Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 712: Điện Hạ Anh Minh!



Chương 712: Điện Hạ Anh Minh!





----------------------

Trong phòng, Triệu Tranh từ từ mở miếng vải đen kia ra, hình ảnh đồ vật bên trong hiện lên rõ ràng.

Đó là một khối tơ lụa màu vàng sáng, nhìn qua có chút cũ kĩ, hẳn đã rất lâu.

Phía trên miếng tơ lựa ẩn hiện vài nét chữ, Triệu Tranh trải rộng tấm vải ra, nét chữ Khải mà hắn ít khi thấy dần hiện rõ, chỉ bằng nét chữ này có thể nhận ra người viết chữ trên miếng lụa này không hề tầm thường.

Không viết chữ trên giấy, mà lại viết trên tơ lụa, thật sự khiến người ta khó hiểu, nhưng lại làm cho hắn vô tình coi trọng nội dung bên trong đó.

Triệu Tranh cẩn thận đưa ngọn nến trên bàn đến gần một chút, ánh mắt nhìn qua tấm lụa, tập trung tinh thần.

Trên mặt hắn khi thì lộ ra nghi hoặc, khi thì lộ ra giật mình, khi thì chau mày, khi thì mày giãn ra, đến cuối cùng, rốt cuộc hắn cũng chịu chậm rãi đứng lên, mở cửa, nói.

- Mời mấy vị ngự sử vào đây.

- Điện hạ, hiện giờ đã có vài vị đại nhân đã ngủ.

- Đánh thức tất cả gọi đến đây!

Triệu Tranh phất tay.

- Nói với bọn hắn ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.

- Vâng, điện hạ!

Thị vệ kia nhanh chóng đứng dậy, chạy đi, không lâu sau, bên trong dịch trạm, không ít phòng đèn đã tắt lại lần nữa sáng lên.

- Không biết điện hạ đêm khuya cho gọi có chuyện gì quan trọng?

Gần mười vị ngự sử vội vàng chạy đến, có người ngay cả y phục cũng không kịp chỉnh, chỉ vội vàng khoác lên người.

Triệu Tranh nhìn tàn tro của miếng tơ lụa vừa đốt trong chén, quay đầu lại nói.

- Bản vương mấy ngày nay thức khuya dậy sớm, cải tiến lại một bản phương pháp ký sổ vay mượn, sau khi thêm bớt mấy lần, để phương pháp này càng thêm thuận tiện dùng được, các ngươi hãy dựa theo loại phương thức mới này đi thăm dò.

Hắn đưa một trang giấy tới, một vị ngự sử đứng phía trước sau khi nhận lấy, nhìn tờ giấy dày đặc chữ viết khuôn mẫu, biểu hiện trên mặt kinh ngạc, sau khi chăm chú nhìn hồi lâu, biểu hiện trên mặt chuyển từ sợ hãi lại sang vui mừng, nhìn Triệu Tranh, cảm thán.

- Điện hạ đại thật đúng là nhân tài, từ khi thanh tra sổ sách đến lúc tổng kết các mục đều rất rõ ràng rành mạch, vừa nhìn thấy ngay, đề cao tốc độ, làm cho công việc thanh tra này của chúng ta ngày càng tiện lợi.

Sau khi nghe lời vị ngự sử này nói, Triệu Tranh hơi gật đầu, lời lão giả vô danh kia nói, hắn sẽ không tin tưởng, lúc ấy hắn chỉ nghĩ, giữ được tính mạng là tốt lắm rồi, còn lại thì mang tâm tình như thế nào cũng được.

Nhưng sau khi nhìn thấy miếng vải này, những ý nghĩ khác lập tức phát sinh chuyển biến.

Phía trên này ghi chép một loại phương pháp, thật sự giống với cách sử dụng của các vị ngự sử kia như đúc, nhưng cái này lại mô tả càng thêm tường tận, càng thêm chi tiết, lại càng rõ ràng dễ hiểu hơn, bên trên còn ghi lại một số thủ đoạn phụ trợ, mà những thứ này, Tiền Tài Thần chưa từng nói cho bọn hắn biết.

Hiển nhiên, lợi hại hơn phương pháp mà trước đó bọn hắn sử dụng, nhưng đối với phương pháp mà lão giả đưa cho hắn, tuy không hoàn toàn tin tưởng nhưng hắn cũng đã tin bảy tám phần lời nói của vị lão giả kia.

Sau khi liên kết phương pháp lại một cách hoàn chỉnh, trong lòng hắn không tránh khỏi hừng hực vui vẻ.

Một thế ngoại cao nhân có công có trình độ cao thế kia, đêm khuya đến thăm, chỉ vì đem một phương pháp tuyệt diệu kia truyền cho mình, Tề Quốc có nhiều hoàng tử như thế, còn có ai có đãi ngộ giống như mình không?

Cao nhân đúng là cao nhân, những suy nghĩ của họ, bản lĩnh của họ, người phàm như bọn hắn cả một đời cũng khó mà với tới.

- Điện hạ cao minh!

- Nếu phương pháp này thật sự truyền được khắp thiên hạ thì điện hạ thật sự đã lập được đại công!

Giờ phút này, đám ngự sử đã có mấy người bắt đầu mở miệng nịnh nọt, Triệu Tranh khoát tay:

- Trừ cái đó ra, bản vương còn có một chuyện muốn thương lượng với các ngươi.

- Điện hạ cứ nói đừng ngại, thần xin lắng nghe.

Triệu Tranh suy nghĩ một lát, nói.

- Những ngày gần đây, chúng ta phụng chỉ giám sát các châu phủ, tại Phong Châu đến bí thuật “Phương pháp vay mượn”, thanh tra lại sổ sách của các quan phủ ở Phong Châu, thu cũng không ít kết quả, quan viên bị truy bắt tổng cộng có năm mươi ba người, nhưng những quan viên này tham ô số lượng không đồng nhất, không thể xét xử chung một lần, tội nhẹ thì cũng chỉ giáng chức trừng phạt, nếu có thể phạt bọn hắn phải nộp bạc đền tội thì cũng thu được cho quốc khố không ít, mấy vị nghĩ như thế nào?

Dưới sảnh, các vị ngự sử ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt đều lộ ra vẻ chấn động.

Phạt bạc đền tội, sự việc như thế này trước đây chưa từng có tiền lệ, nhưng nếu suy nghĩ kĩ một chút sẽ thấy việc này có liên hệ rất lớn, không thể nói bừa.

- Điện hạ, theo thần thấy, phương pháp này tuyệt đối không thể thực hiện.

Một vị ngự sử sau khi truy xét kĩ càng, cắn răng bẩm báo.

- Phương pháp này làm trái phép tắc, sẽ khiến cho phép tắc của quốc gia sụp đổ, tuyệt đối không thể thực hiện.

Làm ngự sử, bọn họ đối với mỗi một việc đều sẽ có chút bản năng nhạy cảm, mà hiện tại bản năng của họ cảm thấy việc này không ổn.

- Ngụy ngự sử sợ rằng đã suy nghĩ quá nhiều.

Triệu Tranh liếc hắn một chút, nói:

- Mấy năm gần đây quốc khố đã bắt đầu trống rỗng, nội phủ túng quẫn, hiện tại có phương pháp giải quyết tạm thời, mặc dù sẽ có chút tương đối nguy hiểm, nhưng chỉ cần kiểm soát vừa phải, đây là phương pháp có thể nhanh chóng lấp đầy quốc khố, chẳng lẽ Ngụy ngự sử có biện pháp nào tốt hơn sao?

- Thần...thần không có.

Ngụy ngự sử há hốc mồm, sau khi liếc nhìn vị hoàng tử này một cái, lập tức lui xuống đi không nói thêm gì nữa.

Đại Tề đã mấy năm liên tục phải chinh chiến với các nước khác, quốc khố đã sớm không chịu nổi gánh nặng chi trả cho chiến tranh, đây cũng là việc làm đau đầu bệ hạ cùng quần thần, nó chưa bao giờ được giải quyết triệt để.

Có thể đoán được rằng, nếu phương pháp này có thể thi hành, quốc khố sẽ nhanh chóng được lấp đầy.

Mà lại, phương pháp này dùng ở hiện tại, rất phù hợp nhưng mà…

Ngự sử phụng chỉ giám sát châu phủ, giám khảo quan viên, có chút quan viên tham ô, có chút quan viên chính sự bất lợi, có chút quan viên có tác phong không đúng, đủ loại phương diện chắc chắn sẽ có chút vấn đề nhỏ, lại không ảnh hưởng toàn cục, khó có thể lượng tội, không phạt chính là dung túng, cũng không biết phải làm thế nào mà phạt, nếu tất cả đều định lượng thành bạc, vậy thì tất cả đều thuận tiện.

Nhưng mà, kể từ đó, những quan viên kia có thể không sợ hãi, càng tham ô hay không?

Cái này giống như dây kéo ngược lên đi, phía dưới chính là vách đá vạn trượng, nếu có thể an ổn thực hiện thì có thể được nghênh đón lớn tiếng khen hay, nhưng nếu có chút sai lầm, thì chính là vạn kiếp bất phục, thịt nát xương tan.

Trước tiên, chưa từng nghe qua triều đại nào thi hành qua phương pháp như thế, đến cùng là được nghênh đón lớn tiếng khen hay thịt nát xương tan, cũng chỉ có thể tự mình đi thử.

Một vị ngự sử ngẫm lại, trên mặt lộ ra vẻ xoắn xuýt, đứng ra, nói:

- Điện hạ!

Triệu Tranh lạnh lùng nhìn lấy hắn, hỏi:

- Trầm ngự sử có ý kiến gì?

Nhìn thấy biểu hiện của đại hoàng tử, trong lòng mọi người chấn động, đã rõ ràng, lần này, đại hoàng tử sợ là đã quyết tâm muốn phổ biến loại phương pháp này.

Vấn đề về quốc khố là tâm bệnh của bệ hạ, nếu có thể dùng phương pháp này một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã, thì về sau sẽ không còn lo lắng, cho dù phải bỏ ra một cái giá nào đó thì tin tưởng bệ hạ cũng sẽ không cự tuyệt.

Đối với lời nói của đại hoàng tử, thì đây cũng là một cơ hội khó có được, một khi có thể tự mình phụ trách việc này, quan viên khắp thiên hạ này ngày sau còn không phải nhìn sắc mặt hắn mà hành động?

Một bên có thể có được sự coi trọng của bệ hạ, một bên lại có thể dựng được uy tín trước mặt bách quan.

Nếu ai dám làm trái ý hắn, người đó nhất định phải thảm hại.

Vị Trầm ngự sử kia há miệng một cái, nuốt lời muốn nói xuống, khom người.

- Điện hạ anh minh!

Một vị ngự sử hỏi:

- Không biết điện hạ ban cho phương pháp này tên gì?

Triệu Tranh ngẫm lại.

- Cứ gọi “Nghị tội bạc” đi.

Trong phòng, Lý Dịch nhìn trên giường thiếu đi một tấm ga, quay sang thổi tắt ngọn đèn.

Ngày hôm nay mua hai thớt vải, trời sáng một lần nữa cắt một tấm ga giường, ga giường thiếu một khối, nhìn thật sự khó chịu


Bạn cần đăng nhập để bình luận