Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1061: Tin Tức Võ Quốc



Chương 1061: Tin Tức Võ Quốc



________________

VIE) Chương 1061: Tin Tức Võ Quốc



Kinh Đô có hai phố đông tây, hai con phố này bán hàng rất phong phú, rực rỡ muôn màu, giống như vùng phụ cận của Kinh Đô là thị trấn lớn nhất toàn bộ Cảnh Quốc.

Đương nhiên, trừ các cửa hàng san sát nối tiếp nhau, bên đường còn có các quán nhỏ kéo dài không dứt, cũng thường xuyên sẽ có một ít đồ vật vô cùng kỳ quặc xuất hiện.

Ví dụ như chân gà ba cựa, chim không có chân, người đá trên thân có chữ, hồ ly biết nói chuyện,...

Đương nhiên, hiện tại triều đình không cho phép hồ ly biết nói chuyện, cũng không cho phép bách tính xuống sông đào người đá, nhưng vẫn luôn có người trên đường đi của một nơi hẻo lánh trải ra một khối vải trắng, người đó bán một số Cổ vật trận phẩm không ai biết rõ thực hư, trong kinh đô không thiếu kẻ có tiền, kẻ có tiền cũng cảm thấy hứng thú đối với mấy cái này.

Kinh Đô - Tây Thị.

Từ hừng đông đã khai trương, những âm thanh gào to chào hàng.

- Tượng lưu ly Đàn Ấn đại sư từng độ qua, chỉ cần năm lượng bạc một cái.

- Cảnh Vương điện hạ từng ngồi qua cái ghế này, bán đổ bán tháo cho hết hàng chỉ một trăm lượng thôi.

- Bán đao đây, bảo đao tổ truyền, gọt đồng chặt thiết, trảm vàng cắt ngọc, giá gốc một vạn lượng, hiện tại chỉ bán năm ngàn lượng, chỉ

bán có năm ngàn lượng một cây.

Đầu đường Kinh Đô bán cái gì cũng có, hồi trước còn thấy có người bán nội khố mà Cảnh Vương điện hạ từng mặc qua, về sau chứng thực đây không phải thứ mà Cảnh Vương mặc qua, người buôn bán bị phán tội danh lừa gạt giam vào đại lao.

Dân chúng có thời gian cũng sẽ vây đến để xem náo nhiệt, mở mang kiến thức một chút ghế mà Cảnh Vương điện hạ đã ngồi qua có gì đặc biệt, tượng Phật Đàn Ấn đại sư từng độ qua có thể phát sáng hay không, bảo đao tổ truyền kia đến cùng phải chém sắt như chém bùn hay không còn phải chờ xem.

Một tên nam tử bên hông vác lấy trường đao đi đến trước mặt tên hán tử đang bán đạo rồi hỏi:

- Ngươi, đao này của ngươi, thật sự có đúng như người nói, tốt đến như vậy?

Hán tử kia cười cười đáp:

- Bảo đao chính là bảo đao, ở trước mặt mọi người, nếu như ta lừa ngươi, sẽ tặng không cho ngươi năm ngàn lượng bạc.

Nam tử nghe vậy liền cười, hắn rút ra một cây trường đạo ở bên hông ra rồi nói tiếp:

- Cây đao này của ta cũng là hàng thông thường, ngươi thử một chút đi.

Hán tử kia cũng cầm trong tay bảo đao rồi rút ra, sau đó đưa cho hắn nói:

- Tự ngươi đi thử.

Nam tử nhìn hắn, bỗng nhiên cảnh giác nói.

- Ta nếu như chém đứt cây đao này, người sẽ không bắt ta bồi thường chứ?

- Làm sao lại thế được?

Hán tử lắc đầu, sau đó chỉ chỉ dân chúng vây xem nói.

- Ngày hôm nay, mọi người ở chỗ này làm chứng, nếu như bảo đao gia truyền nhà ta có thể bị đao của vị huynh đệ kia chém đứt, ta sẽ không cần hắn bồi thường.

Nam tử thấy thế cũng không hề từ chối, hai cánh tay phân biệt nắm hai thanh đao, sau đó chém xuống.

Keng!

Một thanh âm sắt thép va chạm lẫn nhau, cây đao mà hắn mang đến kia sau một tiếng vang cứ thế mà gãy làm đôi, mà bảo đao gia truyền của hán tử kia lại không chút hư hại nào.

Hắn kinh ngạc nhìn đoản đao nằm ở trên đất, trên mặt hiện ra một sự nhức nhối, sau đó nhìn hắn hán tử kia hùng hổ nói.

- Ngươi dám tự ý bán binh khí, còn làm gãy bảo đao gia truyền nhà ta, ta muốn bắt người gặp quan!

Cảnh Quốc quản chế cực kỳ nghiêm ngặt đối với binh khí, không có sự cho phép của quan phủ, bán binh khí chính là phạm pháp, đương nhiên, quản lý phương diện này từ trước đến nay đều rất rộng rãi, nhưng nếu như tỉ mỉ sửa chữa, hành vi bán đạo của hán tử kia xác thực

đã vi phạm luật pháp.

Nam tử nhìn thấy đại hán giật mình tại chỗ, hắn lại nói.

- Không bắt ngươi cũng được, trừ phi ngươi bồi thường cây đao này cho ta.

Tên hán tử bán đảo duỗi tay đoạt lại cây đao, sau đó nắm lấy nam tử rồi đánh, đánh cực kỳ hung ác, dân chúng vây xem có một bộ phận người vẫn còn ở lại xem kịch, một nhóm người khác thì lắc đầu rời đi.

Trong mấy ngày gần đây, đầu đường bán bảo đao tổ truyền, bảo kiếm tổ truyền chỗ nào cũng có.

Mấy ngày trước còn có người bán cả Tuyết Ẩm Cuồng Đao và Tuyệt Thế Bảo Kiếm, những việc này đều nghe được ở bên trong Câu Lan, cử chỉ điên rồ.

Hán tử kia thế mà còn hiểu đến nhờ người giúp khổ nhục kế, đáng tiếc khẩu vị quá lớn, năm ngàn lượng bạc, nếu như thật sự là thần binh lợi khí thì cũng đáng, nhưng bên trong chuyện này hơn chín phần khả năng chỉ là một âm mưu đầy sơ hở.

Những người lưu lại ở trong đám người, cũng có người nhịn không được tiến lên nghiệm chứng, ngược lại hán tử kia cũng rất hào phóng, giống như rất có lòng tin đối với bảo đao gia truyền của mình, ai đến cũng không có cự tuyệt, bày bộ dáng vô cùng có lòng tin.

Dần dần, mọi người kinh ngạc phát hiện, cây đạo này quả thật không tầm thường.

Đạo cụ tầm thường tới va nhau, không phải cắt thành hai đoạn thì bị nứt, tuy còn không thể gọi chém sắt như chém bùn, nhưng mà như thế này cũng đã được xem như một thanh bảo đạo hiếm có.

Loại thần binh này, rất được người trong võ lâm ưa thích, có rất nhiều nhà quyền quý ở Kinh Đô cũng ưa thích việc sưu tầm chúng.

Trong đám người, một hạ nhân nhìn hán tử kia rồi nói.

- Tên bán đảo, cầm đao của ngươi rồi đi theo ta.

- Được!

Hán tử nghe thế trên mặt lộ ra nét mừng, lập tức thu thập bảo đao theo hạ nhân kia tiến vào một tòa tòa nhà lớn.

Mọi người đứng vây xem tất nhiên biết đạo của hán tử đã được chủ nhân của người này nhìn trúng.

Chỉ cần năm ngàn lượng, có được cũng quá dễ dàng.

Lúc mà mọi người rời đi, trong đám người lại có một âm thanh truyền đến.

- Cái gì bảo đao gia truyền cơ chứ, còn không phải mua là được à, các ngươi cũng không thấy, đao kia mới tinh hả?

- Nói bậy, loại Thần binh này, tất nhiên được đại sự làm ra, một cửa hàng tầm thường thế này làm sao có thể mua được Cơ chứ?

- Thì lên cửa hàng mới mở phía trước kia, hình như gọi Bái Kiếm sơn trang gì đó, nghe nói bảng hiệu kia chính do bệ hạ tự thân đề, các người đi xem một chút sẽ biết thôi.

Kinh Đô mới mở một nơi gọi là “Bái Kiếm sơn trang”, đó là một cửa hàng bán binh khí, bán toàn những món thần binh lợi khí, đồng thời có bệ hạ đích thân đề tự, tuyệt đối an toàn.

Lối vào cửa hàng dụng thẳng một thẻ bài rất lớn.

Số lượng có hạn, tới trước được trước.

Ở bên trong cửa hàng đều là đao kiếm binh khí, không có chỗ nào mà không phải nhất đẳng Thần binh, danh khí bên ngoài, Tuyệt Thế Bảo Kiếm, Anh Hùng Kiếm, Hỏa Lân Kiếm, Tuyết Ẩm Đạo.

Có người nghe danh mà đến, tùy ý lấy một cây đao và một thanh đao được đại sự làm ra chặt vào nhau, kết quả đạo của mình nứt, còn một cây khác hoàn hảo không chút tổn hại.

Việc này một khi mà được truyền ra, cả Kinh Đô chắc chắn sẽ xôn xao.

Ngắn ngủi mấy ngày, tên “Bái Kiếm sơn trang” đã truyền khắp toàn bộ Kinh Đô.

Người kể chuyện xưa trong Câu Lan nói, Bái Kiếm sơn trang nắm giữ lấy thủ pháp đúc kiếm đứng đầu ở thế gian này, có thể chế tạo ra thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn.

Vốn dĩ tưởng rằng đây chỉ là việc được người đời bịa đặt, bây giờ xem ra, câu chuyện xưa được bịa ra đó không phải hoàn toàn vô căn cứ.

Trong lúc nhất thời, vô số quan viên quyền quý yêu thích việc cất giữ dị bảo quý hiếm đều chen chúc đi mua, hướng tới một thanh tuyệt thế thần binh sao có thể thiếu võ lâm nhân sĩ, tất cả đều nhao nhao đứng ngồi không yên, tục truyền ngay cả đương kim bệ hạ cũng đã mua mấy lần.

Không đến ba ngày, binh khí của Bái Kiếm sơn trang đã bị người khác mua đến không còn gì.

Dù vậy, mỗi ngày có người đến nhà hỏi thăm vẫn cứ nối liền không dứt.

Kinh Đô, cánh cửa của “Bái Kiếm sơn trang” cũng nhanh chóng bị người đạp phá, Thục Châu xa xôi, ở vùng đất hỗn loạn, Lý Dịch đang giúp Túy Mặc gọt trái táo.

Gọt trái táo dùng đao phổ thông thì không có gì để nói, dùng Tuyệt Thế Hảo Kiếm gọt trái táo là hành động quá kiêu căng, mà lại dễ dàng làm tay bị thương, gọt xong táo vốn muốn tự mình đút nàng, vừa lúc Nhược Khanh và Như Nghi đi vào, kết quả hắn đã bị đuổi ra ngoài.

Lý Dịch cảm thấy bây giờ mình không được chào đón, có thời gian Như Nghi bồi Túy Mặc ngủ, lại có khoảng thời gian Nhược Khanh bồi Túy Mặc ngủ, có thời gian ba người các nàng cùng ngủ chung một chỗ, giống như chỉ có mỗi hắn dư thừa.

Dư thừa thì dư thừa, gia đình hòa thuận dù sao cũng tốt hơn nhiều so với tranh đấu trong cung, hắn còn có gì mà không vừa lòng?

Lý Dịch tự cắn quả táo mình gọt một cái, sau đó cất bước đi trở về phòng, trên tay cầm một phần văn kiện.

Tuy rằng bọn họ hiện tại có thể cho ra mắt những thanh đao trong mắt thế nhân là thần binh lợi khí, nhưng bọn thủ hạ quá nhiều, trong một đoạn thời gian rất dài đều tiếp tục trong trạng thái cung không đủ cầu.

Đương nhiên đồ tốt trước hết phải trang bị cho người mình, trừ một nhóm vận chuyển ra ngoài tiến vào kinh, tạm thời chưa có mở rộng ra nơi khác.

Lý Hiên vào hai ngày trước đã gửi thư nói, một trăm tên thợ rèn có kỹ nghệ cao siêu đã trên đường, báo danh qua cũng có nhiều người, hắn thậm chí còn tiến hành một trận thí nghiền để tuyển chọn, tuyển chọn ra một trăm người ưu tú nhất sẽ đưa tới.

Lý Dịch muốn những người thợ rèn này không chỉ đúc kiếm, trong việc tinh luyện kim loại, thực lực bọn họ nhất định phải mạnh hơn nhiều so với những tay nghiệp dư kia, hắn còn rất trông cậy vào bọn họ có thể làm cho hướng lý luận kia được thực hiện một bước tiến mới, làm ra một số đồ vật có tác dụng phục vụ ở nơi này.

Táo ăn một nửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy lão Phương từ đằng xa đi tới, sắc mặt hắn có chút khó coi, nhìn thấy Lý Dịch liền nói.

- Cô gia, cuối cùng bên phía Võ Quốc... Võ Quốc cũng đã có tin tức rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận