Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 932: Tra Rõ!




Chương 932: Tra Rõ!





----------------------

Chỉ sợ đây là vụ án đầu tiên được quan phủ phá nhanh nhất trong lịch sử.

Người báo án còn đang ở cửa nha môn, gấp gáp chưa kịp trình bày giải oan thì tất cả nạn nhân của các nhà bị mất tích đều đã được tìm trở về.

Theo lý thuyết, chuyện này đối với bất kỳ quan phủ hay người báo án, đây cũng đều là chuyện vô cùng vui vẻ, sau khi vụ án được phá, ai về nhà nấy, đều vui đều mừng, bớt được một việc phiền phức.

Nhưng việc này lại không chỉ đơn giản như thế.

Tất cả người bị trói đều là các vị tai to mặt lớn của Kinh Đô, thậm chí còn có người lai lịch vô cùng lớn, cùng một lúc trói bốn mươi vị, lặng yên không một tiếng động, cho đến buổi sáng mới có người phát hiện, chuyện như này sợ rằng là vụ án ác liệt có sức ảnh hưởng nhất đối với Kinh Đô từ khi lập quốc đến nay.

Sau ngày hôm nay, các quan viên quyền quý khác ở Kinh Đô sao có thể tiếp tục ngủ yên được?

Dù sao, ai cũng không muốn buổi tối khi nằm ngủ, ngày thứ hai tỉnh lại, thấy mình được đưa đến một địa phương vô cùng lạ lẫm, trên thân bị cột dây thừng, thân thể không thể cử động, miệng không thể nói, quỳ gối trước mặt dân chúng.

Nên vụ án này nhất định phải tra, còn phải tra thật rõ!

Nếu như tùy ý để cho mấy tên côn đồ hung ác kia tự do tự tại ở Kinh Đô, về sau người nào cũng đừng nghĩ có thể ngủ an giấc.

Nhưng có điều đây còn chưa phải chuyện duy nhất.

Những quan viên quyền quý bị trói kia, phía trước người còn bị treo tờ giấy ghi những hành vi phạm tội của bọn họ, đã sớm truyền qua bao nhiêu người, dù bọn họ đúng là người bị hại, nhưng cùng lúc cũng đi hại người, từng cọc từng cọc văn kiện kia ẩn chứa bao nhiêu máu và nước mắt, chỉ cần thêm chút nghiệm chứng, có thể chứng minh tính chân thực của mấy tờ giấy đó.

Triều đình đang trong quá trình tiến hành cải chế pháp luật, còn đang ở bước quan trọng, thế mà những người quyền quý kia còn đi phạm pháp, đã vậy tội họ phạm phải còn nghiêm trọng hơn người dân bình thường mấy lần, nếu người bình thường chỉ cần phạm phải bất kỳ một tội nào của bọn họ, đã có đủ lý do để chặt đầu hơn trăm lần, chỉ chém bọn họ mấy nhát cũng chả có gì quá phận?

Những người này mỗi tên đều mang nghiệp chướng nặng nề, bên ngoài có vô số ánh mắt đang xỉa xó, còn ai dám thả cho bọn họ trở về chứ?

Tằng Sĩ Xuân xoa xoa mi tâm, những người được hắn phái đi sau khi mang về hết mấy tên quyền quý, trừ số ít người có thể mở miệng nói chuyện, đám còn lại đều giống như bị định thân thuật, dù cho mặt mũi đang bầm dập, cũng không có cách nào phát ra tiếng kêu đau, càng nói chi đến việc có thể cử động.

- Tằng đại nhân, ta có thể mang lão gia nhà ta trở về chưa?

- Đại nhân, vị nhà ta bị thương, cần phải lập tức chữa trị đó!

- Quan phủ các ngươi sao không đi bắt những thích khách đó, ngược lại lưu đại nhân nhà ta lại nơi này, các ngươi đến cùng đang muốn làm gì?

Nghe được những tiếng hô từ ngoài đường truyền đến, Tằng Sĩ Xuân xoa xoa đầu lần nữa, những người này không phải quyền quý thì cũng là quan lớn, thậm chí đến hắn, cũng không có cách nào đồng thời đắc tội nhiều gia tộc như vậy.

Đang lúc đầu hắn vô cùng đau, cuối cùng cũng có một tên vui mừng chạy tới, lớn tiếng nói:

- Đại nhân, người trong cung tới!

Đây đúng là chuyện tốt, mà trong cung đưa người đến không chỉ có một thái giám tuyên chỉ, còn có thái y viện y quan đều đến, sau đó họ kiểm tra một phen, Thái Y Lệnh Lưu Tể Dân lắc đầu, nói.

- Những người này đều đã bị điểm huyệt đạo, còn bị những người có tập võ điểm huyệt, ta không có cách nào giúp họ.

Lúc này, có một lão áo xám từ phía sau đi ra, đưa tay tới cần cổ một người bỗng nhiên điểm một cái, một khắc sau, tiếng hét thảm thiết truyền tới.

Tên nam tử kia cuối cùng cũng khôi phục lại được tự do, che lấy cái mông kêu thảm không thôi.

Lão áo xám chạy một vòng đám người đó, giải huyệt đạo của từng người trong bọn họ, bên tai mọi người nhất thời truyền đến từng đợt kêu rên, hiện trường một lần nữa cực kỳ mất khống chế.

Tằng Sĩ Xuân tiến lên một bước, nhìn một tên trẻ tuổi nhất trong đó, hỏi.

- Điện hạ nói như thế nào?

Lưu Nhất Thủ nghe vậy, nhìn hắn chậm rãi nói.

- Cần điều tra rõ.

Tằng Sĩ Xuân gật đầu, đáp.

- Bốn mươi vị quan viên quyền quý bị bắt, có sức ảnh hưởng quá mức to lớn, nếu như không điều tra rõ, trong triều rất nhiều đại thần cũng sẽ không chấp nhận, đây là điều tất nhiên phải làm. Chỉ là, có thể lặng yên không một tiếng động làm ra một vụ án như thế, sợ rằng người này cũng không phải hạng dễ chọc gì, vụ án nếu muốn tra ra, chắc cũng sẽ không dễ dàng.

- Tội trạng của tất cả những tên đó, từng vụ từng vụ đều cần phải điều tra làm rõ.

Lưu Nhất Thủ nhìn hắn tiếp tục nói.

- Mấy tên này, tạm thời giam lại ở Kinh Triệu Phủ, thái y viện sẽ giúp bọn họ trị thương, việc khác, để cho Mật Điệp Tư toàn bộ tiếp quản.

Trên mặt của Tằng Sĩ Xuân lập tức lộ ra vẻ tươi cười, đưa một chồng giấy thật dày thả vào trong tay hắn, nói.

- Ai, làm phiền Lưu đại nhân rồi...

Lúc này ở bên ngoài, dân chúng đã sớm vây kín Kinh Triệu Phủ nha, nếu như mấy tên tội ác ngập trời đó được thả ra từ bên trong, chắc chắn sẽ còn xảy ra vô số sự việc khó giải quyết.

Cũng may lần này, triều đình cũng không để cho bọn họ thất vọng.

Bốn mươi người, không ai được phép thả ra từ phủ nha, ở bên ngoài Kinh Triệu Duẫn phủ cũng dán bố cáo, đối với những tên gan lớn tày trời, dám bắt cóc quan viên quyền quý cũng vô cùng giận dữ, đồng thời còn bày tỏ, họ nhất định sẽ nghiêm tra vụ án này, mau chóng giam giữ kết án những tặc nhân kia, trả lại thái bình cho Kinh Đô.

Đối với bốn mươi người đã thú nhận hành vi phạm tội của mình, quan phủ nhất định cũng sẽ nghiệm chứng chính xác từng cái một, một khi đã xác minh được, tuyệt đối sẽ không tha, nếu dân chúng có đầu mối hay chứng cứ gì có ích, bọn họ rất hoan nghênh mọi người cung cấp và giám sát giúp triều đình.

Nếu như quan phủ điều tra án lần nào cũng được như vậy, dân chúng đương nhiên sẽ không có gì bất mãn, cũng sẽ không xuất hiện như oan tình của Đậu Nga, nhưng họ cũng rất hài lòng đối với phương thức xử lý lần này của quan phủ, tâm tình vô cùng phấn khởi, không tiếp tục vây ở trước cửa phủ nha nữa, dần dần tán đi.

Nhưng cho dù vậy thì điểm bọn họ chú ý cũng không có dời đi, bốn mươi tòa phủ kia của Kinh Triệu Phủ nha, trong vòng một đêm, trở thành tiêu điểm ở toàn bộ Kinh Đô.

Thôi gia.

Cho dù đêm qua Thôi gia không có ai mất tích, nhưng bọn họ so với những gia tộc có người bị mất tích kia, xem ra còn sợ hãi hơn nữa.

Bốn mươi người, ai trong bọn họ ở Kinh Đô cũng đều sở hữu một thế lực riêng, nhưng chỉ vỏn vẹn sau một đêm, bao nhiêu thế lực đã bị nhổ gốc sạch sẽ.

Đây không chỉ đơn giản là bốn mươi người, đây là bốn mươi gia tộc, thế lực của bọn họ cũng không phải dễ dàng bị lung lây, cuối cùng cũng đều bị Thôi gia bắt được điểm yếu, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.

Bọn họ không phải người cùng một thuyền, thuyền lớn phía trước chính là Thôi gia, bọn họ bất quá chỉ là thuyền nhỏ theo phía sau, thuyền của Thôi gia thừa gió vượt sóng, bọn họ cũng có thể bám theo tiến lên, còn nếu thuyền Thôi gia chìm, bọn họ cũng sẽ chìm theo, một vài thuyền nhỏ bị tiêu diệt đối với thuyền lớn cũng chỉ ảnh hưởng có hạn, nhưng nếu như tận bốn mươi chiếc thuyền nhỏ đều chìm, Thôi gia còn có thể một mình đối mặt với sóng nước được sao?

Sau khi nghe được tin tức này, gia chủ đương nhiệm Thôi gia - Thôi Thanh Minh vô cùng tức giận, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Mọi người trong Thôi gia tụ tập lại trong phòng nghị sự, trên mặt mỗi người ai nấy đều hiện ra vẻ hoảng sợ.

Một đêm, thời gian chỉ vẻn vẹn một đêm, Thôi gia vốn có vô số người vây quanh, lúc này bỗng trở nên vô cùng cô đơn, nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, thật chất còn có Tần gia, Trần gia, Tằng gia, bọn họ cũng không tính cô đơn lắm. Nhưng dựa vào tình cảnh lúc này, bọn hắn sớm đã không còn nắm giữ được lợi thế.

Đây còn chưa phải thứ đáng sợ nhất, những người có hành vi phạm tội kia, cho dù nhiều hay ít, đều có một số liên hệ với Thôi gia, nếu hành vi phạm tội của bọn họ được chứng thực, Thôi gia… Thật sự rất khó mà trỗi dậy.

Lúc đầu căn bản nhờ có việc Thục Vương hồi kinh, thật vất vả lắm bọn hắn mới nhìn thấy một tia ánh sáng hy vọng, một lần nữa, bị vô số đám mây đen lớn che phủ.

Tần gia.

- Nhưng tên tặc nhân cả gan kia tất nhiên phải tra, nhưng thân là quan viên quyền quý, không xem pháp kỷ ra gì, hành động không kiêng nể gì như thế, cũng nhất định chạy không khỏi vòng luật pháp, án này, bệ hạ đã hạ lệnh nghiêm tra, mặc dù sẽ gây ra một chấn động cực lớn ở Kinh Đô, nhưng nhìn theo chiều hướng lâu dài, có lợi nhiều hơn bất lợi.

Trên gia yến, Tần Tướng nhìn xuống mấy người ở phía dưới, trầm giọng nói.

- Việc này, các ngươi cũng phải lấy nó làm gương!

Loảng xoảng!

Tần Ngạn run rẩy, chén trong tay đã giữ không được mà rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy.

Bên cạnh hắn, trên mặt hai vị huynh đệ khác làm quan trong triều cũng đã không còn chút máu.

Phía dưới cùng, ngũ gia Tần gia kẹp một ngụm đồ ăn, lại xé một cái đùi gà, ném cho tiểu hán tử đang đứng trong góc nhỏ, lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm, không hợp nhau chút nào so với bầu không khí chung quanh.

Tin tức bốn mươi vị quan viên quyền quý bị trói ở Kinh Đô, đêm qua Lý Dịch đã biết, vụ án lão hoàng để cho hắn tra, vốn đã sắp đến kỳ hạn, bỗng dưng xuất hiện một việc như vậy, nhóm nghi phạm nhao nhao đi tự thú, cũng không cần tra nữa, cảm thấy gần đây vận khí của hắn thực sự quá tốt.

Cho đến khi tâm tình trưởng công chúa có chút không cao hứng, từ bên ngoài đi vào, tới trước mặt hắn, hỏi.

- Ngươi quên đã đáp ứng ta cái gì rồi sao?

Liễu nhị tiểu thư đang ngồi ở đối diện đọc sách cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn sang, hiển nhiên cũng rất muốn biết Lý Dịch đến cùng đáp ứng nàng ta cái gì.

Lý Dịch nhìn chằm chằm trưởng công chúa, lại quay đầu nhìn về phía Liễu nhị tiểu thư, sau đó đáp.

- Như Ý, muội có thể tránh đi một chút hay không?


Bạn cần đăng nhập để bình luận