Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1164: Nhanh Tới Cứu Ta!



Chương 1164: Nhanh Tới Cứu Ta!
Chương 1164: Nhanh Tới Cứu Ta!

- Mẫu phi.

Sắc mặt Thọ Ninh chợt thay đổi trở nên tái nhợt, mẫu phi là người thương nàng nhất, lúc nương nương thức nàng thành thân đều luôn đứng ở phía bên mình, nhưng lúc này...

Nàng lôi kéo tay của Yến Phi rồi lắc đầu nói:

- Mẫu thân, ta còn không muốn thành hôn đâu.

Lần này, Yến Phi cũng không để nàng tùy ý nữa, lắc đầu nói.

- Ngưng Nhi, Con đã lớn rồi, làm việc không thể chỉ nghĩ đến chính mình, cũng cần phải cân nhắc đến thể diện của triều đình chứ, chuyện này cứ quyết định như vậy, một hồi ta và nương nương đi tìm hoàng huynh của con.

Mẫu phi nói như vậy, chính là không có chừa bất kỳ đường sống nào cho nàng nữa rồi.

Thọ Ninh khó có thể tin nhìn nàng một cái, sau đó cắn môi rồi quay người chạy ra khỏi cung điện.

Trong điện, phụ nhân mặc cùng trang ở bên cạnh Yến Phi lắc đầu nói:

- Đợi sau này nàng sẽ hiểu rõ dụng tâm của chúng ta mà thôi.

Đã là thái phi - Yến Phi nương nương quay đầu nhìn thái hậu, nói:

- Bây giờ Ngưng Nhi đã mười tám tuổi, dựa theo luật cưới của Cảnh Quốc ta chính là tuổi lập gia đình, nếu thêm hai năm nữa, cũng không tính là muộn, ngược lại là Minh Châu, tỷ tỷ vẫn nên dùng nhiều tâm tư một chút.

Nói đến Minh Châu, trên mặt phu nhân hiện ra một tia bất đắc dĩ chỉ có thể nói:

- Muội muội ngươi không phải không biết, lấy tính tình của Minh Châu, nếu không phải chính nàng muốn gả, người khác sẽ không miễn

cưỡng được.

Nàng thở dài một hơi lại nói tiếp.

- Thực không dám giấu giếm, liên quan tới việc này, hai người Ninh Vương đã hối thúc ta vô số lần.

Yến Phi chỉ cười cười nói tiếp.

- Nói cũng đúng, Minh Châu không muốn làm việc gì, cho dù bệ hạ cũng không ép buộc được, nhưng mà, ta ngược lại cảm thấy chuyện này, chỉ sợ trong lòng Minh Châu sớm đã có tính toán, chúng ta không cần lo lắng.

- Chính là trong lòng nàng đã có tính toán, cũng nên nói cho chúng ta biết một số việc, đợi mấy ngày nữa, ta lại tìm nàng nói một chút.

Phụ nhân mặc cung trang hơi bất đắc dĩ lắc đầu rồi nói.

- Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn, ngược lại là việc của Ngưng Nhi trước, cần nhờ Hiên nhi nhanh chóng an bài mới ổn.

Vườn Phù Dung vào mấy năm trước đã biến thành hoàng cung thứ hai, trên thực tế, trừ ngày bình thường tạo triều cùng định kỳ cử hành các buổi lễ ra, hoàng cung trước kia đã không có bao nhiêu tác dụng.

Đương nhiên, vốn dĩ thủ vệ cấm quân của hoàng cung đại bộ phận điều chuyển dời đến vườn Phù Dung.

Cấm quân tuần tra vườn Phù Dung canh giờ không phải cố định, từ ngoài đến trong, mỗi một đạo phòng vệ, mỗi ngày tuần tra với tần suất thế nào đều đang thay đổi, viện toán học cung cấp mấy trăm loại phép tính, mỗi ngày đều tổng hợp lại tùy cơ rút ra một loại đi, trên nguyên tắc tới mà nói, không ai có thể thăm dò quy luật cấm vệ tuần tra cả, tự nhiên cũng không ai có thể từ bên ngoài xông vào.

Một đội cấm vệ mới vừa từ một chỗ bên ngoài của thành cung tuần tra đi qua, không đến nửa nén hương lại từ một phương hướng khác

tuần tra trở về.

Sau khi bóng lưng bọn họ biến mất lần thứ hai, một cái bao quần áo nho nhỏ từ mặt tường của cung bị ném ra.

Sau đó, một bóng người nhẹ nhàng vượt qua tường viện, vững vàng rơi trên mặt đất.

Nữ tử vỗ tay, tính toán tìm kiếm cái túi mình vừa ném qua thì phát hiện cái túi của mình đã bị một lão giả áo xám cầm ở trong tay.

Trong tay lão giả kia mang theo cái túi, nhìn về phía nữ tử trước mặt mặc đồ bó nói:

- Công chúa điện hạ, ngài đang muốn đi đâu?

Thọ Ninh nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh đi đến bên cạnh hắn, cầm lại cái túi từ trong tay hắn nói,

- Ta muốn đi thư viện, người muốn ngăn cản ta hay sao?

Lão giả nhìn nàng rồi lại hỏi:

- Điện hạ muốn đi thư viện, tại sao không đi cửa chính chứ?

- Nơi này là nhà của ta, ta muốn đi sao thì đi như vậy, ta luyện tập khinh công không được hay sao?

Thọ Ninh nhìn hắn, đi lên phía trước, bóng người của lão giả kia lại xuất hiện lần nữa ở trước người của nàng.

Lão giả bình tĩnh nói thẳng.

- Thái phi có lệnh, trước lúc bệ hạ chọn được một vị phò mã phù hợp thì ngài không thể rời đi khỏi nơi này.

Thọ Ninh đi bên trái, lão giả kia cũng đi về phía trái.

Thọ Ninh hướng phải, lão giả kia cũng hướng phải

Thọ Ninh nhìn hắn, nàng tự biết năng lực của bản thân nàng hoàn toàn không phải đối thủ của vị cung phụng áo xám này, trên mặt lộ ra một ý nghĩ nhụt chí sau đó lại một lần nữa ném cái túi kia trở về.

Nhìn tận mắt nàng lần nữa vượt qua thành cung, lão giả kia đứng tại chỗ cũng không đi lại.

Cho đến nửa giờ sau, bao quần áo quen thuộc nho nhỏ kia lại bị người từ bên trong thành cung ném qua.

Lão giả đưa tay tiếp nhận cái túi lại tiện tay ném lại.

Bên phía kia của thành cung, Thọ Ninh đang chuẩn bị lần nữa nhảy qua, thì nhận được cái túi từ bên ngoài bay trở về, nàng không khỏi

tức giận dậm chân một cái, sau đó lẩm bẩm rời đi.

Lúc mà nàng về đến cung điện của mình, Lý Hiên đã chờ ở đó.

Nhìn thấy nàng thở phì phì ngồi xuống, Lý Hiên đi qua quan tâm nói:

- Thái hậu và thái phi yêu cầu, hoàng huynh không tiện từ chối, muội không nên trách hoàng huynh.

- Các ngươi đều bắt nạt ta!

Thọ Ninh liếc hắn một cái, tức giận nói tiếp:

- Ta muốn viết thư cho tiên sinh, tiên sinh sẽ không để cho các ngươi bắt nạt ta đâu!

Lý Hiên suy nghĩ một lát rồi cũng nói:

- Vậy muội nhanh viết đi, viết xong ta sai người giúp muội đưa đi.

Thọ Ninh khẽ cắn môi, nói:

- Giờ ta sẽ viết ngay!

...

Khánh An phủ, Liễu Diệp trại.

Bây giờ Liễu Diệp trại sớm đã không giống ngày xưa, từ trên núi đến dưới núi, xây dựng từng con đường rộng lớn, Liễu Diệp trại bây giờ

đã không chỉ khuếch trương lớn thêm mấy lần, bên trong cửa hàng san sát, quán rượu Câu Lan không đếm hết, vô cùng phồn hoa.

Nhưng mà, ở vào phía cuối trại, tại địa chỉ ban đầu lại bị bảo vệ, không cho phép người ngoài tiến vào.

Mà phía sau núi, phía trên càng là cấm địa không cho phép người khác bước vào dù chỉ một bước.

Hậu sơn, Lý Dịch cắm một cây phất trần cấm trước một mộ phần, cuối đường, hắn xem như hoàn thành tất cả thỉnh cầu của đạo Cô kia trước khi lâm chung rồi.

- Liễu Kình.

Lão Thường đứng sau lưng hắn, nhìn mộ bia có một nửa đều chìm vào trong đất nói:

- Hơn hai mươi năm trước, một mình hắn có thể quấy phá toàn bộ võ lâm làm nên gió tanh mưa máu, nếu như hắn không mất sớm, bây giờ võ lâm hẳn là võ lâm của hắn.

Cha vợ cũng từng độc bá võ lâm, nhưng mà bây giờ còn nhớ rõ tên hắn cũng không có bao nhiêu người nữa.

Lý Dịch thắp máy nén nhang ở mộ phần, lúc này mới đứng lên.

Hai người một lần nữa đi trở về, lúc trở về trên đường đi chợt có một nam tử đi lên trước cung kính nói.

- Vương gia, nửa tháng trước Minh Chủ tới đây, những ngày này Câu Lan ở các châu lần lượt truyền đến một tin tức, thuộc hạ phỏng đoán, Minh Chủ hẳn đi Kinh Đô.

- Ta đã biết.

- Lý Dịch gật đầu đáp.

Người kia lại lấy ra một phong thư từ trong ngực, sau đó nói.

- Phong thư này được gửi từ Như Ý Thành.

Tin là từ Như Ý Thành đưa tới, nhưng mà do Thọ Ninh viết.

- Khi nàng đưa thư đến Như Ý Thành, Lý Dịch cũng sớm đã rời đi, Như Nghi lại bảo người ta đưa phong thư này tới.

Lý Dịch mở phong thư ra, phong thư này rất ngắn, chữ viết hơi lộn xộn, nhìn biết rõ nàng đang viết gấp.

Nàng ở trong thư nói nàng còn không muốn gả cho người ta, nhưng mà thái hậu và thái phi lại ép buộc nàng chọn lựa phò mã, hoàng huynh không chỉ không giúp nàng lại còn một mực trợ giúp họ.

- Tiên sinh, nhanh tới cứu ta!

Đây là nàng viết một câu cuối cùng.

Thường Đức nhìn hắn mớ nói.

- Đừng quên ngươi đã đồng ý lời của Tiên Đế.

- Yên tâm.

Lý Dịch gật đầu nói tiếp.

- Việc mà nàng không nguyện ý, không ai có thể ép buộc được nàng.

Kinh Đô, Thần Lộ Điện.

Tuy ở vườn Phù Dung cũng có tẩm cung, nhưng mà lúc Lý Minh Châu xử lý chính sự vào ban ngày vẫn ở lại nơi quen thuộc - Thần Lộ

Điện.

Phía sau nàng, Thọ Ninh ghẻ vào trên một cái giường thấp, hai chân trần trụi nhếch bắp chân lên, vừa liếm kẹo đường, vừa lại đung đưa hai chân.

Lý Minh Châu phê duyệt xong một tấu chương, quay người nhìn ra sau nói.

- Tuổi trẻ tuấn kiệt khắp nơi đều đã đến Kinh Đô, lập tức sẽ muốn bắt đầu chọn phò mã, muội còn có thể ngồi vững được thế à?

Thọ Ninh cầm quyển “Uyên Ương Mạt" trước mặt một lần nữa lật ra một trang mới nói:

- Có thể sợ cái gì, dù sao tiên sinh sẽ đến cứu ta mà.

Nàng ăn hết kẹo đường, nhìn Lý Minh Châu, nháy mắt mấy cái mới hỏi.

- Đã nhiều năm không có nhìn thấy tiên sinh, hoàng tỷ, tỷ có muốn gặp hắn hay không?

Lý Minh Châu không trả lời, Thọ Ninh từ trên giường nhảy xuống.

- Dù sao ta đã nghĩ, lần này ta muốn cùng đi với tiên sinh.

Lý Minh Châu lắc đầu, một lần nữa mở ra một tấu chương khác.

Có điều sau một khắc nàng đã khép tấu chương lại, ánh mắt nhìn về phía ngoài điện.

Một nữ tử áo trắng từ ngoài điện đi tới nhìn nàng, sau đó từ tốn nói.

- Đã lâu không gặp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận