Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 842: Ưa Thích Thì Tốt



Chương 842: Ưa Thích Thì Tốt





----------------------

- Hai vị, không biết có mang danh thiếp hay không?

Gác cửa Tằng phủ rất có hàm dưỡng nhưng lại không có bộ dáng muốn để hai người đi vào hoặc sẽ đi thông báo.

Ngoài phủ hôm nay có tiệc mừng lớn, không ít đại nhân vật đến đây, cũng không thể người nào tới đều phải đi thông báo, gác cửa có thể sàng lọc người nào nên gặp người nào không nên gặp và nên gặp lúc nào cho chủ nhân mới là một gác cửa tốt.

Mà người phía trước mặt cũng là đối tượng không cần đi thông báo, nàng ta hôm trước mới bị phu nhân đuổi ra phủ không cho vào đây.

Lý Dịch nắm tay Tằng Túy Mặc, bình tĩnh nói.

- Ngươi chỉ cần đi vào nói cho Tằng đại nhân rằng, cố nhân Dương Liễu tới thăm.

Tằng gia vài chục năm trước phát sinh biến cố, hắn đã biết, nhưng không rõ ràng lắm đối với nội tình bên trong, Túy Mặc không nguyện ý thừa nhận nàng là người Tằng gia, không nguyện ý gọi Tằng Sĩ Xuân là "Nhị thúc", nhất định có nguyên nhân của nàng, hắn tự nhiên theo nàng.

Trên mặt gác cửa vẫn giữ nét tươi cười, nói.

- Hai vị, thực sự thật có lỗi, đại nhân nhà ta hôm nay có nhiều chuyện bận rộn, nếu không, hai vị ngày khác trở lại đi?

Không có danh thiếp, đã nói không phải đại nhân vật, hai người lại trẻ tuổi, thân phận cũng không nói rõ, chỉ nói cố nhân gì đó ——cố nhân cái gì, xem ra cũng là nghe nói lão gia thăng chức, muốn đến đi cửa sau bấu víu quan hệ, nếu như thời gian khác, vì phòng ngừa vạn nhất, hắn sẽ đi vào thông báo một chút, nhưng hôm nay không giống, nếu như làm các vị đại nhân mất hứng, một người gác cửa nho nhỏ như hắn có thể sẽ đảm đương không nổi.

Lý Dịch hôm nay tới không phải giảng đạo lý cùng Tằng gia, cũng không có đạo lý gì để nói, đồ vật hắn muốn Tằng gia nhất định sẽ không cho, hắn lại nhất định phải cầm tới tay, dưới tình huống như vậy thì cần dựa vào thủ đoạn khác để giải quyết vấn đề.

Lý Dịch nhìn qua lão giả dơ bẩn đứng phía sau hai người cách đó không xa.

Lão giả dơ bẩn bưng lấy một bên mặt, sắc mặt hơi âm trầm đi tới.

Sắc mặt âm trầm không phải bởi vì bị Lý Dịch sai khiến, mà vì một cái răng của hắn bị hư, nửa gương mặt sưng to, tự nhiên để tâm tình không ổn định.

- Tiểu thư, là tiểu thư trở về sao?

Lão giả dơ bẩn chưa có đi tới, từ bên trong cửa chợt truyền đến một đạo âm thanh già nua, âm thanh có chút run rẩy, kích động.

Gác cửa kia thấy thế, lập tức khom người, cung kính nói.

- Hậu quản gia.

Lão giả được xưng Hậu quản gia lại không để ý đến hắn, bước nhanh đi tới, sắc mặt kích động nhìn Tằng Túy Mặc, run giọng nói.

- Mười ba năm, mười ba năm chín tháng, tiểu thư, người, người rốt cục trở về.

Tằng Túy Mặc nhìn lão, khá lâu mới than nhẹ một tiếng.

- Hậu bá…

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

- Chúc mừng Tằng đại nhân thăng quan, lấy năng lực Tằng đại nhân, con đường làm quan ngày sau chắc chắn càng thêm thông thuận…

- Bản quan trước kính Tằng đại nhân một chén!

- Lưu đại nhân sao lại nói thế, cũng chỉ là tin đồn thất thiệt…

Tằng Sĩ Xuân chạm cốc cùng một vị quan viên mình quen biết, một bên khác lại có âm thanh truyền đến.

- Đây cũng không phải tin đồn thất thiệt, đã có người nhìn thấy nghị định bổ nhiệm Tằng đại nhân, ta nghĩ chậm nhất là sau Nguyên Tiêu, sớm nhất sợ là sẽ tuyên bố ngay lúc Triều Hội, đến, ta cũng kính Tằng đại nhân một chén…

Tằng Sĩ Xuân lần nữa đụng chén, thân thể cũng có chút lung la lung lay, hôm nay những người này đến phủ, hắn trước sau đã uống không ít. Ngày bình thường, tửu lượng chỉ có thể nói tạm được, giờ phút này không sai biệt lắm đã đến cực hạn.

Một vị phụ nhân ăn mặc hoa lệ từ ngoài cửa đi vào, vịn cánh tay hắn, quay đầu, áy náy nói.

- Mấy vị đại nhân, thật sự không có ý tứ, đêm nay Thôi đại nhân sẽ thiết yến tại Túy Nguyệt Lâu, bọn người Tần đại nhân và Trần đại nhân cũng sẽ đi qua, đến lúc đó sợ rằng còn muốn thương nghị một số chuyện, lão gia nhà ta thật không thể uống tiếp được nữa…

- Đã như vậy, vẫn mau mau để Tằng đại nhân đi nghỉ ngơi, nếu làm hư đại sự, chúng ta đảm đương không nổi.

- Đúng vậy đúng vậy a, mau mau để Tằng đại nhân nghỉ ngơi đi thôi.

Những người này cũng biết Thôi, Tần, Trần ba họ đại biểu cho cái gì, cũng không có bất kỳ ngăn trở nào.

- Như vậy, không quấy rầy mấy vị đại nhân.

Phụ nhân nhìn hai nha hoàn bên cạnh, nói.

- Còn không mau đỡ lão gia đi nghỉ ngơi…

- Vâng!

Phụ nhân kia vừa mới đi ra nội đường đã có một bóng người vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói một câu bên tai nàng.

Phụ nhân nghe vậy, mi đầu trong nháy mắt nhăn lại.

- Nàng không phải đã không thừa nhận là người Tằng gia, lúc này đến làm loạn cái gì…

Trên mặt hiện ra một tia chán ghét, nói.

- Lão gia đã nghỉ ngơi, ngươi trước để nàng chờ một lúc, đến lúc đó, tùy tiện tìm lý do đuổi nàng đi.

Hạ nhân kia lập tức khom người tuân mệnh.

- Chỉ là một quỷ xui xẻo, thật sự coi mình vẫn còn là Tằng gia đại tiểu thư…

Phụ nhân thì thào một câu, trầm mặt rời đi.

- Từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện, một số tạp sự trên dưới trong nhà đều do Hậu bá xử lý, Hậu bá khi đó còn rất khỏe…

Hai người ngồi chờ trong một chỗ nào đó, Tằng Túy Mặc nhìn lão giả đứng nhìn quanh ngay cửa ra vào, nhỏ giọng nói ra

Lão giả nhìn sang, rốt cục đi tới, trên mặt lộ ra mỉm cười, nhìn Lý Dịch, hỏi.

- Tiểu thư, vị công tử này là…

- Ta là tướng công của nàng.

Lý Dịch bắt tay Tằng Túy Mặc, nhìn lão giả cười nói.

- Khi Túy Mặc còn bé, được Hậu bá chiếu cố…

Tằng Túy Mặc hơi đỏ mặt, nhưng lại không kháng cự, nắm tay hắn càng chặt.

Lão giả nghe vậy khẽ giật mình, dò xét hắn trên dưới vài lần, mặt già mới một lần nữa lộ ra nụ cười, nói.

- Nguyên lai là cô gia, quả nhiên là nhất biểu nhân tài, cùng tiểu thư trai tài gái sắc, rất xứng…

Ánh mắt của hắn lại dò xét trên thân Lý Dịch một hồi, bên ngoài mới có một tên hạ nhân đi tới, nói.

- Lão gia đã uống say, bây giờ đang nghỉ ngơi trong phòng, các ngươi muốn gặp lão gia, chờ lão gia tỉnh lại, hoặc trời sáng lại đến đi.

- Uống say?

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Xem ra Tằng đại nhân thật là một người gặp việc vui tinh thần thoải mái, lúc này không ở nha môn Hộ Bộ thế mà uống rượu mua vui trong nhà, hắn còn chưa vào làm cái chức Kinh Triệu Duẫn này đâu…

Hạ nhân kia nghe vậy sững sờ một chút, sau đó giận dữ nói.

- Ngươi nói cái gì…

- Được, ngươi đi xuống đi.

Hậu quản gia nhìn qua hắn phất phất tay, hạ nhân kia còn muốn nói gì đó bị lão trừng mắt một cái, chỉ có thể nín giận rời đi.

Hậu quản gia lúc này mới nhìn Lý Dịch, nhỏ giọng nói.

- Cô gia, nơi này là Tằng gia, nói cẩn thận, nói cẩn thận a…

- Cẩn thận làm cái gì, Tằng Sĩ Xuân ở nơi nào, ta ngược lại muốn hỏi một chút xem ngày bình thường hắn làm Hộ Bộ Thị Lang đền đáp triều đình bằng cách này sao?

Lý Dịch đi ra một bước liền bị Tằng Túy Mặc giữ chặt ống tay áo, nàng nhìn hắn lắc đầu, sau đó mới quay đầu nhìn qua hỏi Hậu quản gia.

- Hậu bá, chúng ta có thể đi dạo trong phủ hay không?

Lão giả gật đầu liên tục.

- Nơi này là Tằng gia, đương nhiên có thể. Bất quá, trong phủ hiện tại biến hóa khá lớn với trước kia, để ta dẫn tiểu thư cùng cô gia đi.

Một khắc đồng hồ sau, phía trước sân nhỏ trong Tằng phủ.

Tằng Túy Mặc đứng trong sân nhìn đằng trước khá lâu, mới hỏi.

- Hậu bá, nơi này… Chúng ta có thể vào sao?

- Trừ nha hoàn hạ nhân quét dọn định kỳ, nơi này lão gia bình thường đều không cho người đi vào.

Lão giả do dự một hồi mới lên tiếng.

- Nhưng nếu là tiểu thư, ta chắc rằng nếu lão gia biết cũng sẽ không trách tội.

- Cám ơn Hậu bá.

Tằng Túy Mặc nhàn nhạt cười một tiếng với lão giả, vươn tay, cửa sân tại két một tiếng mở ra.

Lý Dịch theo nàng đi vào, thấy thế nào thì đây cũng là một sân nhỏ phổ thông, không có một địa phương gì kỳ lạ.

Trong nội viện có bàn đá, ghế đá, bên trái là một thân cây dựa vào tường, đang treo một xích đu.

Cái bàn không nhuốm bụi, nàng đi qua, vươn tay đụng vào, nhìn hết thảy xung quanh, sau cùng, đi đến trước xích đu.

- Nơi này chính là nhà mà cha mẹ và ta trước kia ở.

Nàng ngồi lên xích đu, nói.

- Còn có cái xích đu này, nó do tự tay cha ta buộc lên cho ta, có một lần đẩy quá cao, ngã xuống từ phía trên, cha liền thu xích đu lại, ta cầu rất lâu người mới đáp ứng…

- Chỉ là cái xích đu này đã không phải là cái lúc trước.

- Còn có nơi này, bàn đá này thiếu nửa khối, vẫn là như cũ a…

- Nhìn nơi này, đây là tên khi còn bé ta khắc lên thân cây, đáng tiếc thời gian lâu dài, thấy không rõ nữa…

- Nơi này, có một viên gạch có thể gỡ xuống được, khi còn bé ta giấu đồ vật bên trong, cha mẹ cũng không biết…

Nàng thật lấy xuống được một viên gạch chỗ góc tường, thực ra chỉ có nửa khối, bên trong có một không gian nho nhỏ, nàng lấy ra một bọc giấy ố vàng từ bên trong, bọc giấy kia mở ra liền nát, bên trong còn có một ít tàn vật màu đen, ẩn ẩn có thể nhìn thấy hai chữ "Từ Ký" nhàn nhạt phía trên bọc giấy.

Nàng đứng lên, vỗ vỗ tay, lẩm bẩm.

- Nơi này và trước kia, giống như đúc?

Lý Dịch nắm tay nàng, hỏi.

- Thích nơi này?

Nàng khẽ gật đầu, nói khẽ.

- Tới đây, nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia.

- Thích thì tốt.

Lý Dịch gật gật đầu, nhìn xung quanh, lẩm bẩm.

- Thích liền tốt a…



Bạn cần đăng nhập để bình luận