Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 766: An Thai, Ngực Trở Nên Lớn Hơn, Rất Bổ Dưỡng!



Chương 766: An Thai, Ngực Trở Nên Lớn Hơn, Rất Bổ Dưỡng!





----------------------

Đây là lần thứ hai Lý Dịch nhìn thấy lão hoàng đế xuất cung.

Bộ dáng của hắn vẫn giống như lúc ở Ninh Vương phủ, mặc một bộ áo choàng bình thường, sắc mặt ôn hòa, nhìn qua tựa như đại thúc nhà bên.

Không ai biết người trước mắt cũng là đại thúc có quyền thế nhất Cảnh Quốc.

Bệnh của lão hoàng đế vốn đặc thù, lúc bệnh phát rất nguy hiểm, nguy hiểm đến mức mỗi lần đều có khả năng băng hà, nhưng lúc bình thường, nếu không chú ý một chút, thực ra thì không hề khác gì người bình thường.

Hắn không đến một mình, có trưởng công chúa đứng bên cạnh, mặc trang phục tu thân, không biết nguyên nhân có phải do y phục không mà dáng người nàng lại trở nên tốt hơn, cảm thấy tư thái càng thêm hoạt bát tinh tế hơn so với vài ngày trước.

Chuyển đến nơi này chính vì muốn thanh tĩnh, trong viện không có bao nhiêu hạ nhân, có điều nếu như đụng phải sợ rằng cũng không dám cản trở, cho nên lão hoàng đế mới có cơ hội uống hết bát canh hắn dự định lừa Tiểu Hoàn uống.

Thường Đức bưng hai bát canh từ phòng bếp đi ra, Lý Dịch nguýt hắn một cái, lão gia hỏa này, thật sự không xem mình là ngoại nhân, hắn vốn vẫn còn tâm tư nhỏ, làm một phần cho cả Tiểu Hoàn cùng Như Ý, nếu chỉ nấu cho Như Nghi thì đã không còn nhiều.

Cảnh Đế lại bưng lên một bát, Thường Đức đưa một bát khác cho trưởng công chúa.

Vừa rồi lúc bọn họ đi tới, vừa vặn nhìn thấy Lý Dịch buông chén canh xuống đi qua một bên, Cảnh Đế uống mấy ngụm mới hỏi.

- Đây là canh do ngươi nấu?

Ngược lại, lão biết Lý Dịch có trù nghệ không tệ, bởi vì Thọ Ninh thường xuyên ghé vào lỗ tai lão nhắc tới, hôm nay mới có thể cơ hội nếm thử, kinh ngạc đối với tay nghề của hắn không thôi, sợ rằng không kém nhiều so với đầu bếp trong cung.

Thường Đức nhìn Lý Dịch hỏi nhiều một câu.

- Canh này đối với thân thể bệ hạ, thích hợp uống nhiều sao?

Lý Dịch đã từng đã nói với hắn về bệnh của bệ hạ, ngày thường cần kiêng kỵ rất nhiều thứ, ẩm thực là thứ quan trọng nhất, lo Lý Dịch quên, cho nên hỏi thêm một câu.

Lý Dịch khoát tay, nói.

- Không có việc gì, canh này an thai giúp ngực trở nên lớn hơn, rất bổ dưỡng, uống nhiều mấy bát cũng không có việc gì.

Canh này rất tốt đối với nữ tử, nam nhân uống cũng không có gì xấu, coi như bổ sung dinh dưỡng, vóc dáng trưởng công chúa rất khá, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn không tệ mà thôi, so với Liễu nhị tiểu thư chỗ nên vểnh thì vểnh, nơi nên lồi lại còn chưa đủ lồi, nên uống nhiều một chút mới đúng.

- An thai ngực lớn?

Tay cầm muỗng canh của Cảnh Đế ngừng giữa không trung, nước canh vẩy lên trên vạt áo hắn.

Khục! Khục!

Lý Minh Châu bị sặc buông bát xuống, sắc mặt đã đỏ bừng một mảnh, đôi mắt đẹp trừng Lý Dịch một chút, vội vàng lấy khăn tay ra lau khóe miệng.

Lý Dịch chưa từng thấy nàng lộ ra tư thái tiểu nữ nhi, trên thực tế, hắn vẫn luôn xem công chúa điện hạ làm việc nhanh chóng quyết đoán như một nam nhân.

Cảnh Đế bỏ muỗng xuống, hiển nhiên không có ý định tiếp tục uống.

Lý Minh Châu cũng buông bát xuống, trong ánh mắt thầm nhìn về phía Lý Dịch còn có một tia tức giận.

- Hôm nay bệ hạ làm sao lại...

Lý Dịch hợp thời đổi chủ đề.

Cảnh Đế liếc hắn một cái, hỏi.

- Thế nào, chỉ có Viện trưởng Toán Học Viện như ngươi ở trong nhà lười biếng, trẫm xuất cung giải sầu một chút cũng không được?

Lý Dịch vội nói.

- Trộm được một vài ngày nhàn hạ, hoàng cung tựa như một cái lồng giam hoa lệ, bệ hạ nên thường xuyên đi ra giải sầu, cũng có chỗ tốt đối với bệnh tình.

Lý Minh Châu liếc hắn một chút, dám ở trước mặt phụ hoàng nói hoàng cung là lồng giam cũng chỉ có mình hắn.

- Trộm được một vài ngày nhàn hạ?

Cảnh Đế nhìn hắn, trong giọng nói lại có chút không cam lòng.

- Trẫm nhìn ngươi trộm được ngày ngày nhàn hạ thì đúng hơn?

Ghen ghét, rõ ràng là ghen ghét.

Hiển nhiên hắn thấy thời gian qua mình thoải mái nên cố ý đến gây chuyện, Lý Dịch không thèm để ý đến, đứng ở một bên không nói lời nào.

Cảnh Đế nhìn hai bên, hỏi.

- Vĩnh Ninh cùng Thọ Ninh đâu?

Lý Dịch chỉ một hướng khác, nói.

- Ở khu vui chơi.

Khu vui chơi do hắn sai người kiến tạo, đả thông vài toà phòng ốc, mặt đất trải đệm mềm mại, bên trong có xe lung lay, ngựa gỗ xoay tròn, thang trượt xích đu, các loại chơi trò chơi, cũng là nơi Vĩnh Ninh, Thọ Ninh cùng Đoan Ngọ thích đi nhất.

Mặc dù không có tàu siêu tốc, đài nhảy bungee hay các hạng mục kích thích, nhưng ở thời đại bị thiếu các loại hình giải trí thì những thứ này đã tính là siêu cấp hào hoa.

- Mang trẫm đi xem một chút.

Hình như Cảnh Đế cảm thấy rất hứng thú đối với nơi này, đứng lên nói.

Lúc trước, Lý Dịch định ra nơi này cũng vì nhìn trúng hoàn cảnh nơi đây, nói là một tiểu công viên cũng không đủ, trong vườn dẫn nước chảy vào, dòng nước thanh tịnh thấy đáy, cá bơi lội chơi đùa trong hồ, bố trí tuy không tính xa hoa, đơn giản nhưng lại không mất đại khí, đi qua một đường nhỏ đầy trúc, tầm mắt lần nữa thay đổi trở nên khoáng đạt liền có thể nghe được từng đợt tiếng cười nói truyền đến từ một loạt phòng ốc.

Loli ngạo kiều đang chơi xích đu, sau lưng một tên cung nữ đang nhẹ nhàng đẩy, nhìn thấy Lý Dịch đi tới, lớn tiếng nói:

- Tiên sinh, tiên sinh, người đẩy ta đi, các nàng đẩy không lên cao được!

Lý Dịch đi qua, để xích đu dừng lại, ôm nàng từ trên xích đu xuống, loli ngạo kiều bĩu môi, đang muốn bày tỏ bất mãn, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn theo bóng người từ ngoài cửa đi tới, kinh hỉ chạy tới.

- Phụ hoàng, sao người lại đến đây!

Vĩnh Ninh cũng đi tới, yên tĩnh đứng bên cạnh Cảnh Đế.

Cảnh Đế sờ sờ cái đầu nhỏ của hai cô bé, nói:

- Nếu phụ hoàng không đến, ta sợ rằng Thọ Ninh cùng Vĩnh Ninh đều rất nhanh sẽ quên mất phụ hoàng.

Loli ngạo kiều quay người lại, dịu dàng nói.

- Ai nha, nào có, sao Thọ Ninh lại quên phụ hoàng được?

Cảnh Đế nhì hai tiểu nữ hài, trên mặt hiện ra một tia ảm đạm rất khó nhận ra.

Hắn là phụ thân của các nàng, nhưng hắn cũng là Hoàng Đế, là nhất quốc chi quân, hắn không thể theo các nàng khi còn bé, cũng không có khả năng làm tròn trách nhiệm của một phụ thân, khó trách các nàng luôn muốn chạy ra khỏi cung.

Khi thấy phụ hoàng xuất cung, trong lòng loli ngạo kiều tràn đầy hoan hỉ, nắm lấy cánh tay hắn nói.

- Phụ hoàng, chúng ta đi ra bên ngoài chơi có được hay không, trên đường có rất nhiều món ăn ngon, chơi rất vui, ta dẫn phụ hoàng đến Câu Lan xem kịch, rất đặc sắc.

Cảnh Đế xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nàng, cười nói.

- Tốt, hôm nay phụ hoàng cố gắng bồi các ngươi chơi.

- Phụ hoàng thật tốt!

Loli ngạo kiều đong đưa cánh tay hắn, lại nhìn Lý Dịch, nói:

- Giống như tiên sinh, đều rất tốt!

Lý Dịch cảm thấy loli ngạo kiều thấy tiên sinh tốt, bởi vì tiên sinh sẽ nấu ăn cho nàng, theo nàng chơi vui, mang nàng đi xem bộ kịch thú vị, con nhà người ta mười ba tuổi có thể cưới, còn nàng bởi vì từ nhỏ đã lớn lên trong cung được Hoàng Đế cùng phi tử sủng ái, tính cách không khác mấy so với tiểu hài tử.

Lão hoàng đế bị Thọ Ninh lôi kéo, xuyên qua các đường phố ngõ hẻm, một đường càn quét, tuy sau lưng chỉ có một mình Thường Đức đi theo, nhưng Lý Dịch dám cam đoan, chỉ cần bên cạnh hắn thoáng có động tĩnh lạ, chỉ cần môt hô hấp, nơi này sẽ bị ba tầng trong ba tầng ngoài người vây quanh.

Lý Dịch cùng trưởng công chúa đi phía sau, quay đầu liếc nhìn hắn, hỏi.

- Hợp tác cùng tướng môn thế nào?

Lý Minh Châu từ tốn nói.

- Vừa mới bắt đầu.

- Chuyện quân lương rất quan trọng, nhà tướng gia bên kia, cô nên thường xuyên đi qua một chút, học viện bên đó, đều còn tốt.

- Mọi chuyện đều như bình thường.

- Mặc dù học viện dành cho nữ tử, nhưng cũng nên coi trọng, một thời gian lại mở họp phụ huynh, để các gia trưởng biết được tình huống cũng có thể để bọn hắn yên tâm.

Loli ngạo kiều làm việc luôn ba phút náo nhiệt, quấn Cảnh Đế được một hồi, thì lôi kéo Vĩnh Ninh kết bạn chơi, Cảnh Đế để mấy tên hộ vệ trong cung đi theo các nàng, bước chân rốt cục chậm lại.

Lý Minh Châu thấy trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười, ngẫm lại, nói.

- Nếu gần đây không có chuyện gì quan trọng, phụ hoàng không ngại ở ngoài cung điều dưỡng một chút.

Lý Dịch nói không sai, hoàng cung nhìn huy hoàng, thực ra cũng chỉ là một lồng giam lớn, lúc ở trong cung, nàng chưa từng thấy phụ hoàng lộ ra nụ cười như thế.

Cảnh Đế không trả lời nàng, nhìn một hàng người trong tay bưng mứt quả, từ bên người mọi người gào thét hai đồng, lắc đầu, nói.

- Khi trẫm cùng tuổi với bọn họ, đã bắt đầu tu tập kinh học, nếu có thể để đệ tử hàn môn đều có thể được học, về sau nhân tài Cảnh Quốc sẽ lấy không hết, dùng mãi không cạn.

Lý Dịch biết lão hoàng đế vì đánh vỡ tiền lệ trên triều đình nên rơi vào cục thế bị thế gia đại tộc ngăn cản gắt gao, rất sớm bắt đầu có ý giúp đỡ hàn môn học tử, nhưng do nhiều nguyên nhân, hiệu quả quá mức bé nhỏ.

Ở thời đại này, giáo dục tư nguyên rất trân quý, thường thường đều bị một ít đại tộc có nội tình thâm hậu làm lũng đoạn, nhà nghèo muốn học, không phải một việc dễ dàng.

Cũng trực tiếp dẫn đến việc chọn quan viên cho triều đình, phần lớn đều theo con cháu thế gia môn mà tuyển chọn, cũng chỉ có bọn họ, mới có năng lực bồi dưỡng được con cháu ưu tú.

Nhưng mà cứ như vậy, sẽ khiến cho trong triều đình nảy sinh đảng phái, quan hệ rắc rối phức tạp, triều chính một mực kiểm soát những thế gia đại tộc, đây không phải điều một vị Quân Vương anh minh hi vọng nhìn thấy.

Quân Vương anh minh giống lão hoàng đế, trong lòng nhớ thương nhất vẫn là bách tính nghèo khổ, là học sinh nghèo.

Lý Dịch khoanh hai tay, đụng bả vai Lý Minh Châu một chút.

Đây chính là cơ hội tốt khó có được, như thế nào giúp đỡ hàn môn tử đệ, đánh vỡ lũng đoạn giáo dục của thế gia môn phiệt, hai người đã từng nói qua, nếu hiện tại nói ra, chẳng phải nói đúng tâm sự trong lòng lão hoàng đế.

Hắn đã giảng rõ ràng những lời này, chỉ cần làm từng bước là được.

Lý Minh Châu liếc hắn một cái, cho rằng hắn không cẩn thận, tiếp tục cúi đầu suy nghĩ.

Lý Dịch lần nữa đụng chút nàng.

Lý Minh Châu vẫn y nguyên không muốn động đậy.

Lý Dịch nhíu mày, quay đầu nhìn nàng, lần này dùng lực hơi nặng.

Lý Minh Châu rốt cục cũng quay đầu nhìn hắn, gặp ánh mắt của hắn thẳng tắp nhìn mình, giống như nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt bỗng chốc đã đỏ lên, sau đó lại nguýt hắn một cái, kéo ra khoảng cách cùng hắn.

Đây chính là cơ hội tốt để lộ ra tài năng ở trước mặt lão hoàng đế, Lý Dịch vốn muốn cùng nàng nói chuyện đứng đắn nhưng gương mặt lộ vẻ xấu hổ này là sao?

Nữ nhân này, trong đầu đang nghĩ gì thế?

Vô luận ngoài mặt hay vụng trộm, hắn đã vì nàng làm đủ nhiều, loại chuyện này không thể luôn để một mình hắn chủ động được?

Hắn ở phía dưới mệt muốn gần chết, nàng ở phía trên chỉ lo hưởng thụ, như vậy sao được, làm sao cũng phải nên chủ động một chút chứ


Bạn cần đăng nhập để bình luận