Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1101: Đoạt Thành!




Chương 1101: Đoạt Thành!

Chương 1101: Đoạt Thành!



Sáng sớm, trời đã tờ mờ sáng, trên đường phố nhấp nhô gập ghềnh của Châu Thành Thương Châu cũng không có bao nhiêu người đi

đường.

Thương Châu cũng không phải một Châu lớn, dân số đã không nhiều lại cộng thêm việc hai năm nay bởi vì trộm cướp và chiến loạn mà cả thành trì bây giờ đã trống hơn một nửa.

Có người chết cũng có người chạy nạn đi nơi khác. Những bách tính ở lại Thương Châu hoặc là quê quán ở đây hoặc không có người thân, nơi nương tựa. Nói rằng tiếp tục sống ở Thường Châu không bằng nói tranh đoạt số mệnh với trời.

Thức ăn bày ra bên cạnh đường, một người phụ nữ đi ngang qua đột nhiên dừng bước, vác giỏ thức ăn lên vai rồi chọn đi chọn lại một

hồi, hỏi.

- Củ cải này người bán thế nào?

Chủ quán ngồi trên phiến đá, ngẩng đầu lên nói:

- Hai văn tiền một cân.

- Hai văn tiền?

Phu nhân áo vải nhíu mày, nói.

- Hôm qua vẫn là một đồng tiền mà!

Chủ quán liếc bà ta, thản nhiên nói.

- Hôm qua quan lão gia còn chỉ lấy năm văn tiền chiếm lòng đường, ngày hôm nay thì thu 10 đồng tiền!

Giá một cân củ cải còn gấp đôi độ dài của nó. Vốn dĩ tiền chi tiêu một tháng bây giờ lại dùng hết của nửa tháng, vị phu nhân đó thở phì phò cầm giỏ thức ăn, nói.

- Ta đi qua nhà khác mua!

Nàng đi lòng vòng trên đường một vòng. Lúc quay về sắc mặt hoàn toàn sa sút.

- Thế này quả thật uống máu ăn thịt người khác mà. Bọn họ muốn chúng ta đập xương cốt nuốt xuống hay sao? Thời gian này sắp không chịu nổi nữa rồi!

- Vậy mới nói...

Chủ quán bán đồ ăn cũng thở dài, nói.

- Khi Thương Châu bị những phản tặc đó chiếm đóng, người khổ là bách tính. Bây giờ Thương Châu bị quan phủ đoạt lại, người khổ không phải vẫn là chúng ta sao? Cuộc sống khó khăn này... Lúc nào mới hết đây?

Phu nhân ngẫm lại.

- Cũng không phải lúc nào cũng tệ như vậy. Hai năm trước lúc Đoan Dung Công chúa ở Thường Châu thì tất cả mọi thứ đều tốt, haizz... chỉ đáng tiếc...

Vị chủ quán kia giống như nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên nói.

- Hai ngày trước nghe người ta nói công chúa điện hạ muốn đánh về đây.

Phu nhân đó để giỏ thức ăn xuống, thần bí nói.

- Ta cũng nghe nói... Đoan Dung Công chúa từ nhỏ đã có mệnh làm Hoàng Đế giống như vị Công chúa Cảnh Quốc sát vách vậy, sau này đều sẽ trở thành nữ hoàng.

Hai người thì thầm nói một hồi, chủ quán kia phất tay nói.

- Đại tẩu, ta với bà trò chuyện nãy giờ cũng coi như duyên phận. Như vậy đi, thức ăn ngày hôm nay ta vẫn bán cho bà với giá hôm qua.

- Vậy thì tốt.

Trên mặt người phụ nữ hiện ra một nụ cười.

- Hôm nay tôi có thể chọn nhiều thêm một chút.

Nàng chọn thêm một chút đồ ăn trong rổ đưa cho chủ quán, nói:

- Cân giúp ta.

Chủ quán cần một lát, nói:

- Tất cả hết 22 đồng tiền. Bớt cho bà cái số lẻ, trả 20 đồng là được.

