Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1108: Liên Tục Chiếm Năm Châu!



Chương 1108: Liên Tục Chiếm Năm Châu!

Chương 1108: Liên Tục Chiếm Năm Châu!



- Thông tri một chút đi, Nam Châu, Vân Châu, Lâm Châu, Hoa Châu, Đồng Châu, sau ba ngày đồng thời đoạt thành!

Nghe được thanh âm của cô gái trẻ phía trên, Ngô Sấm tự nhiên run một cái.

Đô Đốc Nam Châu dẫn theo thủ quân của năm châu vừa đi, chân sau đã bị người để mắt tới chân thành, nếu cửa thành mở ra, đối với những tàn binh ở lại trong châu thành, mình chỉ huy mấy trăm huynh đệ thì có thể quét ngang, chớ nói chi còn có nhiều người lợi hại như vậy ở đây.

Hai mươi ngàn người đánh Thương Châu, nếu như đánh thắng thì tốt, nếu chiến bại, thì ngay cả nhà cũng không về được.

Không có lương thảo, trước không thể vào cửa nhà, sau có truy binh, chỉ có con đường toàn quân bị diệt.

Nghe câu nói đầy thâm ý của đại tỷ, chắc hẳn Vân Châu, Lâm Châu, Hoa Châu, thế lực vừa hoặc nhỏ xung quanh năm châu này cũng bị bọn họ khống chế, lần này đoạt năm châu một lượt, mấy chục nơi trong Võ Quốc khởi nghĩa, nhưng không có một Phản Vương nào CO thể đồng thời chiếm cứ một lần năm châu.

Hắn rất nhanh lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, lớn tiếng nói.

- Ta lập tức đi chuẩn bị:

Nói xong bước nhanh rời đi, triệu tập nhiều huynh đệ như vậy, ban đầu tưởng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, thừa dịp loạn xông pha một phen, không ngờ tới lần này lại chơi lới như vậy, trong lòng có chút kích động và chờ mong.

Những người này đi tấn công Đoan Dung Công chúa, ngao Cò đánh nhau, bọn họ thì làm ngư ông đắc lợi

Bạch Tố từ bên ngoài đi tới, nhìn Liễu nhị tiểu thư, hỏi.

- Minh Chủ, lần này có hai mươi ngàn người đánh vào Thương Châu, Cảnh Vương bọn họ ứng phó được sao?

Liễu nhị tiểu thư đứng lên nói:

- Coi như bọn họ có hai trăm ngàn người, chỉ cần hắn nói có thể ứng phó được, vậy có thể ứng phó được.

Bạch Tố nhìn nàng, bờ môi động động, không lại nói cái gì.

Minh Chủ luôn luôn có một loại lòng tin bất chấp đối với Cảnh Vương.

Trong nội tâm nàng âm thầm thở dài, lúc nữ nhân ưa thích một người nam nhân, liền sẽ mất năng lực phán đoán, cảm thấy hắn làm cái gì cũng đúng, ngay cả nữ tử hiếm thấy như Minh Chủ cũng không thể ngoại lệ.

Nàng theo thói quen ưỡn bộ ngực ra, cảm nhận được một tia áp bách cùng trói buộc, cảm thấy Cảnh Vương nhiều khi vẫn có thể tín nhiệm.

Nam Châu cùng Lâm Châu, Đồng Châu các vùng cùng thuộc phía tây bắc Võ Quốc, các châu vùng trung hạ, bách tính sinh hoạt nghèo khổ khốn đốn, trong đó Thương Châu đứng đầu.

Thương Châu ở phía tây bắc của Võ Quốc, rất gần vùng đất hỗn loại, đã từng là nơi loạn nhất, nghèo nhất ở Võ Quốc, nhưng đây chẳng qua là chuyện đã từng.

Xưa đâu bằng nay, bách tính các Châu còn lại cũng nghe được một ít tình hình Thương Châu bây giờ.

Loạn phỉ phụ cận Thương Châu đã bị Đoan Dung công chúa thanh trừ hoàn toàn, bách tính không hề gặp loạn phỉ làm khó.

Những nhà giàu làm hại bách tính trong Thương Châu cũng dần dần bị quét sạch, các huyện phủ nha bị triệt để thanh tẩy một phen, bách tính nếu có oan tình, có thể tùy thời khiếu nại.

Ngoài ra, Đoan Dung công chúa còn cung cấp cơ hội chế tác cho những bách tính nghèo khổ, giảm miễn thuế, nếu có người tự nguyện nhập ngũ, còn có thể nhận được một khoản đều bù tổn thất phong phú, hơn nữa một người tòng quân cả nhà không đói bụng

Trái lại bọn họ, cho dù trốn bên trong châu thành cũng phải thường xuyên đụng phải ác bá khi dễ, nếu ở bên ngoài chân thành, càng ăn bữa hôm lo bữa mai, sống nhiều hơn một ngày liền coi như kiếm lời một ngày.

Bách tính nghèo khổ không chỉ bị nhà giàu, đại tộc khi nhục, chế độ thuế của quan phủ cũng vô cùng nghiêm khắc, cách vài ngày, sẽ có có thu thuế ngoài định mức với bách tính, bánh tính khổ không thể tả, nhưng không có chỗ nào để kể ra.

Hai năm trước, lúc Đoan Dung Công chúa chiếm cứ Thương Châu, bọn họ hâm mộ Thương Châu, thời gian qua đi hai năm, Đoan Dung công chúa ngóc đầu trở lại, sinh hoạt của bọn họ càng tệ hơn nếu so với bách tính Thương Châu.

Lần này, Đô Đốc đại nhân dẫn đầu hai vạn binh tướng tấn công Thục Châu, mặc dù không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng tâm lý không ít bách tính thậm chí mong mỏi bọn họ đại bại, Đoan Dung công chúa thừa thắng truy kích, nhập chủ Nam Châu, Lâm Châu, như thế thì sinh hoạt bọn hắn hiện tại mới được cải thiện hơn gấp mười, gấp trăm lần.

Đêm đó.

Phủ thành Nam Châu.

Cửa đông.

- Mấy người các ngươi, đều xốc lại tinh thần cho ta, Thứ Sử đại nhân có lệnh, nếu mấy ngày nay xuất sai lầm, cẩn thận đầu các ngươi.

Một tên quân Úy tuần tra phòng bị lúc đi ngang qua cửa thành, căn dặn một hai câu với một đội thủ vệ, lúc này mới quay người rời đi.

Một tên thủ vệ bĩu môi, thầm nói.

- Lên một cái gì, còn không phải gả muội muội mình cho Đô Đốc làm tiểu thiếp thứ bảy mới lấy được vị trí như vậy, tiểu nhân đắc chí.

Một người bên cạnh nhắc nhở.

- Nói nhỏ chút, bị hắn nghe được, người ngồi đó mà hối hận.

- Đã mấy tháng không phát lương, trong nhà đều đã đói, những ngày như vậy khi nào mới kết thúc đây?

Tên thủ vệ kia dựa vào tường, ngáp một cái, lại thở dài nói.

- Ta ngược lại thật ra hi vọng, công chúa điện hạ có thể đánh tới, hôm qua nghe người bên ngoài nói, theo công chúa tham gia quân ngũ, lập tức có bạc cầm, một hai lượng bạc, bớt ăn bớt mặc, có thể bảo vệ người nhà hơn nửa năm không đói chết.

Người bên cạnh trầm mặc hỏi.

- Ngươi thật muốn làm cùng công chúa?

Thủ vệ kia lắc đầu, nói.

- Ai, đáng tiếc Số mệnh chúng ta không tốt, không ở Thường Châu, không có cơ hội.

Đông

– đùng, đùng!

Nơi xa truyền đến tiếng canh báo, một chậm hai nhanh, vang ba tiếng.

- Canh ba rồi.

Người bên cạnh nghe được tiếng vang, quay đầu, nhếch miệng cười với hắn một cái, hỏi:

- Ngươi muốn tham gia quân ngũ dưới trướng công chúa sao?

Canh ba, đã là giờ Tý, nội thành Nam Châu, trừ phu canh cùng tướng sĩ tuần tra ngẫu nhiên đi ngang qua, đại đa số người đều đã tiến vào giấc ngủ.

Vô số bóng người, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên ngoài cửa đông.

Ngô Sấm nhìn hán tử đầu trọc cầm đầu gõ gõ Cổng thành tựa như đang gõ cửa nhà mình, khóe miệng không khống chế được CO quắp.

Đây là cổng thành, nếu cổng thành có thể gõ mở dễ dàng như thế thì xây dựng tường thành kiên cố như vậy để làm gì?

Nhưng vẻ mặt hắn sau một khắc lại cứng lại.

Hán tử đầu trọc sau khi gõ cửa, cổng thành Nam Châu thế mà mở một đường nhỏ, đồng thời càng mở lớn ra.

Cùng một thời gian, Vân Châu, Lâm Châu, Hoa Châu, Đồng Châu, cổng thành năm châu đồng thời mở rộng.

Vô số bóng người từ ngoài thành tràn vào, thẳng đến các nơi quan viên nội thành.

Ngay lúc đó, liên quân năm châu đã hành quân ba này, ở trụ sở đại doanh bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng

thét chói tai.

- Lửa cháy, lương thảo cháy!

- Địch tập kích, có địch tập kích!

- Nghênh địch, nhanh nghênh địch!

- Cứu hỏa trước, cứu lượng thực trước!

Trong đại doanh, một mảnh hỗn loạn, trong rừng cách đại đại doanh mấy dặm, một thanh niên nhìn lão giả phía trước lắc đầu tiếc nuối.

- Đáng tiếc, doanh trướng chủ soái bọn họ, bằng không, Từ Lão xuất thủ, trận chiến này cũng không cần đánh.

Người bên cạnh nhìn hắn nói.

- Chủ soái bọn họ cũng không ngu xuẩn như vậy, dựng doanh trước tại chỗ ngươi có thể nhìn thấy, điện hạ đã sớm nói, nhiệm vụ của chúng ta là thiêu hủy lương thảo của bọn họ, hoàn thành nhiệm vụ, trở về báo cáo là được, đừng có lại làm chuyện bậy bạ.

- Ai, mặc kệ, giải quyết kết thúc công việc.

Hơn mười tên cao thủ Thiên bảng rất nhanh đã biến mất khỏi rừng rậm.

Phía sau đại doanh, một nam tử trên người mặc áo giáp bình thường sắc mặt âm trầm hỏi:

- Còn thừa lại bao nhiêu?

Một tên tướng lãnh nửa quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn hắn một chút, nuốt nước miếng một cái, nói.

- Bọn họ dùng dầu hỏa, lương thảo bị đốt hơn phân nửa, cứu được, đại khái chỉ đủ toàn quân tướng sĩ ăn nửa ngày.

Nam tử kia nắm chặt tay, cắn răng nói:

- Bên ngoài Thương Châu, vườn không nhà trống, nơi này cách Thương Châu còn có hai ngày lộ trình, nhanh nhất phải một ngày, lương thực chỉ đủ ăn nửa ngày, ngươi nói cho ta biết, trận chiến này đánh thế nào?

Cái kia tướng lãnh ngẫm lại, thấp giọng nói:

- Nếu để cho người trở về vận chuyển lương thảo, đến cùng một lần, nhanh nhất cũng phải bốn ngày, nếu hành quân gấp gáp, một ngày có thể thể đến Thường Châu, những lương thực tiết kiệm một chút, có thể chèo chống hai ngày, như nếu chúng ta thừa thế xông lên, cầm xuống Thương Châu liền có đầy đủ lương thực.

Nam tử trung niên lạnh lùng nói:

- Như không thể thừa thế xông lên thì sao đây?

Tướng lãnh kia trầm giọng nói:

- Tướng quân, binh lực Thương Châu cách xa chúng ta, nhất định có thể cấp tốc đánh tan, lúc này nếu trở về thành, chỉ sợ sĩ khí tổn hao, bất lợi lớn.

Nam tử trung niên ngẫm lịa, một lát sau thấp giọng nói.

- Nhằm đều phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, phái hai ngàn người trở về vận chuyển lương thực, còn lại theo ta thừa thế xông lên, tấn Công Thương Châu!


Bạn cần đăng nhập để bình luận