Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 949: Trách Nhiệm Của Hiên Nhi




Chương 949: Trách Nhiệm Của Hiên Nhi





Tằng Sĩ Xuân nhìn hắn, cau mày nói:

- Từ đại nhân, ngài cũng biết, trừ bệ hạ ra chúng ta không tiện nói về vấn đề này.

Chuyện lập Thái Tử, từ trước đến nay là chuyện nhà của Thiên Tử, thân làm ngoại thần, bọn họ vốn không nên nhiều lời.

Nhưng giờ phút này vị Từ đại nhân rõ ràng bị nói đến chuyện trong lòng, phất phất tay, nói:

- Tằng đại nhân, không sợ ngươi biết, điều này không phải chỉ là chủ ý của mình ta, mà còn là ý nghĩ của nhiều đồng liêu bên cạnh bản quan.

- Nếu hoàng vị thật sự bị một trong hai vị Tề Vương và Tín Vương thừa kế, vậy nỗ lực nhiều năm qua của chúng ta, công chúa điện hạ làm tất cả vì Cảnh Quốc, trước mắt chúng ta trước mắt đã có được những thành tựu này, chẳng phải tất cả đều là nước chảy về biển đông sao?

Tằng Sĩ Xuân ngước mắt nhìn hắn, hỏi:

- Trong triều còn nhiều đại nhân cũng nghĩ như vậy?

- Tuy Tấn Vương tuổi nhỏ, nhưng lại thông minh tuyệt đỉnh, bây giờ ở trong Viện Toán Học, gần như có thể một mình phụ trách một phía, ngài mới mười hai tuổi, cổ tay còn non nớt, nhưng đợi thêm mấy năm nữa, sẽ có thể chống cả quốc gia này.

Từ đại nhân không trả lời thẳng vấn đề của Tằng Sĩ Xuân, tiếp tục nói:

- Trước đây, do trưởng công chúa nhiếp chính, không có gì tốt hơn, công chúa điện hạ rất được quần thần tín nhiệm lại được dân tâm, là người mà sĩ tử trong thiên hạ đều kính yêu, lời nói của ngài ta tin tưởng không có bất cứ kẻ nào dám phản đối.

Trên mặt Tằng Sĩ Xuân lộ ra vẻ suy tư thật sâu:

- Lời nói của Từ đại nhân ngược lại cũng có chút đạo lý, để bản quan suy nghĩ lại một chút.

- Việc này mong Tằng đại nhân mau chóng suy xét, bản quan còn muốn liên lạc với mấy vị đồng liêu, cùng đồng liêu trong triều bàn bạc một chút.

Một ván cờ cũng chưa đánh xong hắn đứng dậy chắp tay nói:

- Hôm nay bản quan xin cáo lui trước.

Tằng Sĩ Xuân đứng dậy đưa tiễn:

- Từ đại nhân đi thong thả.

Từ đại nhân vẻ trầm tư, khi đi ra phủ Kinh Triệu Duẫn, bỗng nhiên dừng chân lại.

Hình như có chuyện gì đó không đúng lắm.

Hôm nay hắn tới đây, chỉ là muốn uống chén trà, đánh cờ sao lại thảo luận đến việc lập Thái Tử rồi, tại sao lại nói thẳng suy nghĩ không thành thục trong lòng ra?

Hắn suy nghĩ kỹ một chút, cuối cùng cũng hiểu được.

Hắn vốn là muốn uống trà đánh cờ, chỉ trách thiếp mời kia của Tín Vương, nếu như không phải phong thiếp mời kia đột nhiên xuất hiện, bây giờ hắn còn đang trên bàn cờ giết khó phân thắng bại với Tằng đại nhân?

Nhưng khi đã nói về đề tài này, cũng không thể trốn tránh không nói gì, tuy nhiên chuyện hôm nay chính là ngoài ý muốn, nhưng việc này quả thực lửa đã sém lông mày.

Nghĩ tới đây, chân hắn không khỏi bước nhanh hơn.

Lý Hàn thật là một đứa bé tốt, nhất là hai năm nay, trưởng thành rất nhanh, ngắn ngủi hai ba năm từ một hùng hài tử mặc tã tè ra quần, bây giờ đã trở thành một nam tử hán mà học viên Viện Toán Học nghe tin đã sợ mất mật.

Sở dĩ khi nghe tin đã sợ mất mật, là vì hắn không chỉ là Tấn Vương, mà còn là Phó viện trưởng của Viện Toán Học kiêm giáo viên chủ nhiệm chính, trong trường hợp không có Viện trưởng, hắn chính là Viện trưởng Viện Toán Học quản lý kể cả công việc thưởng phạt của học viên.

Bàn về thân phân địa vị học viện không có người hơn được hắn, bàn về tri thức hắn càng là một người độc lĩnh phong tao(*), lại thêm hắn rất thích dùng hình phạt nhảy cóc với học viên, nghiễm nhiên trở thành bóng mờ khó có thể xoá của học viên Viện Toán Học.

Đương nhiên, ở trước mặt người ngoài cho dù hắn biểu hiện cường ngạnh như thế nào, cũng không thể che giấu sự thật hắn chỉ có mười hai tuổi.

Loli ngạo kiều sắp mười lăm tuổi, cũng là khắc tinh của hắn.

Lý Hàn bị nàng sai đi mang cánh gà đến, chính mình lại hưng phấn chạy đến chỗ Lý Hiên, muốn hắn biểu diễn kỹ xảo không cần nghe người khác nói nhưng vẫn hiểu họ nói gì.

- Hiên ca ca, huynh giúp muội nhìn một chút, ở bên kia Lý Hàn đang nhỏ giọng thì thầm cái gì thế?

Lý Hiên quay đầu nhìn, sau một lát, lại quay đầu trở lại, nói:

- Hắn nói, Thọ Ninh hoàng tỷ là lười nhất, chỉ biết ăn, công việc bẩn thỉu cực khổ gì đều để hắn đi làm, nữ tử lười như thế, sau này sẽ không có người muốn cưới.

Nghe xong lời này loli ngạo kiều thở phì phì chạy tới, vặn lỗ tai của Lý Hàn, một lát sau hắn vẻ mặt hắn hoảng sợ, run giọng nói:

- Hoàng tỷ, làm sao tỷ biết?

- Tốt lắm, ngươi thực sự dám vụng trộm mắng ta

Lại còn nói sau này mình sẽ không có ai muốn cưới, loli ngạo kiều quay lại liếc nhìn hướng khác một chút, nhìn thấy Lý Dịch và trưởng công chúa cùng ngồi một chỗ nói chuyện, sức lực trên tay càng lớn hơn.

Lý Dịch nhìn trên đồng cỏ bên kia Lý Hàn bị Thọ Ninh chạy đuổi theo, quay đầu hỏi Lý Minh Châu nói:

- Ngươi cảm thấy Tấn Vương thế nào?

- Lý Hàn là đứa trẻ tốt.

Lý Minh Châu gật đầu, nói:

- Hắn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng trong chư vị hoàng tử, là người có thể chịu cực khổ nhất, mấy năm này để hắn ở trong Học Viện Toán Học rèn luyện, trưởng thành không ít cũng bỏ xa những hoàng tử cùng tuổi với hắn.

Lý Dịch gật đầu, nói:

- Trước kia tính cách hắn tinh nghịch một chút, hai năm này khó có được yên tĩnh, về sau không biết sẽ như thế nào, nhưng ít nhất trước mắt tính cách rất đơn thuần.

Thục Vương thất thế, lão hoàng đế bệnh nặng, rất nhiều hoàng tử không kịp chờ đợi muốn vào kinh, hận không thể lập tức bắt đầu tranh đoạt hoàng vị.

Bọn họ nỗ lực không có uổng phí, quan viên quyền quý trong kinh sau khi được chư vị hoàng tử mở tiệc chiêu đãi và bái phỏng, hướng gió trên triều đình, cuối cùng cũng biến đổi.

Những ngày qua, tiếng hô hào Tấn Vương Lý Hàn rất cao, dù sao, Tấn Vương điện hạ trừ tuổi còn nhỏ ra, tùy tiện nói một ít chuyện, đều giỏi hơn những hoàng tử kia nhiều.

Khi hắn mười tuổi, thì đã từng lấy sức một mình, đánh vỡ âm mưu của sứ đoàn Tề Quốc, bảo vệ thể diện của Cảnh Quốc.

Mấy năm qua nay, một lòng tận sức nghiên cứu ở Học Viện Toán Học, không biết giúp triều đình giải quyết bao nhiêu vấn đề kho khăn, cũng không biết giúp triều đình bồi dưỡng bao nhiêu là nhân tài toán học.

Loại người này làm Hoàng Đế, không phải tốt hơn nhiều so với những tên hoàng tử bao cỏ kia không phải là sao?

Tuổi còn nhỏ không là vấn đề, sau lưng của hắn, còn có trưởng công chúa nhiếp chính, hắn làm Hoàng Đế, chỉ cần lớn lên thật là được.

Trong quá trình lớn lên, nếu học được một phần mười của trưởng công chúa, cũng đủ để đối phó chính sự hỗn loạn.

Dù sao, quan tâm của bách quan, cũng không phải là ai làm Hoàng Đế, mà chính là sau khi người kia làm Hoàng Đế, triều cục có thể ổn định y nguyên như bây giờ hay không, bọn họ còn có thể theo trưởng công chúa trừ nội hoạn, chấn ngoại địch, phát triển từng mục từng một có lợi cho đất nước, để Cảnh Quốc suy yếu thay đổi càng ngày càng cường lớn mạnh.

Lý Minh Châu nhìn nơi xa, nói:

- Hi vọng sau này hắn, có thể giống như phụ hoàng

- Ngươi quản xa như vậy làm gì?

Lý Dịch liếc nhìn mắt nàng một cái, nói:

- Dù sao cũng phải mấy năm nữa

Lý Minh Châu quay đầu nhìn hắn, hỏi:

- Mấy năm nữa làm sao?

Lý Dịch dời ánh mắt, lắc đầu nói:

- Qua mấy năm rồi nói sau

Cách mấy người cực xa, trong một tòa đình, Thường Đức đỡ Cảnh Đế chầm chậm ngồi xuống, lẳng lặng đứng một bên.

Ninh Vương chậm rãi đi tới, giúp hắn chỉnh lại áo lông, ngồi bên cạnh hắn.

Cảnh Đế quay đầu nhìn nơi xa:

- Những ngày này, trong triều hình như có chút thay đổi?

Ninh Vương gật đầu, nói:

- Từ vài ngày trước đó, trong triều hô hào muốn Tấn Vương kế vị, từ khi Minh Châu nhiếp chính thì đột nhiên nhiều lên

Cảnh Đế nhìn phía trước, lẩm bẩm nói:

- Trẫm cũng không dự liệu được, quốc gia này, thế mà sẽ có ngày không thể thiếu được Minh Châu, khổ cho nàng

Ninh Vương ngẩng đầu nhìn một phương xa chút, lắc đầu nói:

- Tuy nàng là nữ tử, nhưng thân là Hoàng tộc, đây là việc nàng phải làm.

Hắn nói xong, ánh mắt liền nhìn về phía Cảnh Đế, hỏi:

- Hoàng huynh còn không tuyên bố, là muốn đợi Triều Hội sang năm sao?

- Các ngươi nói bệ hạ và Ninh Vương đang nói gì đấy?

Lý Dịch nhìn đình phía xa, lại nhìn Lý Hiên, hỏi:

- Nếu không, ngươi đi xem một chút?

- Hoàng bá bá và phụ vương không chừng là đang nói chuyện gì quan trọng, như vậy không tốt đâu?

Lý Hiên lắc đầu, móc ống nhòm từ trong ngực ra.

- Triều Hội gì?

Lý Hiên nhíu mày, khua tay nói:

- Các ngươi đừng nói chuyện, cũng đừng động, nếu không ta nhìn không ra.

Lý Hiên hết sức chăm chú đi qua, cần ngăn cách người ngoài quấy rầy, Lý Dịch dứt khoát ngừng hô hấp.

Bờ môi Lý Minh Châu động động, giống như muốn nói cái gì, cuối cùng lại là lắc đầu, tùy bọn hắn đi.

- Đây là trách nhiệm của Hiên nhi.

Lý Hiên tập trung tinh thần nhìn hướng kia, lẩm bẩm nói:

- Cái gì mà là trách nhiệm của ta, ta có trách nhiệm gì?

- Nếu Minh Châu là nam nhi

Lý Hiên nhịn không được bật cười, thò tay vỗ Lý Dịch:

- Minh Châu nếu là nam nhi, ngươi chắc sẽ tức chết

- Năm đó vì bảo vệ nàng, để nàng lưu lại bên cạnh ngươi, cuối cùng Minh Châu, Minh Châu.....

Cả người Lý Hiên bỗng nhiên cứng đờ, cuối cùng nói không ra lời.

Khá lâu, trên mặt hắn lộ ra vẻ tức giận, bỗng nhiên giơ tay lên, ném ống nhòm trên mặt đất, vỡ nát.

Sắc mặt hắn dữ tợn, thân thể lại ngăn không được phát run, chỉ một hướng khác, nổi giận mắng:

- Dạy ta Thần Ngữ cái gì, dám dùng loại vật này lừa gạt bản Thế Tử, trở về ta sẽ chém hắn!



Bạn cần đăng nhập để bình luận