Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 791: Một Thế Nhân Kiệt!



Chương 791: Một Thế Nhân Kiệt!





----------------------

- Tới đây cho ta!

Nhìn thấy lão Phương xa xa đi tới, Lý Dịch trầm mặt, có chút tức giận gọi một tiếng.

Lão Phương một mặt buồn hiu đi tới, Lý Dịch nhìn hắn, vừa nói một chữ, bỗng nhiên kinh ngạc hỏi.

- Ngươi, cái mông ngươi làm sao?

Lúc này, hắn mới phát hiện tư thế đi của lão Phương có chút kỳ quái, cái mông lớn hơn một vòng so với bình thường.

Lão Phương cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói.

- Vừa rồi đi không cẩn thận bị té.

Đừng nói té một cái, xem như té mười cái, một trăm cái đều không ra hiệu quả như vậy, Lý Dịch thể nghiệm sâu sắc đối với vấn đề này, cũng không vạch trần hắn, hỏi:

- Vừa rồi ngươi nhìn thấy, vì sao không nhắc nhở ta?

Lão Phương ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn:

- Thấy cái gì?

Lý Dịch đưa tay chỉ lên gương mặt, lão Phương bừng tỉnh đại ngộ, nói:

- Vừa rồi ta muốn nói, thế nhưng cô gia nói lát nữa lại nói, ta còn tưởng rằng cô gia cố ý.

- Cố ý cái gì?

Lão Phương nhìn hắn, một mặt sùng kính nói.

- Cố ý chọc giận nhị tiểu thư, cái này kêu cái gì, vờ tha để bắt thật, lấy lui làm tiến? Trên mặt lưu lại dấu son môi nữ tử, tạo ra ảo giác như cô gia có người ở bên ngoài cũng không phải ảo giác, dù sao thì cố ý kích thích nhị tiểu thư, để cho nàng sinh ra cảm giác nguy cơ, như thế sẽ làm cho nàng chủ động thay đổi, như thế hả?

Đây là kết luận hắn vừa rồi yên tĩnh suy tư ra, chỉ cảm thấy cô gia đã đến một loại cao thâm mạt trắc, đạt đến cảnh giới hắn còn lâu mới có thể bằng.

Riêng bị nhị tiểu thư nhìn thấy trên mặt có dấu son môi nữ tử khác, bây giờ còn có thể đứng ở đây nói chuyện với hắn, hắn đã cảm thấy cảnh giới cô gia thâm sâu khó lường.

Thử nghĩ một hồi, nếu như trên mặt có dấu son môi nữ tử là mình, lúc đó không cần phải nghĩ.

Lão Phương nhìn Lý Dịch, ngẫm lại nói.

- Nhưng mà phương pháp như thế này chỉ có thể dùng một lần, dùng nhiều sẽ đưa đến phản hiệu quả, lấy tính tình nhị tiểu thư, nếu như bị kích thích quá mức, cô gia ngươi biết rồi đó.

- Còn có, từ chỗ Tằng cô nương trở về, tốt nhất nên soi gương, nhìn xem trên mặt, trên cổ có lưu lại dấu vết gì không, có thời gian soi gương cũng vô dụng, trên người sẽ có mùi thơm, cần phải tắm rửa, thay quần áo khác, hoặc dứt khoát chuẩn bị một bộ quần áo khác ở đó, vừa đến là đổi, lúc trở về đổi lại, như vậy mới không có mùi gì khác, ta chỉ nói một chút kinh nghiệm bản thân, cô gia tự mình suy nghĩ đi, ta còn phải đi vào thành trông cửa hàng, cô gia bảo trọng.

Lý Dịch kinh ngạc nhìn bóng lưng lão Phương rời đi, bỗng nhiên có một loại cảm giác cảnh còn người mất.

Gương mặt chất phác nay vẫn còn nhưng không thấy Phương lão tam năm đó, từ Khánh An phủ đến Kinh Đô cũng mới ngắn ngủi hơn một năm, lão Phương đã không phải lão Phương của năm đó nữa.

Vừa rồi Liễu nhị tiểu thư thực không có nghe hắn giải thích gì đã bỏ đi, cái này ngược lại làm cho trong lòng Lý Dịch càng thêm tâm thần bất định.

Lão hoàng đế lập tức sẽ chuyển ra khỏi cung, đến Phù Dung Viên ở, đến lúc đó, trưởng công chúa tự nhiên sẽ thường xuyên xuất cung, mà Phù Dung Viên cách nơi này không xa, về sau vẫn gặp mặt cơ hội.

Nếu như Liễu nhị tiểu thư gặp mặt nàng rồi đánh nhau thì hắn nên làm cái gì bây giờ?

Đến lúc đó, hắn nên giúp ai, giúp ai cũng không đúng, giúp ai cũng vô dụng!

Mọi việc đều do kẻ cầm đầu, cũng vì trưởng công chúa bỗng nhiên thay đổi bất thường.

Xin lỗi thì cứ xin lỗi thôi, hôn cái gì chứ, hôn xong bỏ đi, lại còn nói chuyện gì đều không xảy ra, hắn đường đường là Huyện Hầu, Cảnh Quốc đệ nhất tài tử, Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, là người tùy tiện như vậy sao? Có thể tùy tiện tiếp nhận nữ tử hôn sao?

Loli ngạo kiều lôi kéo tay Vĩnh Ninh, từ phía sau chạy bước nhỏ tới, hưng phấn hỏi lần nữa.

- Tiên sinh, phụ hoàng thật muốn xuất cung ở Phù Dung Viên, vậy sau này chúng ta cũng có thể không hồi cung phải không?

Lý Dịch gật đầu.

- Nếu như phụ hoàng ngươi không đồng ý, đến lúc đó ngươi nũng nịu còn không được à?

Loli ngạo kiều có chút đỏ mặt ôm cánh tay hắn, ưỡn ẹo thân thể, dịu dàng nói.

- Ai nha, thế nhưng, thế nhưng người ta không biết nũng nịu mà.

Nghe được giọng nói của nàng, Lý Dịch cảm giác xương cốt đều có chút xốp giòn, khom lưng ôm Vĩnh Ninh, nhíu mày nói.

- Gần đây làm sao nhẹ như thế, có phải ăn không ngon?

Tiểu cô nương mãnh liệt lắc đầu, lập tức nói.

- Không, Vĩnh Ninh rất ngoan, mỗi lần đều ăn cơm thật ngon mà!

- Bé ngoan.

Lý Dịch sờ sờ đầu nàng.

- Bé ngoan muốn thân với ca ca một chút hay không?

Khuôn mặt bé nhỏ của Vĩnh Ninh đỏ bừng đặt bờ môi trên mặt hắn, loli ngạo kiều ở phía sau giương nanh múa vuốt, kêu to tiên sinh không thể bất công.

Liên tiếp hai ngày tảo triều vẫn là lần đầu trong mấy tháng gần đây.

Trước khi vào triều, rất nhiều quần thần đều đang hoài nghi, thân thể bệ hạ có phải không việc gì hay không, chẳng lẽ lại muốn khôi phục lại ngày ngày tảo triều như trước.

Chỉ có số cực ít người rõ ràng trong lòng, hôm nay tảo triều xong, sợ rằng trong một đoạn thời gian rất dài, bọn họ đều không cần tới nơi này.

Bệ hạ tuyên bố vài chuyện, đều có quan hệ với trị thủy.

Kỳ quái là, hôm qua còn thảo luận với quần thần cũng không có kết luận, nhưng hôm nay đã có kết quả.

Triều đình mệnh Đô Thủy Giám lại lần nữa tăng thêm một số quan viên trị thủy đồng thời, thái y viện cũng có bốn thái y đi theo, hộ bộ khẩn cấp điều ba mươi vạn lượng bạc nhanh chóng chạy tới khu bị thiên tai.

Mấy tháng này, bệ hạ xuất thủ cực kỳ hào phóng, ngày thường phát bạc trong quốc khố, bất kể việc gì đều phải đi theo trình tự, dị thường gian nan, nhưng mà những ngày gần đây, cảm thấy quốc khố tràn đầy lên, cấp phát dứt khoát quả quyết để không ít người trố mắt.

Trị thủy một chuyện cũng không có cho bách quan thời gian nghị luận, trôi qua rất nhanh.

Sau đó có thái giám chính thức tuyên bố, Trường An Huyện Hầu Lý Dịch có công lao thiên thu với quốc gia, có tài trị quốc, kinh bang chi đạo, phong làm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, thêm Kim Chương Tử Thụ.

Liên quan tới việc này, hôm qua bệ hạ nói sau này lại bàn, nhưng ngày hôm nay, không thương nghị đã đưa ra quyết định.

Triều đình đương nhiên cùng giống như hôm qua, lần nữa vỡ tổ.

Công lao thiên thu thì không nói, Trường An Huyện Hầu Lý Dịch, thật có công lao không thể xóa đi đối với quốc gia, nhưng muốn nói hắn có cái gì tài trị quốc, an định chi đạo, coi như thuần túy nói vớ nói vẩn.

Một người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi chưa chính thức tiến vào triều đường cũng chưa từng có đưa ra qua chính kiến có ý nghĩa gì, làm sao lại có tư cách đạt được vinh hạnh đặc biệt mà đại đa số các quan văn cả một đời đều không theo đuổi được?

- Bệ hạ, việc này vạn lần không ổn!

- Chuyện rất quan trọng, xin bệ hạ nghĩ lại!

- Lý Dịch có tài đức gì, bệ hạ không thể chuyên sủng quá phận đối với hắn.

Cảnh Đế nhìn thấy không ít quần thần đứng ra, đưa tay ép xuống, đợi triều đình an tĩnh lại sau đó nhìn một hướng khác, hỏi.

- Từ khanh, nghĩ như thế nào?

Vừa nghe lời này, một lão giả có mái tóc hoa râm đi ra từ trong đám người, bách quan nhao nhao nhường ra một con đường.

Vị Từ đại nhân này chính là nguyên lão tam triều, tham gia chính trị mấy chục năm, một lòng vì nước, có uy vọng rất cao trong triều, hôm qua chính là một trong những người kiên định phản đối quyết định của bệ hạ.

Không ít người nhất thời thả lỏng trong lòng, xem ra bệ hạ vẫn cân nhắc đến cái nhìn của những lão thần.

Bọn họ thấp cổ bé họng, lời nói của Từ đại nhân, bệ hạ hẳn sẽ nghe theo mà không để ý?

Những người đứng ra phản đối trong nháy mắt giống như với được cọng cỏ cứu mạng.

Lão giả đi ra từ trong đám người, khom người nói.

- Lý Huyện Hầu tuổi tuy còn trẻ lại là nhân kiệt một đời, bệ hạ nhìn rõ mọi thứ, quốc gia có trọng thần như thế, thần chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Cảnh Quốc!

Lão giả đứng trước mặt người khác lên tiếng, biểu hiện trên mặt những quan viên sau lưng lão vừa rồi kiên quyết phản đối chuyện này ngưng lại, ánh mắt nhìn về phía lão tràn đầy nghi hoặc và không hiểu.

Từ đại nhân này, không phải hồ đồ đó chứ?

Hôm qua, không phải lão kiên quyết phản đối với chuyện này à, lúc này mới qua một ngày, làm sao lại đổi giọng, còn đổi triệt để như thế?

Ngươi làm lão thần tam triều, phẩm đức đâu?

Cái này… Cái này không đúng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận