Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 972: Chương 972




________________

- Thật sự rất kỳ quái...

Lý Dịch đặt đũa xuống, xoa xoa giữa mày, hôm nay Nhược Khanh rất kỳ quái, ngay cả rượu nho cũng kỳ quái, bình thường hắn uống nguyên một và cũng không có cảm giác gì, thế mà hôm nay chỉ vừa mới uống được phân nửa, đầu óc đã có chút đau nhức, lâng lâng.

Nhược Khanh cũng đặt đũa xuống, nhìn Lý Dịch, nghi ngờ nói.

- Kỳ quái như thế nào?

Lý Dịch nhìn sang Nhược Khanh, hỏi:

- Muội có cảm thấy rượu này có chút kỳ quái không?

Nhược Khanh lắc đầu, nàng chỉ mới uống có hai ly, cũng không có nhận thấy gì dị thường.

- Ta... ta ăn no rồi, về phòng nghỉ ngơi một lát.

Tửu lượng kém không sao, nhưng uống rượu nho cũng có thể say thì thật có chút mất mặt. Lý Dịch đứng lên nhưng cả người lại lắc lư chao đảo, không khống chế được.

Nhược Khanh vội vàng đứng lên, vịn vai Lý Dịch, lo lắng hỏi:

- Có phải huynh cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?

Lý Dịch lắc đầu.

- Ta chỉ thấy hơi choáng váng một chút, ngủ một giấc là ổn thôi!

- Để ta dìu huynh trở về phòng.

Lý Dịch cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, nên không có cự tuyệt Nhược Khanh. Lúc trước trừ phi uống loại rượu mạnh nhất kia thì hắn mới có cảm giác thế này, chẳng lẽ tửu lượng vốn cực thấp của hắn lại còn có dấu hiệu thụt lùi nữa?

Nhược Khanh dìu Lý Dịch trở về phòng, đắp chăn kín người hắn rồi mới đóng cửa lại, chậm rãi lui ra ngoài. Sau khi dọn dẹp tàn cục trên bàn xong thì nàng trở về phòng của mình, lúc này nàng bỗng phát hiện cửa phòng đã bị đóng lại từ bên trong.

- Tiểu Châu, ngươi ở trong đấy à?

Phòng của nàng trừ nàng và Tiểu Châu ra thì ngày thường sẽ không có người ngoài tiến vào, Tiểu Châu rất thích ngủ trên giường của nàng, trước kia mỗi lần nàng đọc sách, nếu Tiểu Châu nhàm chán thì sẽ ngủ ngay trên giường của nàng.

Nhược Khanh gõ cửa mấy lần nhưng bên trong vẫn không có truyền đến âm thanh gì, xem ra Tiểu Châu đã ngủ rồi, nàng không tiếp tục quấy rầy nữa. Phòng của Tiểu Châu khoá bên ngoài, cửa phòng Túy Mặc cũng giống vậy, hết cách, Nhược Khanh đành phải quay về căn phòng lúc nãy.

Trong phòng của Nhược Khanh, Tiểu Châu nằm lỳ ở trên giường, đung đưa hai chân, lẩm bẩm.

- Tỷ tỷ 2 tỷ tỷ, tiếp theo phải dựa vào bản lĩnh của ngươi rồi!

Trong phòng của Lý Dịch, Nhược Khanh nhặt chiếc chăn bị hắn đá qua một bên lên rồi giúp hắn đắp kín một lần nữa, sau đó chậm rãi ngồi xuống mép giường.

Nàng cúi đầu nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc này, ánh mắt không thể nào dứt ra được.

Ở cửa phủ.

Hai tên hạ nhân Lý gia khom người nói:

- Nhị tiểu thư.

Liễu nhị tiểu thư đi vào sân, đầu tiên đi đến nhà bếp, đây là phòng bếp riêng trong tòa tiểu

viện này, quả nhiên tìm thấy cơm canh còn ấm áp đặt trên bàn như mọi hôm.

Có đồ ăn, CÓ rượu.

Nàng bĩu môi, tửu lượng của bản thân có bao nhiêu còn không biết thế mà lại dám uống loại rượu mạnh nhất, nàng cầm lên ước lượng, bình chỉ còn một nửa, đủ để hắn ngủ đến sáng ngày mai.

Liễu Như Ý cầm đũa lên, kẹp mấy đũa đồ ăn rồi cầm vò rượu ngửa đầu rót một ngụm, sau đó chân mày hơi nhíu lại, nàng nhìn vò rượu trong tay, như có suy nghĩ gì đó.

Không phải rượu mạnh, có chút mùi rượu nho, cũng không hoàn toàn là rượu nho, những mùi vị cũng không tệ lắm...

Uống xong nửa vò rượu còn lại, Liễu Như Ý đi ra phòng bếp nhỏ, nhìn thấy cửa căn phòng kia mở ra, dạo bước đi tới.

- Chờ đến lúc này, cũng không cần lăn lộn như vậy nữa, có thể cùng các ngươi sống một cuộc an nhàn rồi....

Trong phòng, Uyển Nhược Khanh ngơ ngẩn nhìn Lý Dịch hồi lâu, nhớ tới lời hắn vừa mới nói, một nụ cười xuất hiện trên môi, nàng chậm

rãi vươn tay chạm vào gương mặt của người trước mắt.

Cuộc sống mà nàng muốn chính là hắn, có Túy Mặc, có Tiểu Châu là một cuộc sống an ổn, bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì, đều không thể cản trở mơ ước đó.

Nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Lý Dịch, trong nháy mắt, cỗ khí chất yếu đuối trên người nàng đã biến mất không còn tăm hơi.

Nàng cúi người xuống, đặt một nụ hôn nhàn nhạt lên trán hắn, sau đó đứng lên, xoay người...

Nhược Khanh vừa xoay người liền thấy Liễu Như Ý đứng trước cửa phòng.

Trên mặt nàng ta không có bất cứ biểu tình bối rối hoặc xấu hổ gì, Nhược Khanh không vội không chậm đi qua, nhỏ giọng nói.

- Hắn có chút không thoải mái, để hắn nghỉ ngơi một hồi đi.

Nói xong, nàng lướt qua Liễu nhị tiểu thư đi ra ngoài.

Liễu nhị tiểu thư quay đầu nhìn bên trong rồi bước vào, nàng ấy đi tới bên cạnh giường, cúi đầu ngửi ngửi sau đó cau mày.

Rượu nho pha với rượu mạnh, chẳng lẽ hắn cho rằng pha như vậy sẽ không say?

Không có một chút tâm lý đề phòng, chẳng lẽ hắn không biết mỗi lần mình uống say là như thế nào sao?

Nhìn thấy dấu son môi nhàn nhạt trên trán hắn, lửa giận trong lòng nàng không chỗ phát tiết.

Trừ vị Túy Mặc Cô nương kia, còn có Nhược Khanh Cô nương, Lý Minh Châu, còn có.... Nàng thật muốn xé lồng ngực hắn ra, nhìn xem rốt cuộc thì trái tim hắn lớn đến thế nào, tại sao lại có thể chứa nổi nhiều người như vậy?

Sau khi đắp mền kín người hắn, Liễu Như Ý đang muốn quay người rời đi thì Cổ tay bỗng nhiên bị bắt lại.

- Như Ý, muội có biết ta rất lo lắng cho muội không...

Liễu nhị tiểu thư quay đầu lại, nhìn Lý Dịch vẫn còn nhắm mắt ngủ say, lúc này nàng ta cũng không lo lắng hắn có lừa gạt mình hay không, nàng ta nổi hứng thú hỏi một câu:

- Lo lắng cho ta về cái gì?

- Lo lắng muội không gả được chứ gì....

Lý Dịch lẩm bẩm.

- Đừng tưởng muội có dung mạo xinh đẹp là được, tính khí muội quá kém, nam nhân nào mà dám cưới muội....?

Nụ cười trên mặt Liễu nhị tiểu thư không biến mất, mà trái lại càng thêm rực rỡ.

- Ngươi mới vừa nói gì, lặp lại lần nữa?

- Đừng lo lắng...

Lý Dịch tùy ý khoát tay, nói:

- Nếu như cuối cùng không có ai muốn muội, đừng quên còn có ta...

Nghe vậy, cổ tay Liễu Như Ý cứng đờ, nàng bỗng nhiên hất tay Lý Dịch ra, trên mặt hiện ra vẻ bối rối, cúi đầu nhìn hắn.

- Đừng quên còn có ta, ta cũng sẽ không cần muội, ha ha ha, ai bảo muội luôn luôn đánh ta....

Lý Dịch vẫn còn ngủ say, không biết mơ thấy cái gì, trên mặt hiện ra một tia khoái ý....

Liễu nhị tiểu thư thở sâu một hơi, sau đó xoay người, nhanh chân đi tới cửa phòng.

Không phải ra ngoài, mà đóng cửa lại.

Trong sân, đôi mắt Tiểu Châu trừng to, cái màn thầu trong tay cũng rơi trên xuống mặt đất.

- Xong rồi xong rồi, tiểu thư đi tiểu thư, tại sao người lại không biết trân trọng cơ hội này chứ? Tiện nghi lớn như vậy mà cứ thế tặng cho người khác....

Câu Lan.

- Nhược Khanh cô nương.

- Cô nương, đây là vở kịch mới thu được, lát nữa ta sẽ đưa cho cô.

- Nhược Khanh tỷ tỷ, sổ sách năm ngoái ta đã đặt ở trên bàn của tỷ....

Uyển Nhược Khanh gặp ai đều gật đầu mỉm cười, nàng băng qua Câu Lan, đi vào một gian phòng.

- Hứa huynh đệ, những thứ đạo cụ này, một hồi người gọi người dời chúng đi chỗ khác.

- Được rồi!

- Hứa huynh đệ, tối nay bà vợ nhà ta sắp sinh, làm phiền người trực ca thay ta một buổi.

- Không thành vấn đề, Vương đại ca yên tâm đi, nơi này có ta.

Hứa Chỉnh ở nội đường bận rộn trong trong ngoài ngoài, một thiếu nữ từ bên ngoài đi vào, nói:

- Hứa đại ca, Nhược Khanh tỷ tỷ tìm ngươi.

Hứa Chỉnh quay đầu lại, cười nói:

- Biết rồi, ta tới ngay đây.

Hắn buông việc trong tay xuống, rửa tay sạch sẽ, sửa sang y phục lại cho chỉnh tề, lúc này mới bước ra khỏi cửa, trên đường gặp người khác đều nhiệt tình chào hỏi, khi hắn đi tới trước một cánh cửa, nhẹ nhàng gõ gõ mấy cái.

- Vào đi.

Trong phòng truyền đến âm thanh của một nữ tử.

Hứa Chỉnh đi tới, đóng cửa lại, sau đó cung kính quỳ xuống,

- Nương nương có gì phân phó?

Uyển Nhược Khanh nhìn hắn hỏi.

- Thánh giáo ở Cảnh quốc có bao nhiêu người?

Hứa Chính cung kính trả lời.

- Thưa nương nương, căn cơ của thánh giáo ở Tề Quốc, ước chừng có mười vạn giáo chúng, giáo chúng ở Cảnh Quốc cũng có hơn một vạn, đội ngũ tinh nhuệ lưu lại ở Kinh Đô đi theo nương nương có hơn ba trăm người, còn lại đều là giáo chúng bình thường, có hơn hai ngàn người...

- Đội ngũ tinh nhuệ của Thánh giáo có hơn ba trăm người sao?

- Thưa nương nương, không phải chỉ có ba trăm, chỉ là đại bộ phận tinh nhuệ trong giáo đều đi theo một nương nương khác tới Tề Quốc, những người còn lại, đều do thuộc hạ phát triển mấy năm nay...

- Một nương nương khác.....

Uyển Nhược Khanh nhìn hắn, trầm ngâm một lát, nói:

- Thánh giáo, chỉ cần có một nương nương.

Hứa Chỉnh ngẩn người, một lát sau quỳ rạp trên đất, cung kính nói.

- Thánh giáo, chỉ có một vị nương nương!

Bạn cần đăng nhập để bình luận