Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 796: Thích Cái Gì?


Chương 796: Thích Cái Gì?





----------------------

Ăn cơm quả nhiên càng nhiều người càng có không khí, Tiểu Thúy mỗi lần đều nhiệt tình, không ngừng gắp thức ăn cho hắn, đồ ăn trong chén Lý Dịch đã xếp thành một ngọn núi nhỏ, hắn có chút no căng. Lần sau phải nhắc nhở nàng ta một chút, có thể thỉnh thoảng không cần nhiệt như thế, hắn ăn cũng không nhiều lắm.

- Đi thôi.

Lý Dịch xoa xoa phần eo còn hơi đau của mình, bước lên xe ngựa, trên mặt vẫn còn tươi cười, khoát tay nói.

Lão Phương và Từ Lão Quái mỗi người ngồi một bên, Từ Lão Quái quay đầu liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói.

- Ngươi có cảm thấy hôm nay cô gia nhà ngươi cười rất….

- Rất bỉ ổi đúng không?

Lão Phương chậc lưỡi, tiếp lời.

Thức ăn hôm nay rất phong phú, chỉ cần đi theo cô gia, vô luận chỗ nào cũng sẽ không bạc đãi miệng mình.

Không đợi Từ Lão Quái gật đầu, lão Phương đã bị ai đó vươn chân đạp ra khỏi xe ngựa.

Từ Lão Quái liếc lão Phương một cái, cười lạnh nói.

- Người trẻ tuổi, đầu năm nay, nói thật sẽ ăn thiệt thòi, trước tiên cần phải cân nhắc xem thực lực của mình đã...

Nói xong, thân hình nhẹ nhàng nhích ra ba thước, làm Lý Dịch đạp hụt một phen.

Lúc về đến nhà thì vừa vặn giữa trưa, Lý Dịch xuống xe ngựa, đang suy nghĩ chiều nay cần phải đi ăn cơm ở đâu thì bỗng nhìn thấy có một chiếc xe ngựa dừng trước cửa phủ.

Như Nghi các nàng ấy đến tối mới trở về, xe ngựa này nhìn qua rất phổ thông, nhưng mà nếu là xe ngựa phổ thông thì bình thường sẽ không dừng ở chỗ này, ngoài cửa thậm chí không có đến một tên thủ vệ, Lý Dịch nghĩ thầm, chẳng lẽ trong nhà có ăn trộm tới thăm?

Ban ngày ban mặt, trời sáng không trăng sao, sẽ không có tên trộm nào có lá gan lớn như vậy chứ, Lý Dịch tự nhủ sau đó lập tức tiến vào trong viện, vừa liếc mắt đã thấy có người đang nằm trên ghế bập bênh của hắn, đong đưa quên cả trời đất.

Khi Lý Dịch bước qua cửa sân thì lão hoàng đế cũng ngồi dậy khỏi ghế, phất tay ra lệnh.

- Cái ghế này nằm thật thoải mái, người đâu, thu hồi, lúc về nhớ chuyển tới Phù Dung viên cho trẫm!

Lý Dịch ngơ ngẩn nhìn hai tên thị vệ dọn xích đu bảo bối của hắn ra ngoài, quả nhiên dự cảm vừa rồi của hắn không có sai…. Ban ngày ban mặt, trời sáng không trăng sao, thế mà trong nhà vẫn bị trộm tới viếng.

Lão hoàng đế quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lập tức đi tới trước mặt Lý Dịch, bất mãn nói.

- Sao lại thế này? Trẫm vất vả lắm mới tới thăm một lần, thế mà trong nhà lại không có bất kỳ ai, ngươi lại đi sung sướng ở chỗ nào?

Trên mặt Lý Dịch lộ ra vẻ ngạc nhiên, tới nhà trộm…. Không, đoạt đồ trước mặt chủ nhân còn phàn nàn chủ nhân tại sao không có ở nhà, đây là cái tật xấu gì?

Hoàng đế đều cố đức hạnh thế này sao?

Lý Dịch nhìn hắn, ngơ ngẩn nói.

- Bệ hạ đây là….

- Được rồi, đừng nói cái gì hết.

Cảnh Đế phất tay, nói:

- Lại làm một bàn đồ ăn như lần trước là được, Thọ Ninh và Vĩnh Ninh cũng sắp tan học rồi, trẫm đi đón hai đứa nó, sau đó sẽ đi dạo khoảng hai canh giờ. Hai canh giờ sau, trẫm muốn thấy đồ ăn được đặt trên bàn, nếu không trẫm sẽ nói cho phu nhân nhà ngươi biết, ngươi thừa dịp nàng ta không có ở nhà, đi ra ngoài lêu lổng cùng với nữ nhân khác.

- Sao bệ hạ lại nói như vậy ….

Lý Dịch cười nói:

- Thần đi ra ngoài có một số việc phải làm, cũng không phải …

Lão hoàng đế nhích lại gần hai bước, ngửi ngửi Lý Dịch một hồi sau đó dựng bốn ngón tay lên, nói.

- Hoa hồng, hoa nhài, còn có hai nước hoa khác, bốn vị nữ tử…... Ừm, nếu như trẫm không có nhớ lầm, ngươi có hai vị hồng nhan tri kỷ ở hẻm Dương Liễu, hai vị khác hẳn là nha hoàn của hai nàng …. Thế nào, có cần trẫm nói tiếp không?

- Mới vừa rồi bệ hạ hỏi hôm nay ăn gì, vẫn y như lần trước đúng không…... Thần lập tức đi chuẩn bị ngay.

Mũi chó cũng không có thín như vậy, Lý Dịch chắp tay một cái, lập tức phi thẳng tới nhà bếp.

Hắn sở dĩ đáp ứng lão hoàng đế chỉ do đáng thương lão nhân gia ông ta mà thôi, sống cả một đời, đến bây giờ mới cảm nhận được lạc thú khi làm người, tuyệt đối không phải bởi vì lêu lổng gì đó…

Sau khi dỡ xuống gánh nặng, lão hoàng đế ngày càng không có dáng vẻ của hoàng đế, ban ngày ban mặt đoạt đồ còn chưa nói, ngay cả cái việc mất hết nhân tính như uy hiếp thần tử cũng dám làm, chuyện này nếu bị người đời sau biết được, còn không bị phê phán chết. Đám Cư Xá Nhân phụ trách ghi chép lời nói và việc làm thường ngày của hoàng đế chết đi đâu hết rồi? Đoạn này cần phải ghi lại, nhất định phải nhớ kỹ ----- Thôi, vẫn nên bỏ đoạn này đi.

Tuy phẩm đức đã bại hoại nhưng khí sắc lão hoàng đế lại tốt hơn nhiều so với trước kia. Trên thực tế, căn bệnh của lão là do mệt nhọc và tâm tình ảnh hưởng, nếu như vẫn luôn duy trì trong một hoàn cảnh thoải mái dễ chịu như hiện giờ, lão có thể kéo dài thêm kha khá thọ mệnh.

Nhưng mà, sự việc vẫn luôn còn đó, có người buông xuống thì tự nhiên cũng phải có người nâng lên.

Thoạt nhìn khí sắc của trưởng công chúa không tốt cho lắm, làm hoàng đế là một việc cực kỳ tiêu hao tâm lực, cho dù võ lâm cao thủ cũng không chịu nổi. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà các vị thánh minh quân chủ chuyên tâm cần mẫn trong lịch sử đều sống không được lâu.

Hai canh giờ cũng không ngắn, lưu nửa canh giờ nấu cơm cũng còn kịp, Lý Dịch bắt tay làm một số chuẩn bị tất yếu trước, cúi đầu hỏi.

- Cảm giác thế nào?

Lý Minh Châu tựa vào cửa phòng bếp, ngẩng đầu hỏi.

- Cảm giác gì?

- Những ngày gần đây, các việc triều chính đều phải do cô tự mình xử lý, cảm thấy mệt mỏi không?

Nàng cúi đầu xuống, nói khẽ.

- Phụ hoàng vẫn luôn như vậy.

- Bệ hạ cũng không có tự tay làm hết tất cả mọi chuyện.

Lý Dịch vừa cắt rau, vừa nói.

- Triều đình dưỡng nhiều quan viên không phải để bọn hắn chỉ cầm bổng lộc không làm việc. Ta đoán những người đó hễ gặp được việc khó gì sẽ để cô quyết định, cứ như vậy mãi thì ngay cả Tông Sư cũng sẽ lao lực quá độ. Cô cần phải giới hạn số lượng tấu chương mỗi ngày trình lên, khiến cho Thượng Thư kiểm định nhiều một chút, trừ những chuyện đại sự ra thì không cần tấu chương gì cũng trình lên.

- Đối với triều đình tới nói là việc nhỏ nhưng đối gia đình ba người bình thường mà nói, có lẽ chính là chuyện lớn liên quan tới tính mạng.

Lý Minh Châu lắc đầu.

- Việc lớn việc nhỏ, nên phân chia như thế nào chứ?

- Nếu chuyện lớn liên quan tới tính mạng gia đình ba người, như vậy tự nhiên sẽ có quan viên địa phương đi xử lý.

Lý Dịch nhìn nàng.

- NgCôươi là hoàng…. Hiện tại hành sử của cô chính là quyền lợi của hoàng đế, đại sự liên quan tới vận mệnh quốc gia mới là việc cô cần phải quyết định.

Lý Minh Châu nhìn hắn, nói.

- Nếu không thì ngươi tới giúp ta?

Lý Dịch kinh ngạc, cúi đầu lẩm bẩm.

- Chúng ta vừa mới nói đến chỗ nào rồi? À, phải rồi, nói đến con cá này phải làm như thế nào, cô nói hấp hay kho tàu, Thọ Ninh thích ăn kho tàu, nhưng mà hấp lại tốt cho thân thể của bệ hạ hơn….

Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Minh Châu, hỏi.

- Nếu không làm một nửa hấp, một nửa kho tàu?

Lý Minh Châu nhìn chằm chằm Lý Dịch.

- Nói đến chuyện ngươi tiến cung giúp ta.

Lý Dịch gật đầu, nói:

- Quả nhiên hấp vẫn ngon hơn.

…. …...

Sau khi làm tốt mọi việc công tác chuẩn bị, thời gian cũng không gấp gáp, Lý Dịch rửa tay, lau khô rồi đi vào trong viện, bước tới trước mặt Lý Minh Châu, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, hỏi.

- Hiện giờ cô nói cho ta biết, những việc làm mấy ngày nay, cô có thích hay không?

Trưởng công chúa nhìn hắn.

- Mặc kệ có thích hay không, dù sao cũng phải có người đi làm.

- Ta chỉ hỏi cô có thích hay không?

Nàng hơi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn thẳng Lý Dịch, khẽ gật đầu.

- Thích.

Trên mặt Lý Dịch cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười, có câu nói này của nàng, những việc hắn làm trước kia và trong tương lai sẽ có lý do.

Tảng đá lớn trong lồng ngực rơi xuống đất, Lý Dịch cảm thấy đôi mắt mình lúc này nhất định đang nháy sáng, ngay cả bản thân hắn đều cảm thấy có chút chói mắt. Sau đó hắn mới phát hiện, không phải đôi mắt mình đang nháy sáng, mà do khối bảo thạch khảm trên thanh kiếm Thu Thủy mà Liễu nhị tiểu thư cầm trong tay đang chiếu sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Liễu nhị tiểu thư ôm kiếm đứng ngay cửa, nhìn chằm chằm Lý Dịch, hỏi:

- Nàng ta mới vừa nói thích cái gì?


Bạn cần đăng nhập để bình luận