Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1023: Không Đội Trời Chung!



Chương 1023: Không Đội Trời Chung!
________________

7 Chương 1023: Không Đội Trời Chung!



Thục Châu là quốc thổ của Cảnh Quốc, người chạy đến Thục Châu diệt thổ phỉ - Cảnh Vương, tự nhiên cũng chính là Vương gia của Cảnh

Quốc.

Nhưng Thục Vương vắt hết óc cũng không có nhớ tới tên Cảnh Vương này đến cùng là thần thánh phương nào.

Hắn biết Tề Vương, Tín Vương, Tấn Vương và Ninh Vương, tóm lại hắn biết tất cả Vương gia của Cảnh Quốc, duy chỉ không biết vị Cảnh Vương này mà thôi.

Phong hào này đã có bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện?

- Hồi bấm điện hạ.

Hạ nhân kia ấp a ấp úng, ngẩng đầu liếc hắn một cái mới dám nói.

- Cảnh Vương, Cảnh Vương chính là Lý Dịch.

Thục Vương giật mình tại chỗ, hắn có chút gian nan quay lại nhìn qua hạ nhân kia, hỏi.

- Ngươi mới vừa nói cái gì, Cảnh Vương, Cảnh Vương là ai?

Hạ nhân kia nhếch nhếch miệng lặp lại lời mới nói.

- Điện hạ, Cảnh Vương chính là Lý Dịch, chúng ta ở đây, sâu trong một vùng đất đầy hỗn loạn nên tin tức bế tắc, Lý Dịch kia được gia phong là Cảnh Vương mấy tháng trước rồi.

- Cảnh Vương, Cảnh Vương...

Thục Vương nghe thế, trên mặt lộ ra thần sắc chấn kinh, sau đó lại có chút điên cuồng hét lên:

- Cảnh Vương, Lý Dịch hắn dựa vào cái gì, hắn dựa vào cái gì làm Cảnh Vương, quần thần đều chết à, tôn thất đều chết hết sao? Bọn họ | làm sao có thể đứng yên trơ mắt nhìn chuyện hoang đường như thế chứ!

Hạ nhân kia nghe hắn nói vậy ngay lập tức kinh hoàng, lập tức nói.

- Điện hạ, điện hạ hãy bớt giận!

Khá lâu sau, Thục Vương mới rốt cục từ từ bình tĩnh lại, hạ thấp giọng hỏi.

- Hắn đã là Cảnh Vương, còn tới Thục Châu này để làm gì?

Hạ nhân kia há hốc mồm.

- Điện, điện hạ, việc này...

Thục Vương nhìn hắn nổi giận nói.

- Có cái gì mà ấp a ấp úng, mau nói!

Hạ nhân kia lập tức cúi đầu, sau đó mới chậm rãi nói:

- Thục Châu, Thục Châu là đất phong của Cảnh Vương, hắn. Hắn bây giờ chiếm lấy Vương phủ đã từng là của chúng ta rồi đi vào Thục Châu, việc làm thứ nhất chính là chỉnh đốn lại quan phủ, dùng toàn lực thanh trừ thổ phỉ ở Thục Châu.

- Thục Châu, Thục Châu bây giờ là đất phong của hắn, hắn lại dám chiếm lấy Vương phủ của bản vương?

Thục Vương một lần nữa ngồi xuống ghế, hai mắt hắn vô thần nhìn về phía trước.

Thục Châu, đây chính là Thục Châu, Thục Châu hiện tại không chỉ không phải của Thục Vương hắn, mà còn biến thành đất phong của cừu nhân?

Hắn hại mình mất vị trí Thái Tử, hại mình trở thành một con chó mất chủ chỉ có thể trốn ở trong nơi thâm sơn, tin tức bế tắc, mỗi

ngày đối mặt với không phải rắn, thì là côn trùng, chuột, kiến, hắn còn hại mình phải lưu lạc đến cuối đường thế này, chẳng lẽ như thế Còn chưa đủ?

Bây giờ hắn còn muốn xâm chiếm đất phong của mình, chiếm lấy Vương phủ của mình.

Thục Vương tức giận đến toàn thân đều run rẩy, mắt đầy tơ máu, song quyền nắm chặt, hắn thất thanh nói,

- Lý Dịch, Lý Dịch, bản Vương với người thề không đội trời chung!

- Thục Vương điện hạ, bên trong giáo còn có một số việc phải xử lý, ta đi trước đây.

Thanh niên họ Phương liếc hắn một cái sau đó ném lại câu nói rồi vội vàng cất bước rời đi.

Hắn đã không rảnh đi bận tâm việc của Thục Vương và Lý Dịch kia, tuy nhắn với người kia cũng có cừu oán không hề nhỏ nhưng dưới mắt quan trọng nhất là phải tra rõ ràng các tín đồ thành giáo ở Thục Châu đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Dựa theo thời gian tính toán, lần trước tín đồ của thánh giáo tới đây báo cáo tin tức, Lý Dịch kia trở thành Cảnh Vương chắc còn chưa có truyền đến Thục Châu, nhưng cách nay đã qua ba tháng, Thục Châu xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể nào không có tin tức gì truyền tới.

- Đáng chết, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Hắn tức giận chửi một câu rồi bước nhanh đi ra tiểu viện.

Một tên cả người mặc áo tím theo sát sau lưng hắn, trầm giọng hỏi.

- Hộ pháp, đã phát sinh chuyện gì?

Nam tử họ Phương kia chỉ lạnh giọng nói:

- Tín đồ ở Thục Châu do người nào chịu trách nhiệm, để hắn lập tức tới gặp ta ngay!

Một lát sau Có một người mặc áo xanh quỳ trước mặt hắn, kinh ngạc nói,

- Hồi hộ pháp, thuộc hạ cũng phát hiện việc này rất quỷ dị cũng đang muốn đi Thục Châu điều tra.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HamThiên TàThần

Nạn thổ phỉ ở Thục Châu đã được thanh trừ rất nhiều, tuy vẫn còn có vài con cá lọt lưới, khó có thể hốt gọn một mẻ nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, cho dù Kinh Đô cũng không thể làm đến mức tuyệt đối trị an ổn định.

Ở Thục Châu, sự vụ ngày thường đã có quan mới nhậm chức - Trần Thứ Sử Trần Trùng, không cần đến quan tâm các việc khác, về phương diện quan lại trong một thời gian ngắn cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn.

Những ngày này ở đây tiêu diệt bọn sơn tặc, trộm cướp, tất cả đều bị áp về vùng đất hỗn loạn trải đường, dựa theo kế hoạch của Lý Dịch

chính là muốn triệt để mở ra một con đường buôn bán ở trong vùng đất hỗn loạn.

Tề Quốc luôn đè ép buôn bán, thương nhân lui tới hai nước nếu là một đường xuyên châu qua phủ, mỗi khi đến một chỗ, cần phải giao nạp tiền thuế đắt đỏ cùng các loại phí dụng, như thế đã đủ để cho bọn họ mất sạch sành sanh, bởi vậy mới có nhiều thương nhân vượt qua nguy hiểm, đi qua vùng đất hỗn loạn, cũng không muốn đi theo con đường của Tề Quốc.

Đương nhiên, mọi việc đều phải có điều kiện tiên quyết là giải quyết triệt để vấn đề của vùng đất hỗn loạn, chuyện này cũng không đến khi cấp bách nhất, tạm thời không cần phải gấp, vừa mới tới Thục Châu hắn còn suy nghĩ phải ở cùng người nhà, trước qua một đoạn thời gian để cho cuộc sống an ổn.

Gần đây, Liễu nhị tiểu thư đang bận bịu khai mở trận địa mới của Liễu Minh, nàng vô cùng bận rộn, Như Nghi các nàng thì mỗi ngày tâm sự rồi đánh bài, làm một số chuyện nữ công, cũng không có chuyện quan trọng gì để làm.

Tính tình Nhược Khanh mờ nhạt, lại thích yên tĩnh, nhưng thực cũng không chịu ngồi yên, để cho nàng một ngày sớm tối ở trong nhà thời gian lâu dài sẽ buồn chán mà sinh bệnh.

Cho nên khi nàng đưa ra ý muốn quản lý Câu Lan ở Thục Châu, Lý Dịch chỉ cân nhắc một lát đã đồng ý.

Hắn vừa mới đưa Nhược Khanh vào Câu Lan, sau khi đi ra từ trong gian phòng thì nhìn thấy có một thanh niên đang cầm chổi quét rác trong viện.

Thời đại này, quét rác không nhất định là nhân viên quét dọn, có thể là một Tông Sư ăn no căng lại không có chuyện làm, còn có thể là Thứ Sử ngồi ở vị trí cao một châu, hoặc là nhân vật quan trọng nắm trong tay vô số tín đồ một giáo.

Lý Dịch đi qua nói.

- Ngươi chính là Hứa Chỉnh hả.

Thanh niên kia nghe được âm thanh ngẩng đầu nhìn hắn một chút, nhưng cũng không có mở miệng mà chỉ cúi đầu xuống tiếp tục quét

гас.

Không phủ nhận, giống như đã trực tiếp thừa nhận.

Lý Dịch ngồi xuống bên cạnh cái bàn đá ở trong viện, tiếp tục hỏi:

- Ngươi đã tiếp quản toàn bộ tín đồ Thánh giáo ở Thục Châu sao?

Thanh niên từ tốn nói.

- Đây là bí mật của thánh giá, nếu như người muốn biết có thể đến hỏi nương nương, không có sự cho phép của nương nương ta sẽ không nói cho ngươi dù chỉ một chữ.

- Ngươi đã nói cho ta biết ngươi chính là Hứa Chỉnh.

Thanh niên nhìn hắn, lần này dứt khoát không lên tiếng nữa.

Lý Dịch ném một lệnh bài lên bàn rồi hỏi:

- Hiện tại có thể nói chưa?

Hứa Chỉnh ngẩng đầu liếc mắt một cái, biểu hiện trên mặt cứng đờ.

Thanh Long Lệnh.

Hắn quen thuộc thánh giá bao nhiêu, chỉ cần liếc một chút thì nhận ra đây chính là Thanh Long Lệnh trong giáo, xét về địa vị gần như

chỉ ở phía dưới hai vị nương nương, Thanh Long sứ.

Chỉ là vị Thanh Long sứ thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, ngay cả hắn có tồn tại hay không cũng là một vấn đề vô cùng bí ẩn bên trong thánh giáo, nhưng cái này không có nghĩa hắn không biết Thanh Long Lệnh.

Thánh giáo bây giờ đã bị chia cắt thành hai bộ phận, đối phương có một vị nương nương thêm một vị sứ giả, ban đầu cho rằng bên

mình chỉ có một vị nương nương nên muốn trợ giúp nương nương nhất thống thánh giáo, độ khó khăn không nhỏ, nhưng không ngờ phía trên còn có vị tả sứ, Thanh Long tả sử từ trước đến nay đầy thần bí lại luôn ở ngay bên cạnh bọn họ.

Hứa Chỉnh nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó buông cái chổi xuống, hắn cung kính, khom người nói.

- Thuộc hạ tham kiến tả sử!

Lý Dịch thu lệnh bài kia lại nói.

- Bây giờ có thể nói rồi chứ?

Hứa Chỉnh gật đầu.

- Sau khi đến Thục Châu, ta đã tiếp nhận toàn bộ tín đồ thành giáo ở đây, đồng thời còn đạt được không ít tin tức từ trong miệng bọn

ho.

- Nói một chút đi.

- Một vị nương nương khác bây giờ đang ở Tề Quốc, dường như tham dự cuộc chiến đoạt vị, thành giáo ở Tề Quốc có đại hoàng tử chống lưng, chỉ là các quần thần trong triều có khuynh hướng nghiêng về tam hoàng tử nhiều hơn, tình thể hiện giờ phải nói rất nghiêm

trọng.

- Hữu sứ mang theo một bộ phận tín đồ hạch tâm trong giáo bây giờ đang ở trong vùng đất hỗn loạn mời chào sơn tặc để phát triển thế

lực của thánh giáo.

Hứa Chỉnh nhìn lại Lý Dịch rồi nói.

- Mặt khác, còn có một tin tức ngoài ý muốn.

Lý Dịch nhìn hắn, chờ hắn tiếp tục mở miệng.

Hứa Chỉnh tiếp tục nói.

- Thục Vương cũng ở trong vùng đất hỗn loạn, đồng thời có liên hệ mật thiết với thánh giáo.

Sau khi Thục Vương chạy trốn, toàn bộ Cảnh Quốc đều lục soát vẫn tìm không được tung tích của hắn, Lý Dịch đã có suy đoán hắn đã chạy đến vùng đất hỗn loạn, chỉ là không ngờ hắn lại cấu kết với thánh giáo, chẳng lẽ muốn mượn thế lực này lần nữa lật bàn?

Hứa Chính nhìn hắn, ngẫm lại nói.

- Vì ổn định giáo chúng, vẫn phải mượn Thanh Long Lệnh của tả sứ để dùng một lát.

Lý Dịch tiện tay ném tấm lệnh bài kia cho hắn.

Hứa Chính nghĩ một lát rồi lại nói.

- Còn có một chuyện, bộ phận giáo chúng ở Thục Châu luôn trải qua ngày tháng khốn khổ, vì muốn thể hiện ân huệ của nương nương muốn cứu trợ bọn họ cũng cần không ít bạc.

- Chuyện này, người thương lượng với nương nương là được.

Nhược Khanh thực sự mới là đại quản gia ở trong nhà này, tuy Lý gia có gia nghiệp lớn mạnh, nguồn thu nhập trải rộng cả Cảnh Quốc, nhưng Lý Dịch đã thật lâu cũng chưa từng thấy bạc.

Lúc rời đi, bước chân của Lý Dịch dừng lại rồi quay lại nhìn hắn hỏi.

- Người làm những việc này rốt cuộc có mục đích là gì?

- Thánh giáo chỉ có một vị nương nương.

Hứa Chỉnh nhìn hắn, thần sắc nghiêm nghị nói:

- Hiệp trợ nương nương, nhất thống thánh giáo!



Bạn cần đăng nhập để bình luận