chút, Lý Dịch đã sớm muốn chạy mất dép, người không biết chuyện còn tưởng rằng hắn ở bên trong dụ dỗ thiếu nữ vô tri nữa cơ chứ?

Lý Dịch đi đến nội viện, hắn ngồi bên cạnh bàn đá.

Vương lão đầu cũng ngồi xuống ở phía đối diện hắn.

- Cảnh Vương điện hạ cùng Cảnh Quốc trưởng công chúa Lý Minh Châu, nhất định rất quen thuộc?

Lý Dịch nhìn Vương lão đầu, không biết hắn hỏi câu nói này có ý gì.

Hắn khoát tay, khiêm tốn nói.

- Quen biết bình thường mà thôi.

Vương lão đầu nhìn hắn, hỏi.

- Thế Cảnh Vương cảm thấy, Đoan Dung công chúa, nàng so với trường công chúa Cảnh Quốc như thế nào?

Lý Dịch ngẫm lại, hắn có chút tiếc nuối lắc đầu.

Nếu bàn về tướng mạo, đến loại trình độ này, thực không phân ra cao thấp được, chỉ có thể nói mỗi người mỗi vẻ, Minh Châu là loại hình nữ hoàng bá đạo, Dương Liễu Thanh mặc dù là công chúa, lại thuộc về loại tiểu thư khuê các kia, thân phận hai người cũng không kém ra bao nhiêu.

Luận võ công, kém rất xa.

Luận ngực, trước kia không kém xa, hiện tại đã kém xa.

Tổng kết mà nói vẫn không bằng Minh Châu.

Vương lão đầu tựa như rất đồng ý với kết luận của hắn, sau đó cũng gật đầu, ánh mắt hơi tối nhưng cũng nói.

- Trưởng Công chúa Cảnh Quốc kỳ tài ngút trời, điện hạ xác thực So ra kém nàng.

Lý Dịch có chút kỳ quái, Vương lão đầu hôm nay ăn no rửng mỡ, lấy Dương Liễu Thanh và Minh Châu ra so để làm cái gì?

Chính mình cũng không có rảnh rỗi như hắn, một hồi còn phải đi nấu canh xương bồi dưỡng thân thể cho Thọ Ninh đây.

Hắn đứng lên nói tiếp.

- Nếu như Vương thừa tướng không còn việc gì nữa, ta xin phép đi trước, trong nồi còn đang nấu canh nữa.

Vương thừa tướng ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn hắn, trong ánh mắt chớp động lên tinh quang, hỏi.

- Cảnh Vương cảm thấy, nếu như chúng ta muốn lập công chúa điện hạ làm nữ đế, có khả năng thành công hay không?

Lý Dịch nhìn hắn, sững sờ một hồi, thấy Tiểu Hoàn và Tiểu Thúy các nàng đi vào sân vội quay đầu hộ:

- Tiểu Hoàn, đi xem một chút, canh xương trong phòng bếp đã nấu tốt hay chưa, nhớ đừng để lửa quá lớn.

Lại nói với Tiểu Thúy.

- Đi pha một bình trà tới đây đi.

- Vương thừa tướng có mạch suy nghĩ rất đặc biệt.

Lý Dịch nhìn hắn, lần nữa ngồi xuống, cảm thán nói:

- Nhưng ta rất thưởng thức.


Bạn cần đăng nhập để bình luận