Phụ nhân móc túi tiền ra, đếm mấy đồng rồi đưa cho hắn.

- Ngươi đếm lại một chút.

Chủ quán cười cười, bỏ tiền bán đồ ăn vào trong người, nói:

- Đếm cũng không cần đếm, chẳng lẽ đại tẩu bà còn có thể gạt ta không trả.

- Vậy được, ta đi về trước!

Phu nhân nọ vẫy tay rồi đi mất. Chủ quán thấy bà ta đi mất lập tức đếm lại số tiền trong tay. Cho dù thiếu hai đồng cũng không sao cả bởi vì tiền bán đồ lúc đầu vốn chỉ có 20 đồng, ông ta thêm vào số lẻ, bây giờ lại lấy bớt mấy số lẻ.

Đếm đi đếm lại hai lần rồi nhìn vào mười tám đồng tiền trong tay, chủ quán rơi vào trầm tư.

Ông khẽ thở dài. Thoái hóa đạo đức, đến cả lòng người cũng không còn. Bây giờ đến hai đồng tiền đồ ăn cũng ăn bớt, bản chất thuần phát của người dân Thương châu cũng đã bị bọn bại hoại đó làm cho mất hết rồi.

Lúc này, một nam nhân buộc chặt dây lưng bên hông đang đi trên đường đột nhiên đi đến hỏi.

- Lão Vương, vừa rồi có phải có người đến mua đồ ăn hay không?

Ông chủ quán kia để số tiền kia vào trong ngực, đứng lên phủi phủi tay.

- Không có. Ngược lại là có một đại tẩu đến lựa rất lâu nhưng rồi lại chê đắt, không mua.

- Haizzz, ta đây cũng đâu phải muốn tăng giá đâu. Nếu như không tăng thì chừng ấy tiền bán thức ăn đều phải giao hết cho quan phủ. Ngươi nói xem, tại sao bọn họ lại không thể học một ít từ Đoan Dung Công chúa đi chứ.

Ông ta thở dài rồi nhìn chành thanh niên cảm kích nói.

- Hôm qua ăn trúng thức ăn hư, cảm ơn người giúp ta trông sạp hàng.

- Không có gì.

Thanh niên kia đứng lên khoát tay nói:

- Tiện tay, tiện tay mà thôi.

Sau khi thanh niên kia rời đi, ông chủ quán đếm đếm đầu ngón tay lẩm bẩm:

- Hôm nay là ngày lành tháng tốt.

Ông ta nhanh chóng thu dọn đồ ăn đã bày ra, về đến nhà lại căn dặn vợ con trông nhà thật kỹ rồi tự mình đi ra khỏi nhà. Đi lòng vòng quanh mấy con hẻm một hồi rồi mới đi đến trước của một thâm trạch, nhẹ nhàng đập cửa ba lần.

- Kinh Kha thứ Tần Vương.

Cổng lớn mở ra, hắn đi vào rồi thuận tay đóng cửa lại, trong viện vô cùng rộng rãi, một nhóm khoảng mười người tụ tập lại một chỗ.

Lại qua hơn nửa canh giờ sau, thỉnh thoảng cũng sẽ có mấy người đi vào. Một khắc sau đó có người đếm kiểm kê nhân số, mọi người đều đứng chỉnh tề trong sân, một thanh niên từ trong đi ra.

Mọi người nhao nhao khom người, đồng thanh lên tiếng:

- Bái kiến sử giả.

- Không cần đa lễ.

Thanh niên đó phầy phẩy cánh tay.

- Nói nhảm thì ta không muốn nói nhiều. Ngoài thành đã có quân của ta ngăn cản. Nhiệm vụ tối nay của chúng ta là đánh vào phủ Thứ Sử. Trong phủ Thứ Sử, người của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, nhớ cho kỹ, chúng ta không giống những phản tặc đó. Chút nữa tấn Công vào phủ Thứ Sử không cho phép đánh người, cướp của, nếu có người vi phạm thì xử lý theo môn quy.

- Vâng!

Mọi người cùng nhau đồng thanh la lên.

Phủ Thứ Sử.

Chẳng biết tại sao nhưng tối nay Thứ Sở Thương Châu luôn cảm thấy bất an trong lòng.

Ánh chiều tà đã phủ xuống mặt đất, hắn men theo con đường mà đi, vào trong viện mà lòng như lửa đốt.

Một bóng người từ bên ngoài đi vào sân, đến bên cạnh hắn thì lo lắng hỏi:

- Đại nhân, có chuyện gì vậy?

Thứ Sử Thương Châu nhìn sư gia bên cạnh hỏi.

- Vẫn chưa có tin tức gì của Đoan Dung công chúa hay sao?

Những ngày này bắt đầu xuất hiện lời đồn nội thành Thương Châu có quan hệ với Đoan Dung Công chúa. Lúc đầu hắn vốn không để ý nhưng mấy ngày nay lời đồn đã làm dư luận xôn xao, trong lòng hắn cũng bắt đầu lo lắng.

Người sư gia kia nghe vậy, cười nói.

- Đại nhân ngài quá lo lắng rồi. Mấy chuyện này chẳng qua là tin đồn thất thiệt do đám ngư dân đó đồn ra, sau này dần dần bị khuếch đại nên mới dẫn đến tình trạng như bây giờ. Chẳng lẽ... Đại nhân cũng cảm thấy Đoan Dung công chúa có thể làm Hoàng Đế được hay sao?

Thứ sử Thương Châu nghe vậy trong lòng mới an tâm hơn một chút, nhưng rồi ngẫm lại nói.

- Không có lửa làm sao có khói. Tin đồn thất thiệt cũng có nguồn gốc của nó, không thể phớt lờ được, mấy ngày này tăng cường phòng thủ trong thành đi.

Sự gia gật đầu.

- Vâng, thuộc hạ sẽ an bài xuống phía dưới.

- Ngoài ra phái người dán bức họa của Đoan Dung công chúa lên bảng đi. Bên ngoài Châu thành cũng vậy, cho người dân nhiều một chút, người nào phát hiện ra manh mối thì thường ngàn lượng bạc.

- Tuân mệnh.

Thứ Sở Thương Châu phất tay rồi nói:

- Được rồi, ngươi lui xuống sắp xếp đi.

Nhìn thấy sự gia đi ra ngoài hắn mới vuốt chòm râu của mình. Nơi Thương Châu này hắn một khắc cũng không muốn tiếp tục đợi nữa. Nếu như có thể bắt được Đoan Dung công chúa thì thử nghênh đón hắn chính là một tiền đồ rộng mở.

Người sư gia kia đi ra sân nhỏ phía sau lại mang theo hai nô dịch đi đến của chính phủ Thứ Sử, nói với mấy tên giữ cửa.

- Thứ Sử đại nhân có lệnh: mấy ngày nay gấp rút tuần tra phòng bị, người trông coi bên ngoài thành kia không đủ, các ngươi cũng đi đi, nơi này giao cho hai người bọn họ là được.

Mấy người nọ cũng không hoài nghi, đồng thanh dạ vâng rồi lập tức lui ra ngoài.

Cùng lúc đó, Thứ Sở Thương Châu đang đi trên đường thì bỗng nhiên trên đường xuất hiện thêm mấy bóng người, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Cô gái trẻ tuổi đứng đầu tiên nhìn hắn hỏi.

- Ngươi muốn tìm ta?

Thứ sử Thương Châu kinh ngạc, sắc mặt thay đổi lập tức quay người chạy khỏi đoạn đường đó.

Lúc này, trong phủ Thứ Sử đã loạn cả lên. Ngoài thành càng là ánh lửa ngút trời, âm thanh lúc ẩn lúc hiện tựa như sấm chớp đánh xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận