Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 926: Thì Ra Là Như Vậy



Chương 926: Thì Ra Là Như Vậy





----------------------

Ở một chỗ trong sân Tằng Phủ.

Tiểu Thúy đưa hai tay nâng cằm nhìn về phía bàn đá trong nội viện, lẩm bẩm.

- Tiểu Châu, ngươi nói thử xem Lý công tử ăn nhiều bánh quế như vậy thật sự không ngán?

Tiểu Châu trợn mắt liếc nàng một cái, nói:

- Ngươi cho rằng Lý công tử người ta là ngươi, chần chừ lại còn thay đổi thất thường, trước kia ngươi rõ ràng rất thích ăn nhưng hiện tại đã có mứt hoa quả của Từ Phúc Ký thì không còn động vào bánh quế nữa.

Tiểu Thúy quay lại trừng nàng một cái.

- Vậy vẫn còn tốt hơn ngươi lúc nào cũng muốn tranh mứt hoa quả với ta!

Tiểu Châu lười không muốn tiếp tục phản ứng với nàng, một tay nâng cằm lên, nhỏ giọng nói.

- Không biết ngán cũng rất tốt, giống như Lý công tử yêu thích tiểu thư nhà ngươi cho dù đã qua lâu như vậy nhưng cũng đâu có ngán.

Nói xong, nàng lại thở dài dằng dặc, lên tiếng.

- Lý công tử lúc đầu gặp được tiểu thư nhà ta trước đó, khi đó ngài ấy và Túy Mặc tỷ tỷ còn chưa có thân đâu, nhưng bây giờ…

Tiểu Thúy liếc nàng, thần bí nói.

- Mấy cái chuyện như vậy, ngươi không hiểu.

Tiểu Châu lần nữa ném cho cô nàng một cái liếc mắt.

- Ta không hiểu, vậy còn ngươi, ngươi hiểu không?

- Ta không hiểu?

Tiểu Thúy có chút khinh thường liếc nhìn nàng bằng một con mắt.

- Ta cho ngươi biết, nếu không phải có ta thì Lý công tử với tiểu thư nhà ta cũng đã không nhanh như vậy đâu!

Lý Dịch ngồi ở bàn đá bên cạnh, trên bàn có để một đĩa bánh quế, ánh mắt hắn không hiểu sao nhìn qua một hướng khác nhưng lại không có tiêu cự, đưa tay cầm một miếng đưa vào trong miệng theo thói quen.



Mấy quan viên, quyền quý được quan tâm trọng điểm kia hầu như chưa có động tĩnh nên tạm thời chưa tính tới, nhân vật mấu chốt nhất vụ án kia thế mà lại đột nhiên mất tích, tên vương bát đản Tần Dư này chả có bản sự gì nhưng chỉ có chạy là nhanh, đến cả Mật Điệp Tư cũng tìm không ra, trước đây quả thật đã xem thường hắn.

Thông qua Tần Dư để kết thúc vụ án này là cách đơn giản nhất, cũng đỡ tốn công suy nghĩ biện pháp, tuy nhiên lại không đủ trực tiếp nhưng nếu có thời gian trực tiếp thì lại hay mang ý nghĩa phiền phức, thực ra phương pháp trực tiếp nhất là đưa bảng danh sách kia cho lão già dơ bẩn, cơn giận của Từ Lão còn chưa tan, lửa giận của Tông sư, thì những lão nhân sắp vào lòng đất kia tuyệt đối khó có thể chấp nhận được, chỉ cần một chiêu Phân Cân Thác Cốt Thủ xuất ra, đừng nói về mấy vụ án, ngay cả mười tám đời tổ tông mình làm chuyện xấu thì đối phương cũng nhịn không được mà khai ra hết.

Những quan viên quyền quý này hẳn là át chủ bài sau cùng của Thôi gia, nếu xử lý được vụ án, Thôi gia trong Kinh Đô sẽ tứ cố vô thân. Huống hồ, một khi Thôi gia quả thật có liên quan đi với án này, thì Trử gia là tấm gương cho bọn họ.

Chỗ tốt nếu làm như vậy là Thôi gia có tội nặng, mặc dù không đến mức diệt tộc nhưng xét nhà thì chạy không khỏi, sẽ không cần dùng chuyện Thục Vương để cho Thôi gia một kích trí mạng, chuyện của Thục Vương xem như chuyện nội bộ trong triều đình xử lý là được.

Vấn đề ở chỗ, mặc dù loại phương pháp này trực tiếp nhưng cùng lúc dính dáng đến rất nhiều quan viên quyền quý, chỉ sợ toàn bộ Kinh Đô sẽ phát sinh ra một trận long trời lở đất, an toàn của các quyền quý cũng không thể cam đoan, tất sẽ nháo đến lòng người bàng hoàng, triều đình chấn động.

Tại sao lại không có một biện pháp nào để khiến cho hai bên đều ổn thỏa, hao tổn tâm trí, haizzzz, quả thật rất hao tổn tâm trí.

Uyển Nhược Khanh đi ra khỏi cửa phòng nhìn một chút, lại thấy đĩa bánh quế trên bàn đá đã không còn mấy miếng thì đi vào nhà bếp, lại cầm một đĩa khác mang ra, đổi chiếc đĩa trên bàn đi.

Khi Lý Dịch thầm nghĩ về chuyện nào đó thường có thói quen cầm đồ vật đưa vào trong miệng, lúc này mới phát hiện có chút không thích hợp, bánh quế hình như… Không phải cái mùi này.

Hắn lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn qua thì phát hiện mình đang nắm một bàn tay trắng noãn tinh tế, thứ đưa vào trong miệng cũng không phải bánh quế mà chính là mấy ngón tay trắng trẻo như bạch ngọc.

Uyển Nhược Khanh kinh ngạc nhìn qua, đầu óc trống rỗng đến mức quên rút tay trở về.

Lý Dịch buông tay nàng xuống, khuôn mặt lộ vẻ cứng ngắc.

- Thật có lỗi, vừa rồi ta không có chú ý.

- Không, không có chuyện gì cả, là do ta không báo huynh trước một tiếng.

Uyển Nhược Khanh đỏ mặt nói một câu sau đó vội vàng rời đi.

Một bên khác, sau khi nghe Tiểu Thúy nói xong, ánh mắt Tiểu Châu lộ ra vẻ giật mình, lẩm bẩm.

- Thì ra là như vậy.

Tiểu Thúy có chút đắc ý nói.

- Chuyện đó đương nhiên, tiểu thư nhà chúng ta chính là một cái đầu gỗ không hơn không kém, loại chuyện giống như vậy, nếu dựa vào chính nàng còn không biết phải chờ tới khi nào!

- Tiểu thư nhà chúng ta cũng là một khúc gỗ sao.

Tiểu Châu lộ vẻ mặt suy tư, ngẫm lại một hồi, hỏi.

- Có phải ngươi từng nói với ta, tửu lượng Lý công tử không tốt?

Nói đến chuyện này, trên mặt Tiểu Thúy lập tức lộ ra nụ cười, nói.

- Đâu chỉ không tốt, căn bản chính là không có tửu lượng, không nói tới tiểu thư nhà chúng ta, tửu lượng của Lý công tử ngay cả ta cũng không bằng, lần trước ngươi không thấy được đâu, ngài ấy chỉ uống một chén thì đã chóng mặt, ba chén lập tức bất tỉnh nhân sự.

Sau tai nạn xấu hổ vừa rồi, Lý Dịch không tiếp tục suy nghĩ nhập thần, cuối cùng mới chú ý thấy một ánh mắt luôn cứ dõi theo mình.

Khi ánh mắt Tiểu Châu không biết lần thứ mấy dò xét trên người hắn, Lý Dịch rốt cục nhịn không được hỏi.

- Ngươi cứ nhìn ta như vậy làm gì?

- Ăn nhiều bánh quế như vậy có khát hay không, nếu khát thì uống chút rượu nho đi.

Tiểu Châu cười hì hì nói một câu, đưa một bầu rượu qua.

Thực ra, bản thân hắn thật có chút khát, Lý Dịch tiếp nhận bầu rượu, rót một chén sau đó đưa đến mũi ngửi một cái, kinh ngạc nói.

- Đây không phải rượu nho?

Tiểu Châu cầm bầu rượu lên ngửi một cái, khẽ nói.

- Hình như cầm nhầm, đều là rượu, cũng không khác gì, công tử uống một chút đi.

Lý Dịch lắc đầu.

- Ngày hôm nay ta còn có chuyện quan trọng, tuyệt đối không thể uống rượu.

Hắn đứng dậy đi vào trong nhà, tam tiểu thư Trần gia đang dạy Túy Mặc thêu áo cưới, một bộ áo cưới đã được thêu hơn phân nửa chắc cũng đã sắp hoàn thành.

Sau khi đưa Trần tam tiểu thư ra cửa lại không nhìn thấy bóng dáng Trần Trùng, Lý Dịch thuận miệng hỏi một câu.

- Tại sao ngày hôm nay không lại nhìn thấy Trần đại nhân?

- Đi Thôi gia dự tiệc.

Trần tam tiểu thư nhìn hắn, hỏi:

- Nghe nói, bệ hạ triệu Thục Vương hồi kinh?

Lý Dịch gật đầu, lại hỏi.

- Trần đại nhân đi dự tiệc, chúc mừng Thục Vương hồi kinh?

- Theo như Thôi gia đưa tới thiệp mời thì có lẽ như vậy.

Bắt gặp sắc mặt khác thường của hắn, Trần tam tiểu thư hỏi lần nữa.

- Có vấn đề gì không?

Lý Dịch vẫy lui hạ nhân bên người nàng, đỡ nàng lên xe ngựa, lúc hạ màn xe xuống, nhẹ giọng nói.

- Lần này Thục Vương hồi kinh có lẽ sẽ chết rất nhiều rất nhiều người, đại khái cũng chính là chọn trong số những người ngày hôm nay đi tham gia yến hội.

Nghe trong xe ngựa khá lâu không có động tĩnh, một nha hoàn đi lên trước, nhỏ giọng hỏi.

- Tam tiểu thư, chúng ta trở về sao?

Màn xe xốc lên một khe hở, sau đó mới có âm thanh truyền đến.

- Ngươi đi Thôi phủ nói cho nhị gia một tiếng, nói với huynh ấy đầu ta có chút đau.

- Vâng.

Tiểu nha hoàn vâng một tiếng, vội vàng chạy đi báo tin.



Kinh Triệu Duẫn phủ.

Có hạ nhân cầm một phong thiếp mời đưa tới, hỏi:

- Lão gia, Thôi gia đưa thiệp tới, ngài thật sự sẽ không đi?

Tằng Sĩ Xuân nhìn cũng không thèm nhìn, ném thiếp mời kia qua một bên, nói.

- Không đi, nếu bọn họ tới hỏi thì cứ bảo với bọn họ ta bị đau đầu.

Thôi gia.

Chưởng quản Thôi gia hiện tại, Thôi Thanh Minh cùng với tất cả sự vụ đứng trước cửa ra vào, tự mình nghênh đón khách mời đến nhà.

- Tần đại nhân, mời vào trong, mời vào trong.

- Hàn đại nhân, đi vào trước đi, chờ một chút lại nói tiếp.

- Triệu lão, ngài cũng tới rồi à.

Chúng khách mời ai nấy đều lộ vẻ mặt đầy nụ cười, đưa lên lễ vật sau đó chắp tay đáp lễ.

- Thục Vương điện hạ sắp hồi kinh, bản quan đã cũng nghe nói đến, chúc mừng Thôi đại nhân.

- Bệ hạ triệu điện hạ hồi kinh ngay lúc này, không cần nói cũng biết ý nghĩa, bản quan ở đây chúc mừng Thôi đại nhân trước vậy.

Tin tức Thục Vương sắp hồi kinh, mặc dù không truyền đi trong phạm vi lớn nhưng quan viên trong kinh tự nhiên sẽ có con đường để đạt được tin tức, dù bọn họ bị chèn ép tại Kinh Đô như thế nào, chỉ cần điện hạ vẫn còn thì hi vọng của bọn họ vẫn còn.

Bây giờ, hi vọng của bọn họ đã quay lại.

Trước cửa Thôi phủ, một chiếc xe ngựa dừng lại, Thôi Thanh Minh nghênh đón, cười nói.

- Trần huynh.

Một nha hoàn thở hồng hộc chạy tới, đứng ngay chỗ Trần Trùng nhỏ giọng nói bên tai vài lời, Trần Trùng nghe xong biến sắc, hỏi.

- Ngươi nói cái gì, tam tiểu thư bị bệnh?

Thôi Thanh Minh kinh ngạc, lần nữa tiến lên một bước/

- Trần huynh, mời...

Trần Trùng dứt khoát quay người, nhảy lên xe ngựa lần nữa, thúc giục nói:

- Nhanh lên hồi phủ!

Thôi Thanh Minh đứng đơ người tại chỗ, kinh ngạc nhìn qua xe ngựa đi xa, hai chữ “Mời vào” vừa mới phun ra ngay lập tức tiêu tán trong gió.


Bạn cần đăng nhập để bình luận