Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 943: Cần Ta Giúp Không?



Chương 943: Cần Ta Giúp Không?





----------------------

Lý Dịch cũng thấy ngoài ý muốn. Hắn cẩn thận bao nhiêu hắn biết rõ, sao có thể đụng trúng Trưởng công chúa?

Lấy võ công và tính cảnh giác của nàng, dù chuyện diễn ra quá đột ngột cộng thêm tốc độ hắn nhanh đến mấy thì nàng vẫn có thể tránh kịp.

Trừ khi, nàng thật sự không quan tâm, không để ý. Dù đụng phải người cũng không để tâm.

Vừa rồi tốc độ hắn nhanh bao nhiêu, hắn tự biết. Ngay cả chính hắn đều bị đụng tới đau nhức, huống chi thân thể mềm mại của Trưởng công chúa. Thế trước tiên hắn nên hỏi nàng bị đụng có sao không? Có đau hay không? Có muốn hắn xoa xoa giúp hay không?

Nhưng mà… Hắn đột nhiên cảm nhận được từng trận ý lạnh từ trước và sau cửa truyền đến. Đây, đây là xảy ra chuyện gì?

Hắn đụng người không bỏ trốn. Còn đặc biệt hỏi thăm quan tâm, có lỗi sao?

Khác với những kẻ thiếu đạo đức, gây chuyện xong rồi trốn, nhân cách hắn không biết cao hơn gấp bao nhiêu lần rồi.

Lý Dịch nhìn Trưởng công chúa, ân cần hỏi han.

- Thật xin lỗi, vừa rồi ta chạy nhanh quá. Cô không sao chứ?

- Không sao.

Lý Minh Châu lấy một tay che ngực, lắc đầu, hai đầu lông mày hơi nhíu lại.

Khó trách vừa rồi hắn thấy mềm mại như vậy. Lúc này, Lý Dịch mới biết được vừa rồi hắn đụng ở đâu, trong lòng không khỏi càng thêm lo lắng.

Dưới sự nỗ lực mấy tháng trời của hắn, hai cái bánh bao nhỏ trước ngực công chúa điện hạ mới khởi sắc. Thậm chí có thể nói quy mô đơn sơ. Nếu trở lại như ban đầu vì lần va chạm này, tội của hắn lớn bao nhiêu…? Đây chẳng phải hủy cả đời con gái người ta?

Xuất phát từ lòng trách nhiệm của đàn ông, cùng lắm thì hắn chịu trách nhiệm thôi.

Lúc có người ngoài ở bên, Liễu nhị tiểu thư thu lại toàn bộ tính tình của bản thân.

Nàng không muốn để người khác nghĩ rằng nàng là một người phụ nữ bạo lực. Nhất là nàng không muốn để Lý Minh Châu cảm thấy nàng như thế.

Nàng biết đọc sách, làm được thơ, cũng tính văn võ song toàn. So ra nàng kém Lý Minh Châu chỗ nào?

Lúc ngồi vào bên cạnh bàn, Trưởng công chúa buông cánh tay che ngực ra. Khi Lý Dịch nhìn kỹ mới phát hiện nàng và mấy ngày trước có khác biệt rất lớn.

Quần áo vẫn chỉnh tề như cũ, tóc tai cũng không lộn xộn. Nhưng sắc mặt nàng… Hốc hác hơn vài ngày trước. Cả người nhìn qua cực kỳ mệt mỏi, cái loại mệt mỏi này không phải biểu hiện bên ngoài, mà là bên trong.

Trước kia nàng và Liễu nhị tiểu thư đứng chung một chỗ, người khác liếc mắt nhìn qua liền thấy được điểm hơn Liễu nhị tiểu thư, đó chính là loại khí chất lộng lẫy cùng vẻ đẹp không phân thắng bại.

Hiện tại khí chất không, sắc đẹp cũng không. Mặc dù nàng tiều tụy nhưng lại mang đến một loại cảm nhận khác. Có điều đây chỉ là số ít người như hắn mới thưởng thức được vẻ đẹp này.

Lý Dịch thật lòng lo lắng, hỏi.

- Cô làm sao thế? Sao sắc mặt kém như vậy?

Dù lúc việc triều đình bận rộn nhất, nàng cũng không thành như này. Coi như thêm mấy ngày đặc biệt của nữ giới, cũng không thể tiều tụy đến cỡ này chứ.

Lý Minh Châu lắc đầu, nói.

- Không có gì, chắc do mấy ngày nay ngủ không ngon giấc thôi.

Trưởng công chúa lấy một tờ giấy trên bàn nhìn thử, mở miệng nói.

- Đây là thơ ai làm, chữ còn được, thơ viết loạn hết rồi...

Nàng không để ý Lý Dịch ngồi một bên liên tục nháy mắt, khẽ lắc đầu rồi tiếp tục nói.

- Bằng trắc sai, ý cảnh hoàn toàn không có. Thậm chí ngay cả quy tắc viết cũng chẳng hiểu...

Lý Dịch xoa xoa con mắt, dựa lưng vào ghế nâng hai tay che mặt.

Từ nhỏ Trưởng công chúa tiếp nhận giáo dục triều đình, có thể nói văn võ song toàn. Nói chung gộp toàn bộ Cảnh Quốc, không, thêm các nước xung quanh nữa thì nàng vẫn là người phụ nữ ưu tú.

Thơ của Liễu nhị tiểu thư, dưới cái nhìn của nàng không khác gì nhãi ranh làm ra.

Nhưng mà sự thật là một chuyện, nói lại là một chuyện khác.

Nếu chuyện này có thể lấy ra nói chuyện, hiện tại ngực nàng cũng không đau.

- Rất lâu không so tài rồi.

Liễu nhị tiểu thư cầm lấy Thu Thủy, nói:

- Đánh một trận đi.

- Được.

Hai người chưa bao giờ từ chối lời khiêu chiến của đối phương, vả lại tâm trạng Trưởng công chúa không tốt nên muốn phát tiết một chút, nàng chỉ phun ra một chữ đã đứng dậy đi tới đài đấu võ hai người thường xuyên đấu với nhau.

Lý Dịch nằm trên ghế nhìn bầu trời xanh thẳm, cũng không muốn xem trận đấu cho lắm.

Thấy bộ dáng của nàng, lời Thôi Thanh Minh nói trong tù lần nữa vang vọng bên tai hắn.

Phải, tuy hắn họ Lý, nhưng không phải cái họ “Lý” trong hoàng thất. Coi như Minh Châu, cũng chỉ có nửa cái họ Lý. Dù ai đăng cơ ngôi vị hoàng đế cũng sẽ không để hắn hoặc Minh Châu sống trên cõi đời.

Điểm này căn bản không cần Thôi Thanh Minh nhắc nhở, vì hắn luôn hiểu rõ điều đó.

Ban đầu suy nghĩ của hắn rất trực tiếp, nếu không có cái gọi hoàng đế mới. Một số mâu thuẫn liên quan tới nó đều sẽ không tồn tại.

Nhưng vấn đề quan trọng nằm ở chỗ Minh Châu.

Nàng có thể tham dự việc quốc gia, có thể đại diện triều chính, bất cứ chuyện gì Hoàng Đế làm được thì nàng đều có thể làm. Nhưng muốn nàng chánh thức ngồi lên vị trí kia, trong lòng nàng còn một cửa ải không vượt qua được.

Cuối cùng nàng vẫn không thể vượt qua người đàn ông nằm trên giường bệnh kia được. Dù nàng không có bất kỳ tâm tư gì, nàng chỉ muốn quốc gia mạnh hơn, càng tốt hơn, cũng không thể thay đổi suy nghĩ việc này giống mưu phản. Và cái sự thật không thể thay thế đó là nàng mưu phản chính phụ hoàng mình.

Cho dù sau khi hắn rời đi, nàng cũng không thể yên tâm thoải mái làm chuyện này.

Đây không phải nàng sai, nếu như nàng thật sự không có chút áp lực tâm lý nào mà hoàn thành mọi chuyện. Nàng cũng không phải Lý Minh Châu hắn quen, cũng không phải Lý Minh Châu hắn thích.

- Tướng công đang suy nghĩ gì nha?

Một giọng nói mềm mại truyền ra từ phía sau hắn.

Lý Dịch đứng dậy khỏi ghế, đi qua lôi kéo tay Như Nghi rồi tùy tiện ngồi xuống ghế đá bên cạnh, nói:

- Có một số việc phiền lòng thôi.

Như Nghi nhìn hắn, hỏi.

- Lâu như vậy rồi mà tướng công còn chưa quyết định sao?

Lý Dịch hơi kinh ngạc lại kinh hoảng nhìn nàng, hỏi.

- Quyết định, quyết định gì?

Như Nghi cười nói.

- Tuy thiếp thân không biết tướng công đang do dự chuyện gì, nhưng chắc chắn là chuyện rất quan trọng. Nếu không, tướng công sẽ không dùng hai năm để nghĩ, đến bây giờ còn chưa quyết định.

Ngày thường Như Nghi không nói nhiều, cũng không giống Liễu nhị tiểu thư hay nhấn rõ từng chữ như vàng. Nàng luôn nhìn mọi chuyện bằng mắt, ghi vào trong lòng. Khi tâm trạng Lý Dịch có một ít ảnh hưởng nhỏ, hắn giấu giếm được Tiểu Hoàn, giấu giếm được Như Ý, nhưng không thể nào giấu giếm được nàng.

Như Nghi tựa vào đầu vai hắn, lẩm bẩm.

- Rất khó quyết định sao?

Chuyện này không chỉ mình Trưởng công chúa khó quyết định. Ngay cả bản thân Lý Dịch cũng chưa từng quyết định chính thức lần nào.

Hắn thở dài, nói.

- Một bước lên trời, một bước xuống đất, rất khó...

Như Nghi nắm tay hắn, hơi dùng sức nói:

- Mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, thiếp thân và Như Ý đều sẽ cùng tướng công lên trời hay xuống đất.

Có câu nói của nàng, Lý Dịch đã không còn lý do gì phải do dự nữa.

Vô luận lên trời hay xuống đất, bên cạnh hắn đều có Như Nghi, còn Liễu nhị tiểu thư thì… Liễu nhị tiểu thư vẫn phải tính toán lại. Nàng ấy chỉ biết đánh hắn, làm hắn kêu trời trách đất thôi.

Tiến lên hay lùi lại, hắn quyết định chuyển quyền lựa chọn cho Minh Châu.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt Như Nghi một cái, đứng lên đi vào bên trong viện.

Lần này hai người đấu với nhau, hắn thật không coi trọng Trưởng công chúa cho mấy.

Một người chăm chỉ tìm cách nâng cao thực lực lên từng ngày. Một người thì bị chuyện triều chính làm bận rộn, không thể mài giũa võ thuật. Một tiến một lui, chênh lệch rất nhanh sẽ hiển hiện ra.

Quả nhiên, trước kia hai người đấu võ toàn tiếng phanh phanh phanh, hiện tại biến thành ba ba ba…

Lý Dịch đi qua cổng tròn, nhìn Trưởng công chúa bị Liễu nhị tiểu thư đặt trên đùi, giơ tay lên, lại nhanh chóng rơi xuống. Nàng ấy không ngừng đánh lên cái mông vểnh cao của công chúa.

Tiếng ba ba ba truyền tới như thế.

Vừa đánh, nàng ấy còn vừa nhíu mày hỏi:

- Có phục hay không?! Có phục hay không?! Có phục hay không?!

Lý Dịch đứng tại chỗ, ngẫm nghĩ rồi mở miệng hỏi.

- Cần ta hỗ trợ không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận