Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1020: Trần Thứ Sử



Chương 1020: Trần Thứ Sử

________________

VIP Chương 1020: Trần Thứ Sử



- Lực lượng gì?

Trần Trùng cầm chổi nhìn Lý Dịch, chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười hiền lành trên mặt tên kia thì hắn lại dựng tóc gáy.

- Trần gia đã từng hiển hách một thời, đứng hàng Quốc Công, Trần đại nhân ngươi cũng là quan viên bái Cấp Sự Trung, phong quang vô hạn, tiền đồ vô lượng....

Lý Dịch lắc đầu, thở dài nói:

- Bây giờ lại chỉ có thể cầm cái chổi quét dọn đình viện, ngươi có nghĩ tới....

- Ta tự nhiên có nghĩa qua.

Trần Trùng liếc Lý Dịch một chút, nói:

- Đây đều bởi vì ngươi.

- A?

- Sở dĩ Trần gia lưu lạc tới tận đây, Sở dĩ bản quan cầm chổi quét dọn đình viện, đây đều do ngươi hại.

Lý Dịch nâng chung trà lên rồi lại buông xuống, suy nghĩ một hồi, nói.

- Ta nói không phải bởi vì ai, không phải bởi vì việc gì, ta nói ..... Từ đương triều Cấp Sự Trung lưu lạc tới chỉ có thể quét dọn đình viện, ngươi thật sự cam tâm sao?

- Cam tâm.

Trần Trùng rót cho Trần tam tiểu thư một chén trà nóng, bình tĩnh nói.

- Ta đã lớn tuổi rồi, chỉ cần mỗi ngày trôi qua an ổn, Cấp Sự Trung cũng tốt, quét dọn đình viện cũng tốt, có cái gì khác nhau chứ? Theo ý của ta, quét dọn đình viện vẫn thanh nhàn hơn một ít.

Không có chí tiến thủ, quả thực không có chí tiến thủ!

Dù gì cũng đi ra từ Quốc Công Phủ, đã từng ngồi qua một trong mấy cái vị trí lớn nhất, chạm tay là bỏng trên triều đình. Với niên kỷ của hắn, chính là lúc con đường làm quan thông suốt nhất, tiền đồ sáng láng nhất là lúc phải có hùng tâm trạng chí, hoài bão vĩ đại. Đổng Văn Duẫn ở vào tuổi của hắn đã làm đến chức Thừa Tướng, thế mà hắn chỉ nghĩ quét dọn đình viện? Chỉ muốn được thanh nhàn?

Sa đọa!

- Tuy nhân sinh luôn phải lên xuống, nhưng cũng không thể quên phấn đấu giao tranh, tuổi già chí chưa già, chí tại ngàn dặm, liệt sĩ tuổi già, chí lớn không thôi, Khương Tử Nha tám mươi tuổi vẫn còn làm Thừa Tướng, Tôn Ngộ Không năm trăm tuổi đi Tây Thiên lấy kinh, Bạch Tố Trinh một ngàn tuổi mới xuống núi yêu đương....

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Trần đại nhân, ngươi chỉ vừa mới qua bốn mươi, vẫn chưa được một nửa Khương Thải Công, tại sao có thể sa sút tinh thần đến thế chứ? Chỗ ta có một vị trí Thứ Sử, quan vị còn cao hơn ba cấp so với Cấp Sự Trung trước kia của ngươi, không biết ngươi có cảm thấy hứng thú hay không?

Tuy quyền lực của Cấp Sự Trung không nhỏ, có thể trực tiếp tham dự quốc gia đại sự, nhưng quan chức không cao, chỉ có trên ngũ phẩm, mà Thục Châu Thứ Sử lại có chính tứ phẩm hạ quan giai, ước chừng cao hơn hắn ba cấp, đợi đến Thục Châu từ Hạ Châu tiến triển đến Thường Châu, như vậy thì quan giai kia còn không biết có thể phát triển cao đến tận đâu.

- Không hứng thú.

Trần Trung lắc đầu, mặt không biểu tình, cầm theo cái chổi đi vào trong viện.

Lý Dịch đứng lên, nói.

- Suy nghĩ một chút đi.

- Không suy nghĩ.

Trần Trùng chém định chặt sắt.

- Coi như giúp ta một chút việc nhỏ.....

- Không giúp, SO với làm Thứ sử, ta càng thích quét sân hơn.

- Mọi người đều là bằng hữu, cho chút thể diện đi....

- Cảnh Vương điện hạ mà còn cần người khác nể tình à?

Đây là một câu nói trái lương tâm, vừa rồi khi Lý Dịch nhắc tới chuyện này, hắn rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Trần Trung lóe lên tia sáng.

Một người phong cảnh cả đời, một người hô mưa gọi gió trên triều đình, làm sao có thể sa đọa tới mức thích quét sân?

Không thể nghi ngờ, Trần Trung là người thích hợp với vị trí này nhất, hắn có năng lực, có tư lịch, khuyết điểm duy nhất chính là đã từng có sai lầm chính trị nghiêm trọng, có điều cái này cũng không quan trọng với Lý Dịch, hắn đường đường là Cảnh Vương, lòng dạ rộng lớn, khoan hồng độ lượng, làm sao có thể không có một chút rộng lượng khi dùng người được chứ?

Vấn đề ở chỗ, Trần Cấp Sự Trung, hình như không quá nể tình.

Lý Dịch nhìn Trần Trùng, hỏi.

- Ta hỏi lại một lần cuối cùng, ngươi có muốn làm cái chức Thứ Sử này hay không?

- Không làm!

Trần Trùng quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười châm chọc, Cảnh Vương thì lại như thế nào, Cảnh Vương cũng phải có lúc xin xỏ hắn thôi....

Lý Dịch lắc đầu, nhàn nhạt nói.

- Vậy cũng đừng trách ta không khách sáo.

Trần Trùng nghe Lý Dịch uy hiếp, khịt mũi coi thường, nếu hắn đã không muốn làm Thứ Sử, chẳng lẽ hắn ta còn có thể đè ép hắn hay

sao?

Lý Dịch không tiếp tục để ý Trần Trùng, hắn xoay người nhìn sang Trần tam tiểu thư, nói:

- Nương...

Trần tam tiểu thư cười gật đầu, ngẩng đầu nhìn Trần Trùng, dịu dàng nói:

- Nhị ca.....

....

- Trần đại nhân, Trần Thứ Sử, ta trở về hạ một đạo chỉ, như vậy thì sáng mai ngươi có thể lập tức nhận chức rồi.

Về vấn đề Thục Châu, Lý Hiên đã cho hắn tự do rất lớn, bao gồm bổ nhiệm và bãi miễn, từ vị trí cao như Thứ Sử tới vị trí thấp như quan lại địa phương, hắn không cần phải đi tới Lại Bộ làm trình tự rắc rối. Lý Dịch nhìn cái chổi trong tay Trần Trùng, nói.

- Đương nhiên, nếu người thích quét rác tới như vậy, sau này làm Thứ Sử cũng có thể tiếp tục bảo trì đam mê này, không có người nào ngăn cản ngươi.....

- Hẹn gặp lại!

Lý Dịch lần nữa phất tay với Trần Trùng, sau đó đi ra sân nhỏ.

Trần Trùng vứt cái chổi xuống đất, đi đến ngồi xuống bên cạnh Trần tam tiểu thư, tự rót cho mình một ly trà, sau khi rót xong, hắn đột

nhiên có chút bất mãn, nói.

- Diệu Ngọc, muội cũng quá nuông chiều hắn rồi.....

Trần tam tiểu thư cười nói:

- Nếu ta không mở miệng thì làm sao nhị ca có thể tìm được bậc thang đi xuống chứ?

Nghe vậy, mặt già của Trần Trung đỏ lên,

- Diệu Ngọc, ngươi... câu này của muội có ý gì chứ?

- Không có ý gì hết, ngày mai sẽ phải nhậm chức, tốt hơn hết nhị ca vẫn đi chuẩn bị một chút đi.....

Trần Diệu Ngọc cười cười đứng lên, nói tiếp:

- Ta muốn đi xem đứa cháu bảo bối của ta, Lý gia nam định còn chưa vượng, nếu như Nhược Khanh và Túy Mặc vào nhà, có thể đẻ thêm vài đứa nữa thì tốt rồi....

Nàng nhanh chóng đi ra sân nhỏ, chỉ để lại một mình Trần Trùng ngồi tại chỗ, màu đỏ trắng luân phiên thay thế trên mặt.

Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, nạn trộm cướp ở Thục Châu đã căn bản được khống chế.

Loại chuyện này nói, đừng nói người khác không tin, ngay cả bá tánh tại Thục Châu cũng còn không tin được.

Nạn trộm cướp ở Thục Châu đã náo loạn mấy chục năm, tiền nhiệm Thứ Sử đã trị qua, Thứ Sử tiền tiền nhiệm cũng đã trị qua, Thứ Sử tiền tiền tiền nhiệm cũng đã trị qua, ngay cả cái tên không phải Thục Vương gì đó cũng đã trị tượng trưng hai lần.

Nhưng vài chục năm nay, vô luận quan phủ có hành động như thế nào, áp dụng thi thố kiểu gì đi nữa thì cũng chỉ là được nhất thời, hiệu quả cực nhỏ, còn lâu mới có thể sánh bằng hiệu quả diệt phỉ của Cảnh Vương điện hạ.

Cảnh Vương điện hạ có lệnh, phàm là bá tánh bị tổn thất tài sản do bọn sơn tặc và trộm cướp, mọi việc đều có thể tới quan phủ địa phương ứng trước.

Ai cũng biết, đầu năm nay nha môn chính là ổ trộm cướp, chỉ cần một lệnh này, nạn trộm cướp ở Thục Châu đã bị diệt một nửa.

Đương nhiên cũng có người thừa nước đục thả câu, Có một ít tên cực kì cá biệt, lòng mang ý đồ xấu muốn mượn cơ hội này đi tới quan phủ báo cáo láo tổn thất, sau khi bị điều tra rõ ràng, bọn hắn bị đánh mạnh mấy chục heo, bị bá tánh nhất trí phỉ nhổ, sau đó loại chuyện này cũng đã rất ít phát sinh lần nữa.

Tình trạng Thục Châu dạo gần đây đã phát sinh biến đổi rất lớn.

Trước kia Thục Châu, đừng nói đi đường ban đêm, ngay giữa ban ngày còn có thể có nguy hiểm, đi trên đường đều có bắt gặp bóng dáng bọn sơn tặc và trộm cướp.

Thục Châu hiện tại, trái lại là sơn tặc đi trong núi còn phải lo lắng bụi cây ven đường có quan binh mai phục trong đó hay không. Nhìn thấy một người đi đường một mình, còn phải suy nghĩ xem đó có phải mồi nhử mà quan phủ tung ra hay một vị đại hiệp võ công cái thế nào đó, tự lấy bản thân làm mồi nhử, chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới.....

Nhất thời, bọn sơn tặc, trộm cướp len lỏi ở Thục Châu đều hoảng sợ, người người cảm thấy bất an.....

Cuộc sống này, đã sắp không qua được nữa rồi....

Tể Huyện, một chỗ Sơn trại nào đó.

Một nam tử gầy gò vội vã xông vào một gian phòng, hắn kinh hoàng nói với nam tử độc nhãn.

- Đại ca, không tốt rồi, chúng ta đã bị bao vây!

- Cái gì?

Tên nam tử một mắt kia lập tức đứng lên, tức giận la to:

- Chúng ta đã mấy tháng rồi không khai trương, bọn quan phủ ăn no căng hay sao mà còn tới tìm phiền phức với chúng ta?

Nam tử gầy gò thở hồng hộc nói:

- Không phải, không phải quan phủ!

- Không phải quan phủ?

Nam tử độc nhãn lại ngồi xuống lần nữa, hỏi:

- Vậy là Vương Nhị mặt rỗ hay là Lý Nhị Cẩu tử đến cướp địa bàn của chúng ta à, hai con chó này, chẳng lẽ ăn gan hùm mật gấu?

Tên nam tử gầy gò kia vỗ ngực, nói:

- Cũng, cũng không phải.....

Tên nam tử một mắt bỗng nhiên đập bàn một cái, tức giận nói:

- Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải, đến cùng là ai đến, nói nguyên một câu!

Nam tử gầy gò đứng ở phía dưới, lúc này mới lấy lại bình tĩnh, nói:

- Là, là tên đầu trọc kia!

- Cái gì?

Nam tử độc nhãn lại bật dậy khỏi ghế lần nữa, lại nhanh chóng ngồi xuống ghế lần nữa, hỏi:

- Ngươi, ngươi nói cái gì?

Nam tử gầy gò buồn rầu nói:

- Đại ca, cái tên đầu trọc đó lại tới nữa!

Lúc này, ở bên ngoài sơn trại, mấy chục người chặn trước cửa ra vào, một tên hán tử đầu trọc, thân hình cường tráng cầm một cái ống loa bằng giấy, chĩa vào bên trong la to:

- Người bên trong nghe cho rõ đây, các ngươi đã bị chúng ta bao vây, khôn hồn thì mau bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng, không nên phản kháng, có thể sẽ được xử lý khoan dung.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận