Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 750: Thật Xin Lỗi, Đánh Sai



Chương 750: Thật Xin Lỗi, Đánh Sai





----------------------

Lý Dịch đã quay trở về mấy ngày nay, nói thật thì hắn không phải chỉ suốt ngày nhàn rỗi ở trong nhà.

Hắn rất ít quan tâm những việc của triều đình, kiểu mấy chuyện tầm phào như vị này mới nhậm chức lễ bộ Vệ thị lang, hoặc một số chức vị khác trong triều đang có biến động, so với những chuyện khác, có lẽ suy nghĩ hơi râu ria.

Thân thể lão hoàng đế ngày càng lụn bại, triều đình trì trệ hồi lâu, ngoại trừ mấy chuyện đại sự thì đại bộ phận sự vụ trong triều đều do Thượng Thư Tỉnh quyết định cách xử lí, lấy hai thừa tướng cầm đầu giải quyết sự việc, loại thể chế này đã bắt đầu xuất hiện từ tiền triều và kéo dài tới bây giờ, trong khoảng thời gian ngắn hoàng đế không thể tự mình chấp chính cũng không ảnh hướng quá nhiều đối với sự vận hành này.

Chuyện của triều đình chủ yếu là tập trung vào bố cục đại thể, hắn chỉ đang để ý đến một số sự việc liên quan đến bản thân.

Năm tháng, Kinh Đô phát sinh ra rất nhiều chuyện, tuy tin tức được phân loại chỉnh lí ngay ngắn trật tự nhưng số lượng không phải ít, lúc xem, hắn cũng chỉ lựa phần trọng điểm để đọc.

Nội dung bên trong nói về chuyện hai nữ nhân bị người lạ mặt bao vây lúc đêm khuya nhưng may mắn thoát được, hay Lý Kiện Nhân con trai Công Bộ Thị Lang đã bị giết, chuyện này trở thành đại án gây chấn động khắp Kinh Đô và đến giờ vẫn chưa có câu trả lời cho cái chết đó.

Đột nhiên lại nhớ tới chuyện này khiến trong lòng hắn có chút sợ hãi.

Có chuyện gì thì tự mình giải quyết một cách quang minh chính đại, ghét nhất mấy loại vụng trộm rồi bày ra mấy trò âm mưu quỷ kế.

Mấy tên hoàn khố Kinh Đô, nếu nhất thời choáng váng đầu óc, trong một thời gian ngắn lại có thể điều động ra một lực lượng không nhỏ.

Lần một lần hai cũng thôi, nhưng đây đã không biết lần thứ mấy rồi?

Mặc kệ ai bị bắt cóc đi khỏi hoàng thành hơn ngàn dặm trong khi nương tử mang thai, phải mấy tháng sau mới có thể trở về, tâm lý đều phải cố kìm nén tức giận.

Mà sự tức giận này sẽ không tiêu tán theo thời gian.

Mấy ngày nay, cuộc sống vẫn bình ổn, không thể xoa dịu oán khí trong lòng hắn mà ngược lại, có lúc hắn áp chế không nổi xúc động.

Lý Dịch ngẩng đầu, liếc mắt nhìn phía trên một chút, cất bước đi lên.

Uyển Nhược Khanh giữ chặt cánh tay hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói.

- Không nên vọng động.

- Ta nhìn thấy người quen, đi lên ôn lại chút chuyện cũ, các nàng cứ ăn trước đi, không cần phải chờ ta.

Lý Dịch cười cười, quay người vỗ vỗ tay nàng.

- Chủ yếu muốn nói cho bọn họ biết, ta đã trở về.

Lý Dịch nhìn lão giả dơ bẩn, khẽ gật đầu, quay người đi lên lầu.

- A, thật không ngờ, thị lang công tử vậy mà lại bị người ta không thèm đoái hoài đến.

- Mặt mũi của Vệ công tử chúng ta thật đã mất hết rồi.

- Kinh Đô này ngọa hổ tàng long, hắn vừa mới tới không bao lâu, nếu có thể áp chế bớt di nhuệ khí của hắn thì cũng tốt.

Trên lầu, trong đám người ngồi cùng bàn, không phải ai cũng ưa thích Vệ Lương Tuấn, bởi bọn họ muốn nịnh bợ Tần tiểu công gia, nên đồng thời cũng thầm phân cao thấp trong bóng tối, nhìn thấy Vệ Lương Tuấn gặp khó, tự nhiên không nhịn được mở miệng trêu chọc.

Khi lời bọn họ vừa mới dứt, sắc mặt Tằng Tử Giám ngồi một bên đang dần thay đổi.

Còn Tần tiểu công gia, tay bưng chén rượu đột nhiên ngừng trên không trung, nét mặt có vẻ hơi mất tự nhiên.

Đúng lúc này, bên tai họ lại truyền đến tiếng bước chân đi dọc theo bậc thang lên đây, ngắn gọn mạnh mẽ, tại tửu lâu yên tĩnh, tiếng bước chân phá lệ vang rõ vô tình tạo thành điểm nhấn khiến ai cũng phải chú ý.

Mấy người lập tức quay đầu nhìn về phía người trẻ tuổi vừa lúc nãy còn đứng ở dưới giờ đang đi lên lầu.

- Hắn muốn làm gì?

Mọi người ở dưới lầu thấy thế, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ kinh ngạc.

Mấy tên đang ngồi ở lầu trên còn hoàn khố hơn nhiều so với Vệ Lương Tuấn đó.

Chưởng quỹ quán rượu cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái giống như nghĩ tới điều gì đó, trong đầu đột nhiên có cảm giác choáng váng.

- Không phải vậy chứ…

Năm tháng, quãng thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Từ lúc Vệ Lương Tuấn đi xuống lầu cho đến bây giờ, một vài người ở hiện trường dường như nhớ đến một vào việc đã sắp bị lãng quên, trong lòng lập tức chấn động, vẻ mặt ngạc nhiên.

‘Không phải chứ’

Bọn họ tự lẩm bẩm.

Lúc này, Vệ Lương Tuấn cũng lấy lại tinh thần, nhìn thấy người kia vẫn đang đi lên lầu, nhanh chân bước theo sau, lớn tiếng nói.

- Ngươi làm gì đó, đứng lại!

Trong ánh mắt kinh ngạc của những vị khách đang dùng bữa tại tửu lâu cùng với ánh mắt nghiền ngẫm của đám hoàn khố. Ngay lúc Vệ Lương Tuấn vội vàng bước lên lầu, Lý Dịch đi đến bên bàn, tới cạnh Tần Dư.

- Thú vị sao?

Hắn nhìn Tần Dư, sắc mặt bình tĩnh, biểu tình như không hề bận tâm.

Thời gian trôi qua mấy tháng, nhưng khi lần nữa nghe thấy âm thanh này, Tằng Tử Giám thừa nhận, tâm hắn không khống chế nổi mà thắt lại, trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

Những hồi ức không thể xoá bỏ trong lòng làm cho toàn thân hắn dường như đau đớn từng cơn, hắn cúi đầu xuống không dám đối mặt với người đối diện.

Bên cạnh bàn còn lại mấy người trẻ tuổi, có người như đã nhớ tới chuyện nào đó đáng sợ, sắc mặt lập tức trắng bệch, nhao nhao cúi đầu.

Mấy người xung nhìn người vừa tới dám nói chuyện xấc xược với Tần tiểu công gia, trong lòng đều kinh ngạc, nhưng cảnh giác nhiều hơn. Tất cả bọn họ đều không phải người ngu, tự nhiên hiểu được, bây giờ không phải lúc bọn họ có thể xen vào.

- Ngươi có ý gì?

Tần Dư bưng chén rượu lên, sắc mặt lạnh nhạt, nhẹ khẽ nhấp một cái, hỏi

- Ta nói...

Lý Dịch dừng thanh âm nghĩ một lát.

- Thú vị sao!

Âm thanh có chút đề cao.

Ba!

Một cái tát vang dội, tiếp đến là âm thanh vỡ vụn của đồ sứ vang lên.

Mọi người chứng kiến cảnh người trẻ tuổi vừa rồi quất một bạt tai lên mặt Tần gia tiểu gia. Chén rượu trong tay hắn bay ra ngoài, trên mặt lập tức sưng vù hằn lên vệt đỏ hình bàn tay. Giờ phút này, tâm tình bọn họ rất khó dùng từ để miêu tả.

Người điên, quả nhiên là người điên!

Hắn có biết mình đang làm gì không.

Ngay trong thời khắc tiếng bạt tai vang lên, Tằng Tử Giám hơi rùng mình một cái. Đây đã là lần thứ mấy, lần thứ mấy, Thục Vương, Đoan Dương Quận Vương, Tần gia tiểu gia.

Nếu như hắn không tính sai, đây đã là lần thứ ba hắn tát người, tính cả Tần gia Tiểu gia bên trong.

Vệ Lương Tuấn vừa chạy lên lầu, định đi qua ngăn kẻ điên kia lại.

Sau đó dừng bước, đúng hơn là một chân đã nâng lên nhưng không biết phải bước tiếp như thế nào.

Gã cứ bảo trì tư thế, miệng mở lớn, sắc mặt ngốc trệ.

Không chỉ có mình gã hiện ra biểu tình ngây ngốc, còn cả những thực khách từ lầu hai tới lầu một, rồi chưởng quỹ của tiểu lâu, đều một dạng.

Mọi người vừa rồi đều nghĩ, vị trẻ tuổi này không dám làm ra việc gì quá khích, lựa chọn thỏa hiệp lúc đối mặt với tiểu công tử Lễ Bộ Thị Lang.

Nhưng hiện tại hắn đưa tay tát Tần gia Tiểu công gia một cái. Phải chăng nói cho bọn họ biết, một tiểu công tử Lễ Bộ Thị Lang còn chưa có tư cách nói chuyện, nhận tát của hắn?

Lão giả dơ bẩn đang đập một hạt đậu tằm, kinh ngạc nhìn phía trên, không thể không thừa nhận, đây là lần đầu tiên lão thấy được một mặt này của tiểu tử kia.

Sắc mặt Uyển Nhược Khanh cùng Tằng Túy Mặc đồng thời thay đổi, đứng dậy bước nhanh lên lầu.

Một bên mặt Tần Dư đã sưng lên, nhìn qua có chút buồn cười, hắn đứng lên, nhìn thẳng vào Lý Dịch, ánh mắt bình tĩnh, nói.

- Việc này không liên quan gì đến ta, Tần gia cũng sẽ không bỏ qua đâu.

Lời nói của Tần gia tiểu công gia giống như một tảng đá ném thẳng vào mặt hồ đang gợn sóng làm cho nó càng nhấc lên sóng to gió lớn.

Nói gì mà việc này không liên quan đến ta?

Mặc kệ có quan hệ hay không, lấy thân phận của hắn, bị người đánh một bạt tai trước mặt mọi người, không phải hắn nên trả lại gấp mười, gấp trăm lần à, thậm chí làm cho đối phương muốn sống không được muốn chết không xong.

Sưng mặt, nhưng lại đàng hoàng chững chạc giải thích là thế nào?

Đây là kẻ vô pháp vô thiên, trắng trợn cưỡng đoạt dân nữ, ức hiếp dân lành, Tần tiểu công gia?

Bị người bạt tai trước mặt mọi người, còn giải thích trịnh trọng, đây quả thực là kẻ nổi danh lưu manh khắp Kinh Đô, sang năm nếu có bình chọn cho mười tên lưu manh tốt nhất ở Kinh Đô, hắn cũng có thể đứng đầu!

Trái lại, người trẻ tuổi đối diện ăn hiếp một người lưu manh thật thà như vậy, có phải có chút quá phận?

Đương nhiên, nhìn bề ngoài là như thế, nhưng giờ phút này, trong lòng mọi người đều rõ ràng, người trẻ tuổi nhìn có chút lạ mặt này sợ rằng càng không thể trêu vào hơn so với Tần tiểu công gia.

Cũng có một số người cẩn thận nhớ lại toàn bộ sự tình, rốt cục nhớ đến một chuyện khác.

Ngay lập tức hiểu rõ, sau ngày hôm nay, Kinh Đô này sợ rằng sẽ náo nhiệt lên nhiều.

- Không phải ngươi?

Lý Dịch kinh ngạc, sau đó có chút áy náy nói.

- Vậy xin lỗi, đánh nhầm.

Nói xong quay đầu, nhìn Vệ Lương Tuấn, hỏi.

- Vậy ngươi nói thử xem, rốt cuộc là người nào?

Bị ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, Vệ Lương Tuấn đột nhiên cảm giác hai chân có chút như nhũn ra, thở gấp hai tiếng quỳ rạp xuống đất.


Bạn cần đăng nhập để bình luận