Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 794: Để Bọn Hắn Chờ Một Lát


Chương 794: Để Bọn Hắn Chờ Một Lát





----------------------

- Đại khái hơn mười năm trước, lão phu mới ý thức được chế độ thuế của vương triều ta tồn tại vấn đề rất lớn.

Sau khi viết xong một trang cuối cùng, Tần Tướng để bút xuống, dừng ghi chép, ngẩng đầu nói.

- Mười mấy năm qua, lão phu mấy lần ý kiến cải cách chế độ thuế, đều thất bại, cuối cùng lão phu đều không có ý tứ nhắc đến vấn đề này với bệ hạ nữa, chỉ có một ít suy nghĩ mông lung, không dám tùy tiện đưa ra, những ngày gần đây, lão phu một mực suy nghĩ những lời hôm đó ngươi nói trong ngự hoa viên.

- Nếu ngươi sinh ra sớm mười năm, năm năm, mười năm trước, nếu lão phu có thể nghe được những lời kia của ngươi thì những năm này triều đình và dân gian sẽ không xảy ra nhiều khó khăn trắc trở như hiện tại.

Tần Tướng nhìn lấy Lý Dịch, bình tĩnh nói.

- Từ đại nhân nói đúng, ngươi là nhân kiệt một đời, lão phu không bằng ngươi.

Lý Dịch không khiêm tốn cũng không nói chuyện, bởi vì Tần Tướng còn có lời muốn nói.

- Ngươi thơ văn vô song, họa kỹ tinh xảo, một đạo thư pháp đã trèo lên đỉnh, tinh thông tra tấn, thông hiểu bàn bạc, sáng tạo thiên phạt, hiến móng ngựa, lui quân địch, mở viện toán học, thanh trừ sâu mọt.

Tần Tướng rất quen thuộc đối với quá khứ của Lý Dịch, một đống những sự kiện kia, thuộc như lòng bàn tay,

- Lão phu còn biết, Tề Quốc bị ngươi quấy long trời lỡ đất, cuộc chiến đoạt vị của thái tử và Tam hoàng tử Tề Quốc như tên lắp vào cung không thể không bắn, triều đình bất ổn, lòng người bàng hoàng, công lao ngươi đối với Cảnh Quốc ta, đếm cũng đếm không xuể. Khi lão phu bằng tuổi của ngươi, khoa cử chưa trúng, còn đang lo lắng tiền đồ, mà ngươi đã được phong Huyện Hầu, càng là Kim Tử Quang Lộc Đại Phu trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, cũng khó trách bệ hạ chuyên sủng ngươi.

Bị trưởng giả khen, mặt Lý Dịch đỏ lên, có chút xấu hổ.

Thì ra mình ưu tú như vậy, ngày bình thường cũng không nhìn ra.

- Thế nhưng, tuổi ngươi còn rất trẻ.

Tần Tướng nhìn hắn, sắc mặt thay đổi thành trịnh trọng.

- Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, vật cực tất phản, từ xưa đến nay, thần tử được Thiên Tử chuyên sủng, chưa có tốt kết cục, huống hồ, ngươi có biết, như lời những biến pháp ngươi nói, cuối cùng tổn thất, lợi ích sẽ dành cho ai?

Tâm bệnh của Lão hoàng đế là các môn phiệt đại tộc, lão đương nhiên có tư cách nói đến những điều này.

Nếu không phải vậy, lão hoàng đế cũng không thể yên tâm giao triều chính cho Minh Châu, cho hai vị Tể tướng.

- Ngươi tồn tại là phúc khí của bệ hạ, là phúc khí của bách tính.

Tần Tướng đứng lên, nhìn hắn, nói.

- Hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ những lời nói hôm nay của lão phu.

Lý Dịch nhìn lão.

- Vì cái gì?

Hắn nói vì cái gì tự nhiên là lấy lập trường của hai người, Tần Tướng không có lý do gì cũng không có nghĩa vụ gì nói với hắn mấy câu nói như vừa rồi, ngày hôm nay lão nói những lời này vì cái gì?

- Lão phu là gia chủ Tần gia, cũng là Tể Tướng Cảnh Quốc, là Tể Tướng của bệ hạ, là Tể Tướng của bách tính, nếu lần cải chế này có thể thuận lợi phổ biến, tự nhiên dân giàu nước mạnh, bách tính an cư.

Tần Tướng thật sâu liếc hắn một cái, ôm quyền cúi rạp người.

- Cái khom người này, lão phu thay cho văn võ bá quan trên triều, thay dân chúng Cảnh Quốc.

Lý Dịch muốn tránh nhưng tránh không thoát, trên thực tế thì khi hắn kịp phản ứng thì Tần Tướng đã ngồi thẳng lên, nhanh chân đi ra ngoài cửa.

Trước cửa, quan viên Đô Thủy Giám được lão Phương vừa mới dẫn vào ngơ ngác đứng tại chỗ, xoa xoa hai mắt, sau khi xác nhận, cả người không khỏi hoá đá.

Lý Dịch đi ra cửa phủ, một chiếc xe ngựa đã khởi động, hắn nhìn qua một hướng khác khá lâu, bắt đầu có chút hiểu rõ, những lão “Ngoan cố” đó đến cùng ngoan cố ở đâu.

Chỉ tiếc, Tần Tướng là Tần Tướng, Tần gia là Tần gia.

Một hồi lâu, mới quay đầu nhìn quan viên Đô Thủy Giám sau lưng, hỏi.

- Hứa thiếu giám có chuyện gì?

Quan viên kia nhìn qua một hướng khác, nuốt mấy ngụm nước bọt, lúc này mới nói.

- Liên quan tới biên soạnThủy Kinh Chú, Trường Thừa sai ta đến thỉnh giáo Lý đại nhân.

Trần Quốc Công phủ.

- Ngươi nói, hôm qua Tần Tướng đi Lý phủ còn khom mình hành lễ với Lý Dịch?

Trần Trùng nhìn một vị quan viên đối diện, cau mày nói.

- Xác nhận không có nhìn lầm?

Quan viên kia lắc đầu cười khổ.

- Sẽ không sai, tin tức từ Đô Thủy Giám truyền tới, nghe nói Thiếu Giám Đô Thủy Giám tận mắt nhìn thấy, sáng nay hạ quan điều tra một phen, hôm qua Tần Tướng xác thực đi đến chỗ kia.

- Tần Tướng cuối cùng đang làm gì?

Trần Trùng chau mày.

Tuy cùng một hệ Thục Vương nhưng nếu chia nhỏ, bọn họ và Tần Tướng không thuộc về một phe cánh, Tần Tướng cầm đầu nhóm văn quan, Thôi gia Trần gia cầm đầu quan viên quyền quý, mục tiêu tuy giống nhau nhưng cơ hồ xưa nay không can thiệp lẫn nhau.

Mà Tần Tướng quyền cao chức trọng, ý nghĩ của lão, mọi người rất khó đoán được.

Trong triều có khuynh hướng nghiên về phía Thục Vương vốn kém xa tít tắp khi trước, chẳng lẽ ngay cả Tần Tướng cũng…

Phía dưới, đứng phía trước, Hộ Bộ Thị Lang - Tằng Sĩ Xuân suy nghĩ một lát, nói.

- Việc này cũng chưa chắc giống ngoại giới truyền, Lý Huyện Hầu chính là Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, Tần Tướng tìm hắn trao đổi triều chính cũng không gì không thể.

Trần Trùng liến mắt.

- Trao đổi quốc sự, cần khom mình hành lễ?

Trong sân lập tức yên tĩnh, khá lâu, mới có một quan viên thở dài, lên tiếng.

- Bệ hạ tạm thời buông bỏ triều chính, vốn là cơ hội thật tốt đối với điện hạ, vốn có thể mượn cơ hội này để điện hạ về kinh đại diện triều chính, nhưng ai có thể ngờ được, bệ hạ lại hoàn toàn giao phó chính sự cho trưởng công chúa, những bản tấu chúng ta tấu lên mời triệu điện hạ hồi kinh đều bị bệ hạ đánh xuống, tình thế của điện hạ trong triều ngày càng không ổn, cứ thế mãi, sợ là…

Trần Trùng gật đầu.

- Chuyện đáng quan tâm hàng đầu ngay sau đó là để điện hạ hồi kinh, các ngươi nói một chút đi, có biện pháp nào không?

Mấy người suy nghĩ một lát, nhao nhao mở miệng.

- Sắp sinh Thôi quý phi nhật tới, bệ hạ luôn hiếu đạo, đến lúc đó để điện hạ về kinh sẽ hợp lý hơn.

- Sau sinh nhật nương nương lại nghĩ biện pháp để điện hạ lưu lại, có thể cáo ốm ở lại, đến lúc đó liên hợp quần thần, nhiều mặt thi lực, tấu mời bệ hạ để điện hạ thay thế trưởng công chúa chấp chính.

- Phương pháp này có thể thực hiện, Cấp sự trung cho rằng như thế nào?

Trần Trùng gật đầu, đang muốn mở miệng thì có một chút người từ ngoài cửa đi vào, báo.

- Nhị gia, tiểu thư thăm người thân đã trở về.

Trần Trùng nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra nét mừng, đứng lên, khoát tay đối với mấy người.

- Hiện tại bản quan có chuyện quan trọng phải làm, chuyện điện hạ hồi kinh để sau lại nghị!

Nói xong vội vàng rời đi, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên trên mặt mấy người trong phòng.

Mọi người thấy hắn vội vã rời đi, trong lòng như vạn mã lao nhanh.

Có chuyện gì còn quan trọng hơn so với chuyện này, không phải hắn mới vừa nói chuyện thiết yếu là để điện hạ hồi kinh?

Bên trong vườn hoa Trần phủ, Trần Trùng nhìn nữ tử tóc trắng, cười hỏi.

- Thế nào, thân thể cô mẫu lão nhân gia được chứ?

Nữ tử tóc trắng gật đầu đáp.

- Thân thể Lão NHÂN gia từ trước đến nay an khang, còn hỏi đến đại ca, nhị ca.

Nàng quay đầu nhìn về một hướng khác, nói.

- Nhị ca còn có việc phải bận rộn, mấy vị đại nhân giống như vẫn còn chở ở đó.

- Tất cả đều là chút chuyện nhỏ, râu ria, không ngại, để bọn hắn chờ một lát đi.

Trần Trùng khoát tay.

- Tam muội, sắp đến sinh nhật muội rồi, muội muốn làm chuyện gì, nói cho nhị ca, nhị ca giúp muội xử lý.

Nữ tử tóc trắng lắc đầu.

- Hàng năm đều có sinh nhật, nhị ca không cần gióng trống khua chiêng, người một nhà chúng ta đều ở cùng một chỗ, vậy đã đủ rồi.

Trần Trùng liên tục khoát tay.

- Không được, không được, sinh nhật một năm mới có một lần, không thể qua loa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận