Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 678: Chuyện Làm Lâm Uyển Như Phiền Lòng



Chương 678: Chuyện Làm Lâm Uyển Như Phiền Lòng





----------------------

Từ hôm nay trở đi, bao gồm một khoảng thời gian rất dài sắp tới, Lý Dịch dự định nuôi Liễu nhị tiểu thư thành heo.

Thành phần của bát thuốc này cực kì phong phú, người bình thường có thể hơi không chịu nổi dược liệu trong đó, có điều với thể chất của Liễu nhị tiểu thư, hoàn toàn không cần lo lắng bổ quá không tiêu, các loại thuốc bổ cùng lên, thân thể khôi phục càng nhanh, có thể trở về càng sớm.

Mang vào cho Liễu nhị tiểu thư một bát cháo, cũng tự múc cho mình một bát ngồi trong sân, hán tử tên Lâm Dũng đi từ bên ngoài vào, hơi sửng sốt, nói:

- Lý huynh đệ, cơm đâu?

Lý Dịch gật đầu, nhìn hắn nói:

- Lâm đại ca có muốn một bát không?

Đại hán cười khoát tay, nói:

- Không cần, không cần, vừa rồi trước khi đến đã ăn rồi.

Lý Dịch nhìn hắn, hỏi:

- Thật không muốn?



- Ngon, ăn ngon thật!

Lâm Dũng đặt bát xuống, lau miệng, tán thưởng.

- Không ngờ rằng Lý huynh đệ ngươi thế mà còn biết nấu cơm, tay nghề còn tốt như thế tốt, tẩu tử nhà ngươi nếu có được một nửa tay nghề của ngươi, ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Lý Dịch thấy hắn liếm liếm môi, hỏi:

- Có muốn thêm một bát nữa không?

- Đủ rồi, đủ rồi…

Lâm Dũng cười, xua tay:

- Nhiều hơn sẽ ăn không nổi.



Lúc ăn chén thứ hai, động tác tay Lâm Dũng rốt cuộc cũng chậm lại, vừa ăn, vừa nói.

- Những người đọc sách mà ta đã gặp, thường xuyên nói cái gì mà “xa nhà bếp”, Lý huynh đệ ngươi và bọn hắn không giống nhau, Liễu cô nương đi theo ngươi, chắc là đời trước đã tu luyện phúc khí, không chọn lầm người.

Lý Dịch quay đầu nhìn thoáng qua, may mà thân thể Liễu nhị tiểu thư hiện tại vẫn chưa khỏi hẳn, nếu không, vị Lâm đại ca này chắc chắn đứng đi vào, nằm đi ra (*).

Mấy ngày gần đây thường xuyên gặp Lâm Dũng.

Đồ vật châu báu trong tiệm đều cực kì quý giá, mất một cái đều tổn thất lớn

Chưa nói đến chuyện nếu gặp phải một đám to gan, quang minh chính đại đi vào cướp bóc, mất một cửa hàng, mọi người Lâm gia nguyên một năm đều phải uống gió Tây Bắc.

Bởi vậy, mỗi một cửa hàng của Lâm gia đều an bài không ít hộ vệ, Phương Lâm Uyển bên cạnh do Lâm Dũng phụ trách.

- Đám người trong nhà kia, bản lĩnh khác không có, chỉ biết đâm một dao sau lưng người khác, mấy ngày nay tiểu thư mua một vật trang trí hết tám ngàn lượng bạc, còn nói mời một người ngoài làm ở phòng thu chi…

Lâm Dũng lải nhải trong miệng, nói:

- Lý huynh đệ nếu nghe được tin đồn gì, không cần để ý, họ ngày nào cũng nhãn vậy đấy.

Những chuyện này của Lâm gia, Lý Dịch lười đi quản, tất nhiên cũng sẽ không để ý.

Vị Lâm cô nương kia rõ ràng hơi thủ đoạn, sắp xếp những người đó chu toàn, hẳn không có vấn đề gì.

Mấy ngày nay nói chuyện với Liễu nhị tiểu thư, rồi lại ngủ một chút, lại rảnh rỗi tính toán sổ sách linh tinh, nhàn vẫn lại nhàn, nhưng bạc trôi như nước, không được mấy ngày lại bay mất hai trăm lạng bạc ròng, loại chuyện mua thuốc này, đúng là đốt tiền.

Có thời gian rảnh, không ngừng luyện công.

Nội lực hiện tại cũng tăng kha khá, nhưng kinh nghiệm và chiêu thức vẫn còn chưa được nhiều, cơ thể Liễu nhị tiểu thư bị thương, cũng không ngại chỉ dẫn.

Xoay người một cái, thấy Lâm Uyển Như đứng trước cửa nhìn đến ngơ ngác, trên mặt Lý Dịch thoáng kinh ngạc, lên tiếng hỏi:

- Lâm cô nương, có chuyện gì sao?

Lâm Uyển Như lấy lại tinh thần, lắc đầu, nói:

- Không có việc gì, ta đi trước.

Nàng có thói quen mỗi lần phiền lòng lại tới đây, lần này lại quên mất, tiểu nam nữ bỏ trốn kia được nàng sắp xếp ở nơi này.

- Lâm cô nương, chờ một chút.

Lý Dịch gọi nàng lại, đi về phòng lấy vật gì đó mang ra.

Hắn đưa sổ sách mấy ngày trước đó Lâm Uyển Như giao cho hắn lại cho nàng, nói:

- Hai quyển sổ sách này đã kiểm tra đối chiếu xong, chi tiết mọi thứ kẹp ở trong, Lâm cô nương mang về đi.

Lâm Uyển Như gật đầu, tiếp nhận sổ sách, quay người rời đi.

Sổ sách này mấy ngày trước nàng mới đưa tới, một tiên sinh kế toán, muốn chỉnh lí sổ sách Lâm gia trong một năm, kiểm tra đối chiếu rõ ràng từng chút một, ít nhất cũng phải mất nửa tháng.

Hơn nữa Lâm Uyển Như hiểu rất rõ, mấy ngày nay, hắn phần lớn đều vây quanh bên cạnh vị Liễu cô nương kia, chiếu cố nàng đều tỉ mỉ chu đáo, làm gì có thời gian đi kiểm tra đối chiếu sổ sách.

Cũng may sổ sách này đã được kiểm tra đối chiếu trước đó, đưa qua đây cũng chỉ làm cho người khác nhìn, miễn cho họ ở sau lưng buông lời đàm tiếu, bây giờ mục đích đã đạt được, sổ sách tất nhiên cũng phải thu hồi.

- Đúng, Lâm Thư Văn là ai?

Lúc Lâm Uyển Như muốn rời khỏi, Lý Dịch đột nhiên hỏi một câu.

Lâm Uyển Như quay đầu lại, nói:

- Nhị thúc ta, làm sao thế?

- Không có việc gì…

Lý Dịch phất tay, nói:

- Lâm cô nương hẹn gặp lại.

- Giơ tay lên, ngươi chưa ăn cơm đúng không?

- Quá chậm, gặp được cao thủ chân chính, một kiếm này của ngươi còn chưa đâm tới, thì đầu đã rơi.

- Lần này quá nhanh, không thấy rõ, làm lại.

… …

Lúc Lâm Uyển Như đi ra khỏi cửa viện, nghe thấy phía sau truyền đến giọng vị Liễu cô nương kia, nàng nhìn thoáng qua phía sau, lắc đầu rời đi.

Hình thức ở chung của đôi tiểu nam nữ bỏ trốn này khiến người ta không hiểu nổi, nữ tử kia lớn lên cực đẹp, tính tình lại hơi lạnh lùng, dường như chung tình với múa đao múa kiếm, Lâm lão cũng từng nói rằng nàng là người tập võ…

Mà thư sinh kia, trước giờ không hề thấy hắn đọc sách, mỗi ngày chỉ thấy hắn bận rộn loanh quanh bếp lò, nghe Lâm đại ca nói, hắn nấu cơm nấu đồ ăn vô cùng ngon, đầu bếp tửu lâu cũng thua xa, không hề hơi dáng vẻ thư sinh nào.

Nói hắn không phải người đọc sách, chữ kia lại quá đẹp, thất sự đẹp đến không hợp thói thường, nàng cũng đã lén lút mang câu “Giai nhân tương kiến nhất thiên niên” kia so sánh với tranh chữ cất giữ trong nhà, cảm thấy mấy chữ kia, so với vị nhân vật lớn nổi tiếng về thư pháp của Tề Quốc cũng không thua bao nhiêu…

Nhưng mà ngày càng kỳ quái, thư sinh kia đối xử với Liễu cô nương tốt đến cực điểm, nếu năm đó cô cô cũng có thể gặp được người như vậy, cuối cùng cũng sẽ không ôm hận mà chết.

Những suy nghĩ tự sâu trong đáy lòng được khơi dậy, Lâm Uyển Như lắc đầu, đè ép những ý niệm đó xuống.

Chuyện trước mắt khiến nàng phiền lòng lại là một chuyện khác.

Trong nhà nhị thúc cầm đầu mấy người, lôi một ít chuyện ra, làm trò trước mặt mọi người, nói này nói nọ cực kì khó nghe, thậm chí còn hơi chói tai.

Rõ ràng đây muốn tranh quyền đoạt vị, tài nguyên trong tay nhị phòng tam phòng họ không nhiều, lúc này muốn bức bách nàng nhả ra một ít quyền lực, có thể hiểu được.

Nàng tuy rằng không sợ họ, nhưng tất nhiên nàng cũng không hy vọng nhìn thấy sự bình yên trong nhà bị đánh vỡ.

- Có nghe nói không, tiểu thư mời tới một tên quản phòng thu chi từ bên ngoài về, một chút nội tình cũng không biết đấy.

- Có nghe nói qua, đã an trí tại cửa hàng bên cạnh, lần trước ta còn chứng kiến.

- Ta còn nghe nói, tiểu thư và thư sinh kia có tư tình……

- Chắc không phải đâu, như vậy Bạch công tử phải làm sao bây giờ?



Khi Lâm Uyển Như đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy hạ nhân trong phủ tụ tập một chỗ thì thầm bàn tán, thấy nàng đi tới, lại nhanh chóng giản tán.

Mặt nàng không chút thay đổi, lập tức trở về phòng.

Tùy tiện đặt sổ sách kia lên cái bàn bên cạnh, mở ra một tập thơ ra, không bao lâu sau, có một nha hoàn ở bên ngoài đi vào, nói.

- Tiểu thư, nhị gia gọi người đến phòng nghị sự.

- Đã biết.

Lâm Uyển Như gật đầu, đứng lên, tay không cẩn thận huơ sát bên cạnh bàn, một quyển sổ không cẩn thận bị nàng quét xuống đất.

Nàng cúi người nhặt cuốn sổ kia lên, nhìn thấy mây tờ giấy rơi ra từ bên trong, hơi ngớ ra.

- Lâm Thư Văn.

Ánh nhìn đầu tiên đã thấy cái tên được viết dày đặc trên tờ giấy.

Nhặt mấy tờ giấy khác lên, nhìn cẩn thận một lúc, rồi lại đặt quyển sổ kia.

Cho đến lúc này, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ, thư sinh kia vừa rồi hỏi câu đó, rốt cuộc có ý gì…

Bạn cần đăng nhập để bình luận