Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 928: Là Ta Thua



Chương 928: Là Ta Thua





----------------------

- Hiện tại mỗi ngày Phụ hoàng dành phần lớn thời gian để ngủ, mẫu phi thì không cho ta qua nói chuyện với phụ hoàng.

Loli ngạo kiều một tay nâng cằm, ngồi đối diện Lý Dịch, nhàm chán nhặt quân cờ trên bàn cờ, lẩm bẩm.

- Ngày hôm nay vốn muốn tìm phụ hoàng đánh cờ, muốn cố ý thua ông ấy mấy lần, nói không chừng phụ hoàng sẽ rất vui.

Lý Dịch xoa đầu nàng, nói.

- Biết nhường cờ rồi, Thọ Ninh của chúng ta giờ cũng đã lớn.

Trước kia, lúc Lý Dịch xoa đầu nàng như thế này, nàng dù sao cũng híp mắt, khuôn mặt xinh đẹp mang nét cười, lộ ra lúm đồng tiền ở khóe miệng, giống một chú mèo lười biếng.

Không biết từ lúc nào, đối với động tác này, nàng bắt đầu thay đổi, có chút kháng cự.

- Ván cờ vừa rồi, ta cũng nhường cho tiên sinh mấy nước đó, bằng không, đã thắng từ lâu

Nàng ưỡn thẳng ngực, có chút kiêu ngạo nói.

- Với lại, không phải hiện tại mới lớn, người ta đã sớm lớn rồi, sắp mười lăm tuổi rồi đó!

Loli ngạo kiều mười lăm tuổi hình như đã không thể xưng tiểu cô nương nữa. Lúc Lý Dịch nhìn kỹ mới phát hiện một tia bụ bẫm trước đó trên mặt nàng bây giờ cũng đã không còn một chút dấu vết.

Lòng nàng tràn đầy vui vẻ nhìn Lý Dịch, đong đưa cánh tay hắn nói..

- Tiên sinh, ta hiện tại lớn rồi, có thể uống canh giống như hoàng tỷ rồi sao?

Lý Dịch kinh ngạc, cúi đầu nhìn nàng hỏi.

- Ngươi muốn uống loại canh kia làm cái gì?

- Không làm gì nha, hoàng tỷ có thể uống, người ta tự nhiên cũng có thể uống

Nàng cúi đầu xuống, nhìn mũi chân chính mình, đỏ mặt nói.

- Với lại, người ta đã hỏi ma ma trong cung rồi.

Nấu canh cho Tiểu Hoàn với Như Ý xuất phát từ việc quan tâm người nhà, cho trưởng công chúa là xuất phát từ việc quan tâm bằng hữu, nấu canh cho loli ngạo kiều chính là lòng mang ý đồ xấu, là cầm thú. Không chờ hắn nghĩ ra một cái lý do lừa gạt việc này cho qua, hạ nhân Lý gia đến báo, có khách tới chơi.

Đây thật sự là một vị khách khiến người ta bất ngờ.

Tần Hòa bước vào nội đường, khom mình hành lễ.

- Tham kiến Lý đại nhân.

Ngô Nhị cúi thấp đầu, từ phía sau đi tới, yên lặng đứng sau lưng Tần Hòa.

Lý Dịch vươn tay, nói:

- Ngồi đi.

Sau khi Tần Hòa ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía vị thiếu nữ kia chất phi phàm, nhàm chán đùa bỡn với bàn cờ bên cạnh kia.

Lý Dịch giới thiệu.

- Vị này là Thọ Ninh công chúa.

Tần Hòa đã ngồi xuống lại vội vã đứng lên, cung kính nói.

- Thảo dân tham kiến công chúa điện hạ.

- Miễn lễ miễn lễ.

Loli ngạo kiều phất tay, nàng không thích những người gặp nàng đều hành lễ. Nàng còn chờ sau khi người này đi, lại cùng tiên sinh nói tiếp chuyện ăn canh đây.

Lý Dịch nâng chung trà lên, hơi ra hiệu với Tần Hòa, hỏi.

- Không biết Tần ngũ gia hôm nay tới nơi này, có chuyện gì quan trọng?

- Tần Hòa đảm đương không nổi danh xưng ngũ gia của Lý đại nhân.

Tần ngũ gia sau khi ngồi vào chỗ của mình, lắc đầu, lại nói.

- Lý đại nhân những ngày nay đang tra vụ án của Tần gia, không biết có thu hoạch gì hay không?

Lý Dịch đặt chén trà xuống, kinh ngạc nhìn hắn, hỏi.

- Ngũ gia cảm thấy, câu nói này ngươi hỏi có thích hợp hay không?

- Lý đại nhân có con mắt tinh tường, nếu Tần gia thật làm ra chuyện xấu gì, chắc hẳn không thể gạt được Lý đại nhân.

Tần Hòa lắc đầu, nói.

- Chỉ là, có lúc, trừ kết quả, quá trình cũng quan trọng không kém.

Tần ngũ gia từ trong tay áo lấy ra một bản sách dày, đặt lên bàn, nói.

- Tần gia phụ thuộc Thôi gia, phụ thuộc Thục Vương, những năm nay gạt gia phụ, làm không ít chuyện trong bóng tối, đều ở trên đây.

Sau khi hắn ngồi trở về vị trí cũ, lại nói.

- Lý đại nhân điều tra án nữ tử mất tích, không chỉ liên lụy đến Tần gia. Án này đều do tên cháu trai không ra hồn của ta âm thầm mưu đồ. Chỉ tiếc, hắn mặc dù không ra hồn, nhưng cũng là tính kiên định hiếm thấy, xin thứ cho Tần mỗ bất lực.

Ánh mắt Lý Dịch dừng lại khá lâu trên người hắn, mới hỏi.

- Tần Dư còn sống không?

Tần Hòa gật đầu.

- Còn sống.

Lý Dịch nhấp một ngụm nước trà, lúc này mới dựng thẳng ngón cái, tán dương.

- Tần ngũ gia, thủ đoạn thật cao minh.

Tần Hòa chỉ khiêm tốn chắp tay một cái.

- Nói về thủ đoạn, Tần mỗ kém Lý đại nhân rất xa.

Hai người khen qua khen lại lẫn nhau, có vẻ hơi không biết xấu hổ, Lý Dịch nhìn hắn, hỏi:

- Hôm nay ngươi đến, chính vì đưa những thứ này?

Tần Hòa lắc đầu, nói.

- Còn muốn nhắc nhở Lý đại nhân, án này liên lụy quá lớn, một khi tra sâu hơn, chỉ sợ sẽ phải kéo theo gần phân nửa Kinh Đô, cẩn thận vẫn hơn.

Mặt Lý Dịch lộ vẻ buồn rầu.

- Vậy làm sao bây giờ, ta khẳng định đấu không lại nửa cái Kinh Đô, hay là, không tra nữa, đến lúc đó đi tới chỗ bệ hạ lãnh phạt cho xong.

——

Tần Hòa cúi đầu xuống, rất nhanh lại ngẩng lên, nhìn một bên bàn cờ, nói.

- Ép mạnh không ép yếu, nhằm vào mấy quân cờ quan trọng của bọn họ, cũng có thể để bọn hắn thua cả bàn.

Lý Dịch gật đầu, nhìn hắn, hỏi.

- Ngũ gia cũng biết đánh cờ sao?

Câu chuyển chủ đề này chuyển đi quá xa, Tần Hòa hoàn hồn một chút, gật đầu nói.

- Hiểu sơ sơ.

Lúc này cuối cùng cũng tìm được người đánh cờ cùng nàng, loli ngạo kiều đã không có đối thủ nữa, Lý Dịch đưa cờ đen cho Tần Hòa, lại nhìn loli ngạo kiều nói.

- Thắng hắn, muốn uống bao nhiêu canh thì uống bấy nhiêu.

Hai mắt Loli ngạo kiều tỏa sáng, kích động hỏi.

- Thật sao?

Lý Dịch gật đầu.

- Tiên sinh đã lừa ngươi bao giờ chưa?

- Ngoéo tay!

Sau khi cùng Lý Dịch xác nhận, loli ngạo kiều nhìn Tần Hòa, thúc giục nói.

- Còn đứng ở đó làm gì, tới đánh cờ!

Tần Hòa cúi đầu xuống, nói.

- Thảo dân là thân phận gì, sao dám đánh cờ với công chúa.

Loli ngạo kiều chống nạnh hai tay, như con gà mái nhỏ ra vẻ hung ác nói.

- Nói ngươi ngồi xuống thì ngồi đi, đây là mệnh lệnh!

Tần Hòa liếc nhìn Lý Dịch một chút, chỉ có thể qua ngồi.

Sau khi đi mấy nước cờ, loli ngạo kiều nhăn cái mũi đẹp mắt lại, bất mãn nói.

- Thắng cũng phải thắng được đường đường chính chính, ta không cần ngươi nhường ta, nếu ngươi lại cố ý nhường ta, ta sẽ nói cho phụ hoàng phạt gậy ngươi!

Trên mặt Tần Hòa không có biểu lộ gì, trong mắt lại hiện ra vẻ kinh ngạc, gật đầu nói.

- Thảo dân tuân chỉ.

Tuy Lý Dịch cũng điều tra qua vị Tần gia ngũ gia này, nhưng biết tài đánh cờ của hắn lợi hại, vẫn nhờ một câu nói nhìn như vô ý của Ninh Vương mà biết được.

Loli ngạo kiều không thiếu thiên phú, chỉ thiếu thời gian và kinh nghiệm tích lũy, nếu bàn về tài đánh cờ, nếu thật sự so sánh với những lão hồ ly này, vẫn có khoảng cách.

Không bao lâu, đôi mi thanh tú của nàng chăm chú nhăn lại.

Tần Hòa đặt xuống một con cờ, đứng lên, chắp tay nói.

- Điện hạ, đa tạ.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của loli ngạo kiều hiện ra nét buồn rầu, thua cờ, sẽ không thể uống canh tiên sinh tự tay nấu. Nàng trừng người đối diện một chút, nam nhân này thật đáng giận, mình còn là trẻ con mà, hắn cũng không biết nhường cho mình sao?

- Đắc ý cái gì!

Nàng bĩu môi, ném mấy cái vị trí then chốt cờ đen trên bàn cờ đi, để lên cờ trắng của chính mình, đắc ý nói:

- Hiện tại ta thắng rồi!

Tần Hòa há hốc mồm, loli ngạo kiều lập tức nói:

- Không cho nói, còn nói tiếp, ta để phụ hoàng đánh gậy ngươi!

Lý Dịch nhìn Tần Hòa, cười nói.

- Thật xin lỗi, nhà chúng ta đánh cờ, là đánh như vậy.

Loli ngạo kiều lòng tràn đầy hoan hỉ, nguyên nhân là vì tiên sinh mới vừa nói “Nhà chúng ta”

Tần Hòa nhìn bàn cờ, lại nhìn Lý Dịch, giống như hiểu rõ cái gì, trên mặt lộ ra nụ cười giống vậy, thu hồi quyển sổ trên bàn lại, khom người nói.

- Là ta thua, điện hạ, Lý đại nhân, Tần mỗ cáo từ.

- Tiên sinh, ta thắng rồi!

Loli ngạo kiều quay đầu nhìn hắn, làm tư thế thắng lợi.

Trong phòng bếp, Lý Dịch giúp Loli ngạo kiều nấu canh, thuận tay xé một cái đùi gà đưa cho lão già lôi thôi mặt đầy u oán đứng ngoài cửa.

Lão già dơ bẩn liếc nhìn hắn một cái.

- Không có khẩu vị.

- Bỏ đi bỏ đi, vật kia, cho ngươi là được rồi.

Lý Dịch từ trong ngực lấy ra một quyển sách nhỏ đưa cho hắn, nói.

- Nếu như nhân thủ không đủ, có thể đi Liễu Minh tìm Lữ Lạc, bọn họ hẳn sẽ không từ chối yêu cầu của Từ Lão.

Lão già lôi thôi kia sau khi nhận lấy, lật qua, quay người đi ra ngoài.

Đi mấy bước, lại quay đầu đi tới, túm lấy đùi gà trong tay Lý Dịch, sau một khắc, bóng người đột nhiên biến mất.


Bạn cần đăng nhập để bình luận