Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 892: Súc Sinh!



Chương 892: Súc Sinh!





----------------------

- Bành gia, Bành gia làm sao?

Nghe Triệu bộ đầu nói xong, Lưu huyện lệnh nhíu mày, nói.

- Chỉ là một Huyện Nam (*) nho nhỏ, làm ra sự tình lớn như vậy, hắn có thể chịu được?

[*: Tước vị: Công > Hầu > Bá > Tử > Nam]

Triệu bộ đầu thử thăm dò.

- Cái kia… Thuộc hạ hiện tại dẫn ngài đi Bành gia…

- Chậm đã.

Lưu huyện lệnh phất phất tay.

- Trước không vội, trước khi không có chứng cớ xác thực, không được đả thảo kinh xà…

Quyền quý nhỏ cũng là quyền quý, có tước vị trên người, nếu thật là Bành gia còn tốt, đừng nói một Huyện Nam, xem như Quốc Công cũng chịu không được, nhưng nêu như không phải, vô duyên vô cớ mưu hại một vị quyền quý, sự việc thật có chút phiền phức.

Đang lúc trong lòng hắn đo định suy nghĩ, chợt có nha dịch đến báo, người Kinh Triệu Phủ nha đến.

Giương mắt nhìn thấy một tên quan viên cầm đầu, Lưu huyện lệnh tiến lên chắp tay một cái.

- Hàn đại nhân.

- Lưu đại nhân.

Vị Hàn đại nhân kia chắp tay đáp lễ liền đi thẳng vào vấn đề hỏi.

- Án nữ tử kia mất tích gần đây, có tiến triển gì không?

Lưu huyện lệnh nhìn hắn, gật gật đầu, nói.

- Thực có một ít tiến triển, đã gần như có thể xác định, những cô gái kia bị bắt cóc ở đâu.

Như thế rất tốt….

Trên mặt người kia lộ ra vẻ vui mừng, nói.

- Phía trên thúc giục gấp, áp lực cũng rất lớn, các ngươi nơi này đã tra được, lập tức hành động, sớm kết án, miễn cho đêm dài lắm mộng, sinh thêm sự cố.

Lưu huyện lệnh nhíu nhíu mày, nói.

- Bất quá, việc này dính đến một Huyện Nam…

Vị Hàn đại nhân kia phất phất tay.

- Huyện Nam lại như thế nào, dù hắn là Huyện Công, phạm phải tội lớn ngập trời như thế cũng chạy không thoát luật pháp!

Hắn quay đầu quay sang phất tay với một tên sai dịch.

- Về phủ điều thêm một số người tới, hôm nay, bản quan muốn để bọn hắn một tên đều trốn không thoát!

Lưu huyện lệnh thấy thế cũng không cần phải nhiều lời, án này sớm kết, đối bọn hắn mà nói cũng là một chuyện tốt.

Hai nha môn đồng thời hành động, trận thế tự nhiên có thể dùng mấy từ trùng trùng điệp điệp để hình dung, bộ khoái phủ phía trước, huyện nha phía sau, nhanh chóng ra khỏi cửa thành.

- Mọi người phân tán ra, không được tập hợp cùng một chỗ, vây quanh bốn phía Bành gia, Hàn đại nhân nói, hôm nay, một người cũng không thả đi!

Một người cầm đầu phân phó một tiếng, mọi người nhất thời giản tán.

Một trang viên bên ngoài Kinh Đô, giữ cửa uể oải đứng ở nơi đó, câu được câu không tán gẫu.

- Ngươi nói, người vừa đi vào là ai thế mà để nhị công tử tự mình bồi tiếp…

- Ai biết được…

Một người lắc đầu, nói.

- Bất quá, khẳng định là đại nhân vật nào đó trong thành, ngươi nói những đại nhân vật này làm sao lại… cứ như vậy…

- Nói không chừng, những đại nhân vật kia thì thích luận điệu này, đều đã thử qua mọi chủng loại, khó tránh khỏi muốn nếm thử một số mới mẻ, ngươi nói có đúng hay không…

Một người bên trái nói một câu, không nghe được người bên cạnh trả lời, hắn lúc quay đầu lại, nhìn thấy gác một cây đao trên cổ đối phương, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, đang muốn la lên, trên cổ đã truyền đến một trận cảm giác rét lạnh.

- Đừng nói chuyện, phía trước dẫn đường!

Một tiếng nói lạnh lùng vang lên, xung quanh liền xuất hiện tiếng bước chân ồn ào.

Hai nha môn vì điều tra trọng án lần này xuất động đến vài chục bộ khoái, tuy Bành gia cũng có không ít hộ viện cùng hạ nhân nhưng nào dám phản kháng quan sai, lại làm sao phản kháng, trong thời gian ngắn, mọi người đã bị đuổi vào trong viện.

Mấy tên bộ khoái tiến vào nội viện, bỗng nhiên đá văng một cửa phòng, nhìn thấy nữ tử bị trói trong phòng, vết thương chồng chất, trên mặt đều lộ ra vẻ phẫn nộ.

- Trước tiên cởi trói!

Bộ khoái cầm đầu nói một câu, lập tức có hai tên bộ khoái đi qua, cởi ra dây thừng trên người nữ tử kia, dùng cái chăn phủ nàng lại.

Trong phòng, nam tử đang trần truồng bị dọa đến ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, âm thanh run rẩy.

- Ngươi, các ngươi làm cái gì…

Bộ khoái kia giơ tay lấy cây roi bên cạnh, một roi quất vào trên mặt hắn, cả giận nói.

- Mặc đồ vào, mang hắn đi!

Cùng lúc đó, phanh phanh phanh tiếng đạp cửa vang lên liên tiếp, mỗi cửa phòng bên trong viện đều vang lên.

Trong góc, mấy tên bộ khoái đạp mở cửa phòng, sau khi tràn vào, nhìn thấy nam tử trong phòng, kinh ngạc, bật thốt.

- Trử công tử, làm sao… lại là ngươi!

Trử Bình quay lại nhìn xem, vứt ngọn nến đang thiêu đốt cầm trong tay xuống mặt đất, hờ hững liếc mắt nhìn cửa phòng.

Bộ khoái kia biến sắc, lập tức nói.

- Nhanh, nhanh đóng cửa phòng lại.

Vụ án nữ tử mất tích gần đây được Kinh Đô quan tâm rất cao, rốt cục thành công được phá, sau khi những cô gái kia bị bắt đi, bị Bành gia bức làm kỹ nữ, chỉ vì thỏa mãn thú dục biến thái của một số người nào đó…

Thời điểm nha môn bộ khoái tìm tới Bành gia còn có không ít người làm chuyện cầm thú kia trong phòng, bị bắt quả tang tại chỗ, đầu bị trùm khăn đen, nhét vào xe ngựa, vào kinh báo nha môn.

Mà những nữ tử bị ngược đãi kia lập tức được mang đến Y Thự Nữ Tử, tiếp nhận trị liệu.

Nhìn từng chiếc xe ngựa đi xa, một tên bộ khoái có chút không cam lòng nói.

- Những ngày nay chúng ta vất vả mệt nhọc, kết quả… Công lao này thế mà bị phủ nha lấy đi, dựa vào cái gì?

- Bớt nhiều lời!

Một người bên cạnh chọt chọt cánh tay hắn, nói.

- Mắt ngươi mù à, những người bị bắt ra vừa rồi rõ ràng đều không phải hạng người bình thường, ngươi cảm thấy đại nhân nhà chúng ta nguyện ý dây vào loại chuyện này?

Người kia lúc này mới bị điểm tỉnh, vừa rồi đi vào mấy gian phòng, nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc, hiển nhiên là một ít hoàn khố thường xuyên lộ mặt trong Kinh Đô, thế lực sau lưng những người này cộng lại thật khủng bố, đại nhân nhà mình hình như thật đắc tội không nổi…

Hắn nắm chặt quyền đầu, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, nói.

- Mẹ nó, trong lòng vẫn không thoải mái…

Trử gia, dạ tiệc đã bắt đầu, trung niên nam tử nhìn sang vị trí trống chỗ phía dưới, nghi ngờ nói.

- Kỳ quái, sắc trời đã muộn, Bình nhi hôm nay sao vẫn chưa về?

Trử Thái Phó từ tốn nói.

- Việc cần tôn trọng tu thân, còn có rất nhiều chỗ đáng giá để học tập, trở về chậm một chút cũng không sao.

Trung niên nam tử gật gật đầu.

- Bình nhi những nay thật sự khắc khổ hơn trước kia nhiều.

Vừa dứt lời liền có một tên hạ nhân vội vàng hấp tấp chạy vào, hoảng sợ nói.

- Lão gia, Kinh Triệu Phủ nha gửi thư đến, xảy ra đại sự, xảy ra đại sự!

Trung niên nam tử nhíu nhíu mày.

- Đến cùng phát sinh chuyện gì, từ từ nói.

Hạ nhân đưa một mảnh giấy nhỏ tới, sau khi trung niên nam tử xem xong, bỗng nhiên đứng bật dậy, lật tung cái ghế, bàn ăn cũng bị lắc động kịch liệt, nước canh văng khắp nơi, vô số đũa bát rơi xuống đất.

Sắc mặt hắn tái nhợt, nắm chặt tờ giấy kia, trong miệng lẩm bẩm.

- Nghịch tử, nghịch tử a…

Trử Thái Phó chậm rãi đứng lên, nhìn hắn, mở miệng.

- Đưa thư cho ta xem.

Trung niên nam tử nắm chặt lá thư, trên mặt hiện ra một tia do dự.

- Đưa cho ta.

Trử Thái Phó lập lại lần nữa.

Trung niên nam tử nghe vậy, đành phải cung kính đưa thư cho lão.

Trử Thái Phó tiếp nhận lá thư, sau khi đọc vài dòng đầu, sắc mặt coi như bình tĩnh, nhưng không bao lâu, hô hấp bắt đầu trở nên gấp rút, siết chặt lá thư, trong mắt hiện ra tơ máu, chòm râu cũng đang không ngừng run rẩy.

Trung niên nam tử vội vàng đi tới, nhẹ nhàng vuốt lưng giúp lão, lên tiếng.

- Phụ thân, phụ thân, ngài bớt giận, bớt giận, tuyệt đối không nên tức giận hại sức khỏe…

- Súc sinh, tử tôn Trử gia ta đời đời thanh minh, làm sao lại xuất hiện một tên súc sinh như thế!

Sau khi một đạo âm thanh bi thương phát ra, trung niên nam tử lo lắng la to.

- Phụ thân, phụ thân, người đâu, mau tới đây, nhanh đi mời đại phu!



Bạn cần đăng nhập để bình luận