Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 703: Không Phải Không Báo!





Chương 703: Không Phải Không Báo!





----------------------

Nam tử ăn mặc quái dị tiện tay lấy ra một khối trong suốt màu xanh lá có hình thù bất quy tắc, nói:

- Những nguyên liệu lưu ly này đều là hàng thật, các ngươi có thể đi kiểm tra thoải mái, chỉ cần mời người gia công, không cần phí nhiều công sức thì có được một kiện lưu ly tốt nhất. nếu không phải chúng ta cần bạc gấp, khẳng định sẽ tự mình gia công, không bán cho các ngươi.

Trong mắt của tiểu nhị cửa hàng chứa đầy nghi hoặc, hắn nhìn người nam tử kia hỏi:

- Hình như vừa rồi…cách nói chuyện của ngươi không giống như vậy.

Tên thương nhân nước ngoài kia ngẩn người, hỏi:

- Vậy ta, đã nói, như thế nào?

- Thì…nói, như bây giờ…đó.

Tiểu nhị cửa hàng giật giật khóe miệng, sau khi nói ra một câu, lập tức ngậm miệng lại.

Hắn lo lắng nếu mình cứ tiếp tục nói chuyện với tên này, sợ rằng sau này cũng sẽ nói ngắt câu y như vậy thì khổ.

Mã chưởng quầy không có để ý tới đối thoại của hai người, tất cả lực chú ý của hắn đều bị khối lưu ly trên tay của tên nam tử kia hấp dẫn. Một lát sau hắn mới thu tầm mắt lại, hít sâu một hơi, hỏi.

- Giống khối lưu ly trên tay ngươi giá bao nhiêu?

Nam tử kia cầm lưu ly trong tay ước lượng, nói.

- Ba ngàn lượng.

- Ba ngàn lượng?

Mã chưởng quầy cười cười.

- Nếu trong tay ngươi là một khối lưu ly hoàn thiện đã qua gia công thì ba ngàn lượng thật không quý, nhưng đây chẳng qua chỉ là một khối lưu ly phôi, làm sao có thể đánh giá ba ngàn lượng?

- Ngươi làm nghề này thì cần phải rõ ràng, chế tạo một kiện lưu ly thì không cần phải tốn bao nhiêu bạc.

Thương nhân nước ngoài mở miệng nói một câu, dừng một chút nhìn xem tiểu nhị bên cạnh rồi mới tiếp tục:

- Quan trọng là…nguyên liệu….. ba ngàn lượng, không quý.

- Đúng là ta làm sinh ý về phôi nguyên liệu, tự nhiên biết quy củ của nghề này.

Mã lão bản cười cười, nói:

- Điêu khắc phôi nguyên liệu thành dụng cụ hay đồ trang sức muốn gánh mạo hiểm, ta ra giá hai ngàn lượng, ngươi thấy thế nào?

- Chúng ta…có rất nhiều lưu ly…vốn muốn tìm…người đáng giá hợp tác.

Nam tử kia lắc đầu, ôm lưu ly vào trong lòng rồi xoay người rời đi, khi đi tới cửa, hắn quay đầu lại nói một câu.

- Nếu các ngươi không thành tâm…chúng ta tìm người khác.

Ở cửa có một tên nam tử trung niên ngăn hắn lại, cười nói.

- Chậm đã, chậm đã, Từ gia chúng ta cũng làm nghề này, ba ngàn lượng thì ba ngàn lượng, giá tiền dễ thương lượng, nhưng trước đó ngươi có thể để cho ta nhìn xem khối lưu ly này một chút được không?

Mã chưởng quầy bước nhanh tới, vừa lúc nhìn thấy nam tử trung niên kia cầm khối lưu ly lên xem xét tỉ mỉ, trong lòng hắn trầm xuống, lập tức tiến lên nói.

- Từ huynh, loại chuyện đoạt sinh ý này mà ngươi cũng làm ra được, như vậy có chút không hiểu quy củ rồi?

Nam tử kia ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, cười nói:

- Mã huynh sao lại nói như vậy, cái này rõ ràng ngươi không chịu làm sinh ý, chẳng lẽ cũng không cho phép người khác làm?

- Cái gì mà ta không chịu làm sinh ý, ta chẳng phải đang thương lượng?

Mã chưởng quầy đi tới, nở nụ cười với tên thương nhân nước ngoài kia, cười nói.

- Tới tới tới, vị huynh đài này, mới vừa rồi do ta không đúng, chúng ta vào cửa hàng uống chén trà, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói.

Nam tử họ Từ kia chen ngang.

- Cũng tốt, vừa lúc ta cũng đang khát nước, vào trong nói chuyện thôi.

Mã chưởng quầy quay đầu nhìn một cái.

- Cái gì mà đi vào trong, ta và vị huynh đài này bàn chuyện làm ăn, ngươi vào làm cái gì?

Nam tử họ Từ trầm mặt, nói:

- Mã huynh, cái này cũng có chút quá phận. sinh ý lớn như vậy, Mã gia các ngươi nuốt trôi được sao?

Người trẻ tuổi họ Bạch đứng bên cạnh thấy vậy lập tức tiến lên hoà giải:

- Hai vị chưởng quầy, giao tình nhiều năm như vậy, mọi người không cần bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tổn thương hòa khí. Từ chưởng quầy, sinh ý này là Mã chưởng quầy tiếp nhận trước, chúng ta không ngại để bọn họ nói chuyện trước, dù sao cũng phải có chút quy củ, đúng không?

Nói xong nhìn sang tên thương nhân nước ngoài kia, hỏi.

- Ngươi mới vừa nói các ngươi có rất nhiều lưu ly?

….

….

- Từ gia và Mã gia chết tiệt kia, chúng ta hợp tác với bọn họ nhiều năm như vậy, nói tăng giá là tăng giá, thật sự tiểu nhân đê tiện....

Trong sân, Lâm Dũng ngồi chồm hổm trên mặt đất, vừa thở hồng hộc ăn mì, vừa tức giận phàn nàn.

- Thương nhân đều theo đuổi hai chữ “Lợi ích”, giao tình gì đó ngươi đừng coi là thật, bạc mới là bằng hữu của bọn họ. Chớ nhìn hiện tại ba nhà bọn họ có quan hệ mật thiết, khó xá khó phân, nếu thật sự có gút mắc về lợi ích, trở mặt còn nhanh hơn bất kỳ ai.

Lý Dịch dùng một cây quạt nhỏ quạt lửa để nấu thuốc cho Liễu nhị tiểu thư, nghe Lâm Dũng phàn nàn thì thuận miệng nói hai câu.

Lâm Dũng chen miệng.

- Tiểu thư nhà ta không phải như vậy.

- Được rồi, được rồi, ta biết tiểu thư nhà ngươi là người tốt, người tốt sẽ được báo đáp, không phải không báo, mà chưa tới khi…..

Lý Dịch lại cho thêm chút củi phía dưới nồi, nói:

- Ngươi cũng không cần quá tức giận, vô luận làm cái gì đều phải có điểm mấu chốt, nếu không thì chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, từ xưa đến nay đều là đạo lý này, nói không chừng mấy nhà kia sẽ nhanh chóng gặp báo ứng.

Lâm Dũng xì xụp ăn mì xong, hắn đặt tô xuống, buồn bực nói:

- Ta lại chưa từng thấy qua ở ác gặp dữ, người tốt sống không lâu, tai họa để lại ngàn năm, trên đời này, vẫn là ác nhân sống tiêu sái hơn.

Lý Dịch nhìn thấy ở khách điếm bên cạnh, tại một gian phòng nào đó có một cửa sổ mở ra, hắn đứng lên, giao cây quạt kia cho Lâm Dũng, vỗ vỗ bả vai hắn, nói:

- Tin ta đi, báo ứng chắc chắn sẽ có, chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi….. Ta đi ra ngoài một lát, ngươi giúp ta trông nồi thuốc.

Lâm Dũng ngồi xổm xuống, bắt đầu quạt lửa, Lý Dịch đi ra tiểu viện tiến vào khách điếm bên cạnh rồi trực tiếp đi lên lầu hai, hắn đứng trước một gian phòng sau đó gõ cửa ba lần.

Sau ba lần gõ thì cửa phòng mở ra.

Trong phòng, một tên nam tử đứng lên, nói.

- Mới vừa rồi đã bàn bạc ổn thỏa với ba nhà kia, tất cả những phôi tài liệu kia đều cho bọn hắn, chúng ta không tiện dùng ngân phiếu cho nên đã để bọn hắn trực tiếp dùng hoàng kim để giao dịch.

Không giống như những đồ vật khác, lưu ly không chỉ chế tạo thành đồ lưu ly mới đáng tiền, thứ này cho dù chỉ là một trái cầu thì cũng là điềm lành, bảo vật trong mắt mọi người. Món đồ kia mỗi ngày có thể đốt ra một nhóm lớn, làm sao có thời giờ đi tạo hình như từng kiện được, tùy tiện đốt một chút là có thể bán lấy tiền, không cần tốn thời gian và công sức, cực kỳ thuận tiện.

Lần này Bạch gia, Từ gia và Mã gia rõ ràng liên thủ lại muốn bức bách Lâm Uyển Như đi vào khuôn khổ, vừa vặn hắn còn chưa tìm được chỗ bán mấy thứ này. Trước đó ăn của người ta ở của người ta, có thể tiện tay hỗ trợ thì nên giúp một chút.

Nam tử kia lộ vẻ tươi cười, thử thăm dò:

- Công tử, ngươi xem, lần này, nhóm chúng ta, có thể tích thêm cỡ mười điểm không?

Lý Dịch nhìn bọn hắn, cười nói:

- Mấy ngày này mọi người vất vả, sau khi trở về, mỗi người cộng thêm năm mươi điểm.

Trên mặt mọi người lộ ra vui mừng, ôm quyền nói.

- Đa tạ công tử!

Sau khi Lý Dịch rời đi, một người đi đóng cửa phòng, nét vui mừng trên mặt mọi người vẫn không có biến mất.

Một tên thanh niên lộ ra vẻ chờ mong, nói:

- Năm mươi điểm, cộng thêm trước đó nữa, ta có thể để Liễu tiền bối chỉ điểm võ công một lần.

- Ta dự định đổi năm trăm lượng bạc, mua một tòa nhà ở Kinh Đô, đón lão nương nhà ta tới ở.

Một nam tử trung niên cười nói.

- Tiểu Ngũ, ngươi thì sao?

Một người trẻ tuổi ngồi trong góc cười nói.

- Ta cũng dự định mua một tòa nhà, nếu vậy thì mua một toà sát vách nhà ngươi đi, sau đó trở về cầu hôn, Tú Tú đã đợi ta ba năm, năm đó lão gia hỏa kia không đồng ý, lần này phải trở về dùng bạc đập chết hắn...

- Haha, có chí khí….

Mọi người đều chỉ thì thầm trò chuyện, âm thanh chỉ giới hạn ở trong không gian nhỏ bé, tại một nơi khác trong nội thành, Bạch Ngọc và hai tên nam tử trung niên khác tụ tập cùng một chỗ, bọn họ cũng đồng dạng nhỏ giọng trò chuyện.

Bạch Ngọc nhìn hai người kia, nói.

- Cái này là một cọc sinh ý lớn, ba nhà chúng ta hợp lại mới có thể ăn hết, hai vị đừng tranh giành.

- Bọn họ thế nhưng chỉ cần Hoàng Kim, chúng ta biết đi đâu mà tìm cho đủ số lượng?

- Hoàng Kim dễ làm, đi tiền trang đổi là được, cũng may hiện tại trong tay chúng ra không có nhiều bạc, trừ phi đem bán hết đám hàng hóa kia cho Lâm gia….

- Nếu làm như thế, thật có chút xin lỗi Bạch hiền chất.

Bạch Ngọc cười khoát tay, nói.

- Không sao, chuyện làm ăn này quan trọng hơn...

Hai người nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, đối mặt với một cọc sinh ý lớn như vậy, bọn họ lại đang có nhu cầu dùng tiền gấp, đương nhiên sẽ không vì một lời hứa hẹn mà bỏ qua một vụ làm ăn có thể thu lợi nhuận lớn đến thế.

Cần phải tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại, lần tiếp theo chưa chắc sẽ gặp phải một tên thương nhân nước ngoài ngu xuẩn như thế.

Phía trước cửa hàng, một tên tiểu nhị nghi hoặc gãi đầu, lẩm bẩm.

- Người nước ngoài, nói chuyện đều như vậy sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận