Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 837: Không Nên Trêu Chọc




Chương 837: Không Nên Trêu Chọc





----------------------

- Lấy năng lực và tài cán của Đổng đại nhân, chỉ làm một Kinh Triệu Duẫn có chút đại tài tiểu dụng.

Lý Minh Châu buông một phong tấu chương xuống, đứng dậy nói.

- Ta đã nói qua với phụ hoàng, tính toán sang năm sau sẽ điều nhiệm hắn làm Trung Thư Tỉnh, theo ý của phụ hoàng thì giống như muốn cho Đổng đại nhân sau này tiếp nhận vị trí của Trầm Tướng.

Kinh Triệu Duẫn Đổng Văn Duẫn, khi Lý Dịch còn ở Khánh An phủ đã quen biết người này, đương nhiên, khi đó hắn còn không biết người này là con rể của Trầm Tướng… Con rể tiếp nhận vị trí của cha vợ, nghe qua thì có vẻ bình thường, nhưng trong Trầm gia còn có một vị làm đại quan trong triều, không biết sau này anh vợ và em rể có vì tướng vị mà đánh nhau hay không ….

Đương nhiên, đây là việc nhà của Trầm gia, hắn sẽ không rảnh tới mức đi quan tâm mấy thứ này.

Nhắc tới chuyện này, Lý Dịch nhìn Lý Minh Châu hỏi.

- Kinh Triệu Duẫn có vị trí cực kỳ quan trọng, nếu sau này Đổng đại nhân được điều nhiệm thì cô tính toán để người nào tiếp nhận?

Lý Minh Châu với tay cầm một phong tấu chương trên bàn đưa qua.

- Đây là những người được chọn mà Thượng Thư Tỉnh đưa tới.

- Kỳ thật người thích hợp vị trí này nhất chính là Kinh Thành Lệnh Lưu Đại Hữu, hắn thích hợp làm quan phụ mẫu, cũng chỉ có thể làm quan phụ mẫu, làm đến vị trí Kinh Triệu Duẫn này thì cũng không cần thiết đi lên nữa, còn nếu hướng xuống thì là nhân tài không được trọng dụng…..

Lý Minh Châu nói một câu, lại lắc đầu than thở.

- Nhưng mà tư lịch của hắn còn thấp, nếu mạnh mẽ đề bạt thì không tránh khỏi bị người khác phê bình, chỉ có thể chờ đợi thêm một đoạn thời gian mới cân nhắc tiếp.

- Thôi gia, Tần gia, Hàn gia...

Lý Dịch nhìn tấu chương kia, châm chọc.

- Bọn họ cũng rất biết chọn người, xem ra quyết tâm phải có bằng được vị trí này.

Ngày đó hắn từng nghe Trần Trùng đề cập qua một câu, Thôi gia nhất định phải có được vị trí Kinh Triệu Duẫn, những cái tên được đề cử trong tấu chương cơ hồ đều là quan viên phe Thục Vương, vô luận chọn như thế nào đều cũng không thể tránh khỏi.

Lý Minh Châu đi tới, chậm rãi nói.

- Hộ Bộ Thị Lang Tằng Sĩ Xuân, năng lực người này cực kỳ xuất chúng, nếu thật sự phải chọn một trong những người đó, cũng chỉ có hắn ta có thể gánh vác trách nhiệm.

Không nói nàng chỉ tạm thời đại diện triều chính, cho dù đế vương chân chính thì khi chọn lựa người cho vị trí quan viên quan trọng nào đó cũng cần có cấp dưới đề cử ra một số người sau đó chọn ra một vị trong những người đó. Nếu không để ý tới ý kiến của quần thần, khư khư cố chấp, như vậy thì triều cương tất loạn.

Đương nhiên, nàng cũng không thể giống phụ hoàng, phụ hoàng có thể đặc biệt đề bạt ai đó, nhưng đổi lại là nàng thì lại có chút danh không chính ngôn không thuận.

Tuy cái tên Tằng Sĩ Xuân nằm gần cuối nhưng sau một hồi châm chước, nàng vẫn cảm thấy nếu muốn chọn ra một người trong những người này, vậy thì chỉ có Tằng Sĩ Xuân thích hợp nhất.

- Từ Hộ Bộ Thị Lang thăng làm Kinh Triệu Duẫn sao, cái này không hợp với lẽ thường…

Lý Dịch lắc đầu, bên phe Thục Vương vì góp đủ số lượng cho nên ai cũng dám đề cử lên. Tằng Sĩ Xuân tại Hộ Bộ, vị trí tiếp nhận sau này rất có thể là Hộ Bộ Thượng Thư, cũng không thể thua kém một Kinh Triệu Duẫn?

Tuy Tần thượng thư còn đang chính trực trung niên, tỷ lệ Tằng Sĩ Xuân chờ hắn ta chết già hoặc bị phạm phải đại tội nhỏ bé đến đáng thương, nhưng cũng có một tia hy vọng?

Lý Dịch nói tiếp.

- Huống hồ, tuy Tằng Sĩ Xuân có năng lực nhưng người này quá lười nhác, ngày ngày còn chưa tan ca đã sớm rời đi, sao có thể làm một cái Kinh Triệu Duẫn hợp cách được chứ?

Lão Tằng rốt cuộc không giống như những người bên Tần gia hay Thôi gia, đây là lao vào vũng nước đục, vì phòng ngừa về sau có nhiễu loạn gì, tốt hơn hết vẫn để hắn ta làm Hộ Bộ Thị Lang của mình.

Lý Minh Châu kinh ngạc nhìn Lý Dịch.

- Ngươi có thành kiến gì với Hộ Bộ Thị Lang Tằng Sĩ Xuân?

- Việc nào ra việc đó mà thôi.

Lý Dịch lắc đầu.

- Coi như hắn ta có ở đây thì ta cũng dám nói câu này ngay trước mặt hắn.

- Điện hạ, Hộ Bộ Tằng thị lang tiến cung báo cáo công tác, bây giờ đang ở ngoài điện chờ.

Một tên thái giám đi tới, khom người bẩm báo.

Lý Minh Châu liếc nhìn Lý Dịch một cái, nói.

- Để hắn tiến vào.

Tằng Sĩ Xuân hẳn vừa mới hồi kinh, còn chưa về nhà thay quần áo, vẻ mặt phong trần mệt mỏi, hắn dâng một phong tấu chương lên, nói.

- Thần phụng chỉ đốc tra tiền thuế thu khu vực cận kinh thành, hiện tại đã hoàn tất, đây là bản điều tra, mời điện hạ xem qua.

Chờ đến khi tên thái giám kia tiếp nhận tấu chương đưa lên, lúc này Tằng Sĩ Xuân mới ngẩng đầu, cực kỳ mịt mờ nhìn Lý Dịch một cái, đứng yên tại chỗ.

Lý Minh Châu lật xem kỹ càng, sau đó mới gật đầu.

- Rất tốt, Tằng đại nhân vất vả.

- Đây là bổn phận chức trách của thần.

Tằng Sĩ Xuân lại khom người lần nữa.

- Nếu điện hạ không có việc gì khác thì thần xin cáo lui.

Sau khi Tằng Sĩ Xuân rời đi, Lý Minh Châu cầm tờ danh sách kia lên, đi tới hỏi.

- Vậy ngươi cảm thấy vị trí này nên do người nào làm mới tốt?

Lý Dịch nhìn sơ qua một chút, suy nghĩ một lát rồi mới nói.

- Cứ dựa theo suy nghĩ của cô đi.

Trong những người này, thân phận của Tằng Sĩ Xuân đặc thù, những người bên phe Thục Vương chắc chắn sẽ không ngờ tới trưởng công chúa sẽ đẩy đương nhiệm Hộ Bộ Thị Lang lên chiếc ghế Kinh Triệu Duẫn, chỉ cho rằng người này thuần túy thêm vào để góp đủ số lượng.

Kể từ đó có thể quấy rầy sự bố trí và kế hoạch của bọn hắn, sau này hành sự cũng sẽ có chỗ tốt, dù sao thì Tằng đại nhân chính là một đối thủ tốt, có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Nghĩ đến những chuyện mà Trần Trùng đã đề cập tới, hắn lại thuận miệng hỏi một câu.

- Đúng rồi, còn có một chuyện, có một vị gọi là Chử Đại Nho, cô có biết người này không?

Lý Minh Châu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, kinh ngạc hỏi lại.

- Chử Thái Phó?

Lý Dịch lắc đầu.

- Có phải Thái Phó hay không thì ta không biết, Trần Trùng nói hắn là “Cảnh Quốc Văn Tâm” gì đó….

Lý Minh Châu có phần khẩn trương nhìn Lý Dịch.

- Chử Thái Phó vừa mới hồi kinh, thế nào, chẳng lẽ ngươi gặp được hắn ta, hai người không có nổi lên xung đột gì chứ?

- Ta chỉ nghe người ta nói qua một câu, chưa thấy bao giờ thì sao có xung đột được?

Lý Dịch kinh ngạc nhìn nàng.

- Chẳng lẽ nhìn ta giống như loại người dễ dàng có xung đột với người khác?

- Chử Thái Phó đã từng là tiên sinh của phụ hoàng, ngay cả Tần Tướng và Trầm Tướng cũng đều nhận được sự dạy bảo của lão. Người này đã từng chấp chưởng Quốc Tử Giám, Hoằng Văn Quán, vương công dòng dõi quý tộc ở kinh đô và gần hơn phân nửa quan viên trên triều đình đều có thể xem như học sinh của lão. Chử Thái Phó chính là đối tượng kính ngưỡng của người đọc sách trong thiên hạ…

Lý Minh Châu nhìn Lý Dịch, nghiêm túc nói.

- Nếu ngươi gặp được hắn ta thì tốt nhất là nên tôn kính một chút. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì ngay cả phụ hoàng cũng không thể che chở ngươi được đâu.

- Yên tâm, đang yên đang lành ta đi trêu chọc lão ta làm gì? Ta còn đang lo lão ta đến lừa bịp ta đây…

Lý Dịch lắc đầu, phất tay cáo từ.

- Cô tiếp tục làm việc đi, ta về nhà.

- Ngàn vạn nhớ kỹ, không nên trêu chọc Chử gia.

Lý Minh Châu không yên lòng nhắc nhở một câu.

Lý Dịch tùy ý phất phất tay tỏ vẻ đã nghe thấy.

- Biết rồi, không có chuyện gì thì ta sẽ không vô duyên vô cớ đi trêu chọc bọn hắn.

Lúc đi ra ngoài, trong lòng Lý Dịch còn có chút nghi hoặc và buồn bực.

Tại sao hắn lại chưa từng nghe qua về vị Chử thái phó này? Dựa theo cách nói của công chúa điện hạ, lão nhân này vô luận trên triều chính hay trong lòng người đọc sách thiên hạ đều có uy vọng và sức ảnh hưởng cực cao, công chúa điện hạ vẫn còn kém xa.

Nếu người như vậy bị Thục Vương mời chào, chẳng phải nỗ lực trước kia của bọn họ sẽ uổng phí?

Khi Lý Dịch đi ra cửa cung, vẫn còn nhìn thấy bóng dáng chậm rì rì của Tằng Sĩ Xuân ở đằng trước.

Nghe thấy sau lưng có thanh âm, Tằng Sĩ Xuân quay đầu, chắp tay một cái.

- Tằng mỗ còn phải đa tạ Lý Hầu Tước.

Lý Dịch kinh ngạc.

- Đa tạ ta làm cái gì?

Tằng Sĩ Xuân nhìn Lý Dịch.

- Nếu như không phải Lý Hầu Tước thì mấy ngày nay Tằng mỗ cũng không cần phải chạy ngược chạy xuôi, sẽ nhẹ nhàng rảnh rỗi được một chút.

- Không cần khách khí, đây là việc nên làm.

Lý Dịch khoát tay.

- Trọng thần quốc gia giống như Tằng đại nhân thì cần phải ra sức nhiều hơn vì đất nước, vừa rồi công chúa điện hạ còn nói, năng lực của Tằng đại nhân xuất chúng, công vụ xử lý vô cùng tốt, cũng nên khổ cực một ít.

Tằng Sĩ Xuân nhướng mày.

- Xem ra ngày thường Lý Hầu Tước không thiếu nói ngọt vì Tằng mỗ trước mặt công chúa điện hạ?

- Đó là tự nhiên.

Lý Dịch gật đầu, sau đó lại khoát tay.

- Nói tốt là chuyện nên làm, Tằng đại nhân không cần cám ơn.

Hai người sóng vai mà đi, sau khi đi ra cửa cung, Lý Dịch lại quay đầu lại hỏi một câu:

- Lần trước ở trong quán trà, nghe thấy Tằng đại nhân nói về việc Đông Cung, nhưng mà ta vẫn còn chưa nghe thấy ý kiến của Tằng đại nhân.

Tằng Sĩ Xuân nhìn Lý Dịch, ánh mắt dừng lại một chút, sau đó cười nói.

- Tằng mỗ cảm thấy Lý đại nhân nói đúng, đây là việc của hoàng gia, phải do bệ hạ tự mình quyết định, ngoại thần như chúng ta tốt nhất vẫn không cần quan tâm tới.

Lý Dịch gật đầu, nhìn Tằng Sĩ Xuân, nghiêm nghị nói.

- Sợ là Tằng đại nhân phải chuẩn bị nhiều hơn để đảm đương các trọng trách sắp tới…

Tằng Sĩ Xuân kinh ngạc, trên mặt hiện ra một tia nghi hoặc.

- Lý Hầu Tước có ý gì?

Lý Dịch khoát tay, quay người rời đi.

- Sau này ngươi sẽ biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận