Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 866: Tự Mình Đi Đi



Chương 866: Tự Mình Đi Đi





----------------------

- Tình hình bên ngoài như thế nào?

Thôi Thanh Trạch đi qua đi lại trong phòng, thấy một người từ bên ngoài vội vàng đi tới, lập tức hỏi.

Tâm phúc Thôi gia tự nhiên biết gia chủ mấy ngày nay quan tâm chuyện gì, lập tức nói.

- Bẩm gia chủ, đã phái thêm nhân thủ, trước mắt… Vẫn không có hiệu quả gì.

- Kỳ quái…

Thôi Thanh Trạch nhăn mày, trước đó Thục Vương bị mọi người xưng Hiền Vương, lập hắn làm Thái tử, tốc độ tin tức truyền bá nhanh không thể tưởng tượng, thậm chí không có cho bọn hắn thời gian phản ứng, hình thành dư luận mãnh liệt ngay tại Kinh Đô.

Cũng chính bởi vì vậy, dưới cơn thịnh nộ, bệ hạ mới đuổi hắn ra Kinh Đô, dù Thôi gia hay quý phi đều chưa kịp nghĩ ra kế sách vãn hồi.

Nhưng lúc này, rõ ràng dùng phương pháp như nhau, thậm chí hắn đã chủ động phái ra nhiều người đi trợ giúp, tản tin tức ra khắp nơi, tại sao không dùng được?

Trong lúc Thôi Thanh Trạch đang nghi hoặc trong lòng, tên tâm phúc Thôi gia kia cũng đang len lén nhìn hắn.

Chuyến này ra ngoài, bên ngoài không có bao nhiêu người đàm luận sự việc trưởng công chúa, nhưng đàm luận chuyện Thôi gia, thực không ít.

Gia chủ và nhị gia có đam mê đồng tính, cái này thuần túy là lời nói vô căn cứ, mấy người kia chỉ đồn bậy đồn bạ mà thôi, làm người nhà họ Thôi, bọn họ rõ ràng cách làm người của gia chủ và nhị gia, cái gì mà đồng tính đồng bóng, không tồn tại, là một ít người có lòng dạ khó lường nhân đó bôi đen thêm…

Nhưng… Gia chủ phu nhân cùng tam gia…

Khoan hãy nói, trước kia bọn họ còn thật không có chú ý tới, trải qua nhắc nhở mới kinh ngạc phát hiện, gia chủ phu nhân thân cận hơn tam gia so người khác rất nhiều, chuyện này, không phải người nào biết chuyện trong Thôi gia truyền đi đó chứ?

- Thôi Kiên, Thôi Kiên?

Bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy gia chủ đang nhìn mình, Thôi Kiên mới thu hồi tâm thần, lập tức hỏi.

- Gia chủ còn có gì phân phó?

Thôi Thanh Trạch khoát khoát tay.

- Không, ngươi đi xuống trước đi, hai ngày nay, quan tâm kỹ càng động tĩnh bên ngoài.

- Vâng, nếu gia chủ không có việc gì khác phân phó, ta đi xuống trước.

Thôi Kiên cung kính trả lời một câu, thối lui thời điểm đến cửa phòng, sau lưng mới có âm thanh lần nữa truyền đến.

- Chờ một chút.

Thôi Thanh Trạch nhìn hắn, trên mặt không có biểu lộ gì, nhàn nhạt hỏi.

- Thanh Đạc mấy ngày nay đang làm cái gì?

- Tam gia fa?

Thôi Kiên kinh ngạc, nhìn gia chủ một chút, cúi đầu nói.

- Không biết…

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

- Đợi một chút, ngươi đi làm cái gì, trở về!...

Nhìn lấy Lý Hiên vừa ra đại điện đã vội vàng chạy nhanh ra ngoài Phù Dung viên, Lý Dịch kịp thời gọi lại hắn.

- Ba ngày sau sẽ là hội xem sao, ta phải trở về chuẩn bị.

Lý Hiên kinh ngạc nói.

- Không phải ngươi nói, để cho ta nghiêm túc làm việc à, đến lúc đó còn muốn đối phó với những tên trong Tư Thiên Giám, không sớm chuẩn bị sao được?

Lý Dịch nhìn lấy hỏi.

- Ngươi nghĩ kỹ mình sẽ nói cái gì sao?

Lý Hiên một mặt hưng phấn.

- Đương nhiên nghĩ tốt rồi!

Vấn đề vì sao nhìn thấy sấm sét trước sau đó mới nghe được tiếng sét đánh đã khiến đầu của hắn muốn nổ tung, tinh không thần kỳ cỡ nào chứ, đầu hắn vừa rồi sắp muốn nứt ra đây, sự việc thú vị như vậy, đương nhiên muốn để mọi người cùng nhau đau đầu.

Lý Dịch thử thăm dò.

- Nói ngươi đứng tại đối diện thực không phải ngươi hiện tại, nói bọn họ ràng nhìn thấy mặt trời là thái dương của nửa khắc đồng hồ trước đó, nói Bắc Đẩu Thất Tinh trên trời đã là Bắc Đẩu Thất Tinh hơn một trăm năm, nói ngươi dùng góc 45 độ ngắm nhìn bầu trời thì có thể nhìn thấy quá khứ?

- Đúng, chính là mấy cái này, ngươi còn muốn bổ sung gì thêm không?

Lý Hiên mãnh liệt gật đầu, sau đó lại nghi ngờ hỏi.

- Tại sao là góc 45 độ?

- Bổ sung cái rắm!

Lý Dịch dắt lấy hắn cánh tay, mặt đen lại bảo.

- Lên xe trước.

Thời điểm xe ngựa chạy đến cửa Viện Khoa Học, Lý Hiên nhảy xuống xe, bộ dáng có chút mất hết cả hứng.

- Nhớ kỹ những lời ta mới vừa nói?

Lý Dịch lần nữa xác nhận hỏi một câu.

- Đều nhớ kỹ…

Lý Hiên cúi đầu, nói.

- Để bọn hắn ngắm sao, lật đổ kết luận Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, nói cho bọn hắn nguồn gốc Nhật Thực cùng Nguyệt Thực, không phải bởi vì bệ hạ thất đức, Thiên Tượng báo động trước, trừ cái đó ra, một câu dư thừa cũng không nên nói.

Lý Dịch nhìn bộ dáng của hắn, cau mày nói.

- Chuyện ta nói, ngươi tốt nhất nhớ trong lòng, đây không phải trò đùa, nói nhiều, không có có chỗ tốt gì với ngươi.

Tuy trong cả Cảnh quốc, không người nào dám vì Lý Hiên nói này nói nọ mà bắt hắn gác lên bếp lửa nướng, một số tư tưởng vượt mức quy định, có bệ hạ che chở, hắn cũng có thể nói đạo lý rõ ràng, nói cho vuông, nhiều lắm là xem như học thuật mà đem ra tranh luận, cái này không có gì, nhưng tư tưởng vượt mức quy định quá mức rất có thể sẽ bị người xem như là người điên, nói không chừng sẽ chạm tới điểm mấu chốt của vương triều phong kiến, sẽ có kết cục không tốt…

Hội Xem Sao lần này là muốn đập tan lời đồn Thôi gia đang rải ra liên quan đến công chúa, thuận tiện giúp lão hoàng đế rửa oan khuất, không phải truyền bá khoa học, nếu như hắn không nhiều lần cường điệu, Lý Hiên rất có thể sẽ nói hết tất cả ra ngoài.

Nhìn thấy Lý Hiên ba lần cam đoan, bước vào cửa lớn Viện Khoa Học thì lại bắt đầu hưng phấn, Lý Dịch cảm thấy ba ngày sau, hắn vẫn tự mình đi nhìn xem mới tốt.

- Cô gia, làm sao trên mặt trăng lại có hố…

Tiểu Hoàn vừa leo xuống từ trên một đài cao dựng trong viện, có chút thất vọng hỏi.

Lý Dịch sờ sờ đầu nàng, nói.

- Trước kia không phải đã nói cho ngươi nói à, đây chính là bộ dáng thật sự của mặt trăng.

Trên gương mặt xinh đẹp của Tiểu Hoàn vẫn còn có chút thất vọng, trên mặt trăng không có Hằng Nga, Thỏ Ngọc, Quế Thụ, Cung Quảng Hàn cũng thôi đi, thế mà còn xấu như thế, một chút tưởng tượng tồn tại trong lòng rốt cục triệt để sụp đổ.

Như Nghi cũng đi xuống từ trên đài cao kia, hỏi Lý Dịch.

- Tướng công, trời sáng tại Phù Dung viên, sẽ dùng nó nhìn mặt trăng sao?

Lý Dịch gật gật đầu, ống nhòm dùng để tiến hành quan sát Thiên Văn, Viện Khoa Học mới làm ra một cái, là bảo bối vô giá của Lý Hiên, hắn thật vất vả mới lấy được tới.

- Hôm nay đã nhìn qua, thiếp thân đêm mai không cần đi, Đoan Nhi buổi tối khó ngủ, tỉnh dậy không nhìn thấy thiếp thân, nhất định sẽ khóc rống.

Như Nghi nhìn hắn nói.

Lý Dịch gật gật đầu, nói.

- Không đi thì không đi, thực cũng không có việc gì…

Như Nghi không quá ưa thích loại trường hợp náo nhiệt, huống hồ trời sáng Lý Hiên cũng không phải thật có lòng tốt mời những người kia đại khai nhãn giới qua sát mặt trăng, làm không tốt còn phải tranh cãi với người ta, hắn cũng không miễn cưỡng Như Nghi đi cùng.

Quay đầu nhìn thấy Liễu nhị tiểu thư đã xem xong mặt trăng, lại phóng ánh mắt về trên thân ống nhòm, trong lòng Lý Dịch nhảy một cái, lập tức nói.

- Cái này không được, sáng mài còn dùng nó cho việc quan trọng, không thể đoạt…

- Buổi tối hôm nay, đi Phù Dung viên?

Bên trong hẻm Dương Liễu, Tằng Túy Mặc kinh ngạc nhìn hắn, hỏi.

- Đây không phải là viên lâm Hoàng gia à?

Lý Dịch nhìn nàng.

- Buổi tối nơi đó có náo nhiệt để nhìn, muội có muốn đi cùng ta hay không?

Mấy ngày nay không có nhiều thời gian ở cùng với nàng, tâm lý có chút băn khoăn, nàng ưa thích náo nhiệt, hẳn sẽ cảm thấy hứng thú đối với trường hợp như thế.

- Lý phu, Liễu tỷ tỷ không đi hả?

Tằng Túy Mặc nhìn hắn hỏi.

Lý Dịch lắc đầu.

- Cái kia, cái kia… Ta suy nghĩ một chút.

Nàng thực có chút động lòng, dù sao đây cũng là cơ hội khó có được ở cùng với hắn, nhưng quan hệ hai người lại còn chưa công khai, cứ như vậy xuất hiện cùng với hắn, có chút không ổn

Trong đầu bỗng nhiên hiện ra một ý nghĩ, trong mắt nàng lóe lên một tia thần thái, gật gật đầu, nói.

- Tốt, tối nay ta đi cùng huynh…

Thôi phủ.

- Hội Xem Sao, rốt cuộc là thứ gì?

Thôi Thanh Trạch cầm một tấm thiệp mời trong tay, quay lại nói.

- Phu nhân tối nay có rảnh hay không, nếu không chúng ta cùng đi?

Phụ nhân kia lắc đầu.

- Ta hôm nay hơi mệt, lão gia đi đi.

Thôi Thanh Trạch gật gật đầu, lúc đi ra cửa, nhìn thấy một người đi tới, trầm ngâm một hồi, hỏi.

- Thanh Đạc, tối nay bệ hạ sẽ thiết yến tại Phù Dung viên, mời chúng thần tham dự Hội Xem Sao, đệ có muốn đi cùng hay không?

- Hội Xem Sao?

Thôi tam gia nghe vậy, lắc đầu.

- Không có hứng thú, lại mài tối nay có hẹn bằng hữu uống rượu, đại ca tự mình đi đi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận