Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1086: Chào Từ Biệt



Chương 1086: Chào Từ Biệt

Chương 1086: Chào Từ Biệt



Bảo thủ, bảo thủ, bảo thủ không chịu thay đổi, ngoan cố không thay đổi.

Đây là ấn tượng ban đầu của Lý Dịch đối với Vương lão, trên thực tế không chỉ đối với hắn, hình tượng những lão già tuổi rất cao có địa vị cực cao trong mắt hắn không khác nhau là bao nhiêu.

Hiện tại hắn mới biết được, hắn sai, hắn đã sai rất triệt để, hắn sai khi đã mang theo thành kiến để nhìn người, không nên quơ đũa cả nắm, lấy một điểm nhìn toàn cảnh, hắn phạm sai lầm mà thế nhân dễ dàng phạm sai lầm nhất.

Cái này sao có thể là lão thừa tướng ngoan cố không thay đổi cơ chứ, cái này căn bản là người mở đường với tư tưởng tiến bộ.

Trong thời đại không có nữ tử họ Võ kia, tư tưởng của Vương lão đầu đã dẫn trước thế nhân hàng trăm hàng ngàn năm.

Cái này là tư tưởng tiến bộ đến bực nào?

Lý Dịch nhấp một miệng trà, sau đó nhìn hắn hỏi.

- Lập Đoan Dung công chúa làm nữ đế, Tĩnh Vương phải làm sao bây giờ?

Vương lão đầu cũng đã nghĩ tới vấn đề này, không có bất kỳ suy nghĩ cùng do dự nào đã mở miệng nói.

- Lão phu sẽ tuyên bố với bên ngoài, Tĩnh Vương lọt vào ám toán mà tặc tử Võ Hoàng phái tới ám toán, bất hạnh chết trẻ, tên nghịch tặc giết huynh giết cha bây giờ ngay cả đệ đệ ruột mà cũng muốn ám sát, đức hạnh không có, đã mất đi thiên mệnh, con dân của Võ Quốc tự nhiên sẽ khởi nghĩa vũ trang, phản kháng chính sách tàn bạo này.

Ngay cả loại biện pháp như thế này đều nghĩ ra, hình tượng của Vương lão đầở trong lòng của Lý Dịch lại vô hình nhô cao hơn một tầng.

- Ý kiến như thế rất hay.

Lý Dịch gật đầu, tạo phản nha, ngay từ đầu việc quan trọng nhất cũng là tìm lý do, cái gì Quân Vương bạo ngược, mất thiên mệnh, để tinh đã chết, tử khí nổi lên.

Có lý do này, hành động phía sau mới có thể thuận lý thành chương.

- Cảnh Vương kỳ tài ngút trời, phụ tá Cảnh Quốc phục hưng, kiến thức rộng rãi, nhất định so lão phu tầm nhìn càng xa.

Lão giả họ Vương nhìn hắn, chân thành nói.

- Lão phu chỉ hỏi một câu, lập nữ tử làm vua, đến cùng có khả năng hay không?

Lý Dịch đặt chén trà xuống, cười nói.

- Vương thừa tướng có nghe qua một câu châm ngôn hay không?

Họ Vương lão giả nhìn hắn, hỏi.

- Câu châm ngôn gì?

- Mọi việc đều có thể.

Họ Vương lão giả ngẫm lại, sau đó bày ra bộ dáng thỉnh giáo.

- Không biết câu này do người phương nào nói?

- Một vị Cổ nhân họ Lý đã từng nói, mọi việc đều có kha năng.

Lý Dịch cười cười, nói tiếp.

- Câu nói này xin đưa cho Vương thừa tướng.

- Mọi việc đều có thể...

Vương lão giả vô thức lặp lại trong miệng cứ mà lẩm bẩm câu nói này, qua một lúc, hắn bất ngờ đứng lên, cung kính thi lễ đối với Lý Dịch, nói.

- Đa tạ Cảnh Vương điện hạ đã chỉ giáo!

Nữ tử làm vua, việc này theo thế nhân không thể nghi ngờ là nói mơ giữa ban ngày, mấy tháng trước đó cho dù hắn cũng không thể tiếp

nhận.

Nhưng mấy tháng này, sau khi phát sinh quá nhiều chuyện, Tĩnh Vương vô tài vô đức đã làm hắn thất vọng cực độ, Cảnh Quốc có trưởng Công chúa chủ chính, đó như ngôi sao cấp tốc quật khởi, cũng làm cho tâm thái hắn phát sinh biến hóa cực kì lớn.

Võ Quốc không giống với Cảnh Quốc, không giống với Tề Quốc, nếu muốn thay đổi thế cục trước mắt nhất định phải khai sáng ra một Con đường mới, con đường này từ xưa đến nay, phải nói trước đó chưa từng có, đây là con đường thứ đầu tiên mở ra con đường mới.

Hắn không biết con đường này có thể đi được hay không, cho đến khi đạt được sự khẳng định của Cảnh Vương.

Hắn mới tới hỏi thăm hắn, chỉ muốn đạt được một sự khẳng định.

Điều này trở thành kiện định sau này của hắn không thay, là phương hướng duy nhất.

- Thừa Tướng quá khách khí rồi.

Lý Dịch phất tay, rất hứng thú hỏi.

- Nữ tử làm vua, việc này từ trước tới nay chưa bao giờ xuất hiện qua cả, sao Vương thừa tướng làm lại bỗng nhiên lại nghĩ đến việc lập Đoan Dung Công chúa làm vua, chắc không chỉ bởi vì Tĩnh Vương thất đức?

Họ Vương lão giả hỏi ngược lại.

- Nếu Cảnh Quốc đều có nữ đế, tại sao Võ Quốc ta lại không thể có cơ chứ?

Lý Dịch kinh ngạc nói.

- Cảnh Quốc khi nào có nữ đế?

- Tuy không có nữ đế xưng danh, lại có nữ đế thực lực!

Vương lão giả dùng ngôn từ chuẩn xác.

- Cảnh Quốc có hoàng đế ngu ngốc bỏ bê triều chính, xa rời Kinh Đô ngàn dặm, trong triều xảy ra sự vụ lớn nhỏ không phải đều do trưởng công chúa Lý Minh Châu chủ trì, đây không phải nữ đế thì là cái gì chứ?

Khụ khụ!

Lý Dịch che miệng ho nhẹ.

Họ Vương lão giả phất ống tay áo một cái.

- Cảnh Quốc cần một hoàng đế làm bình hoa, Võ Quốc ta lại cũng không cần, chỉ cần một lòng lập công chúa làm vua, việc khác chỉ cần đợi dọn sạch nghịch tặc loạn đảng lại sẽ bàn bạc kỹ hơn!

Lý Dịch nhấp hớp trà cho thuận giọng, lần này không cần ho khan.

Lý Hiên từ phía sau đi tới, ôm lấy ra vai của Vương lão giả rồi cười nói.

- Đến đây, người qua đây cùng ta nói một chút, nói một chút về vị hoàng đế Cảnh Quốc đến cùng ngu ngốc ở đâu?

- Ai làm!

Sau khi Lý Hiên xong việc đã trở về từ buổi sáng, khi biết được Thọ Ninh bị thương rất tức giận.

Hắn nhìn Lý Dịch, cả giận nói.

- Ta mới rời khỏi mấy ngày, người để Thọ Ninh bị thương, người đã bảo hộ nàng như thế nào vậy, người để cho ta về sau làm sao lại có thể yên tâm giao hàng cho ngươi đây chứ hả?

Chuyện này Lý Dịch không có cách nào phản bác, Thọ Ninh dùng một cái chân khác không có bị thương lanh lợi tới vươn ra nói.

- Hoàng huynh, không cần trách tiên sinh, đều do ta không cẩn thận mà thôi.

- Thích khách đầu, là ai phái tới?

Lý Hiên tức giận chưa tan.

- Dám ám sát công chúa của Cảnh Quốc ta, trẫm muốn bầm thây hắn ngàn đao!

- Hoàng đế Võ Quốc.

Lý Dịch nhìn hắn rồi nói tiếp.

- Sát thủ do hoàng đế Võ Quốc phái tới, nếu không phải người phát binh đi bình định Võ Quốc thì ta sẽ không cho ngươi mượn Hồng Y Đại Pháo, kiểu binh khí giảm cho ngươi 20%.

Lý Hiên rất nhanh đã an tĩnh lại.

Chiến tranh giữa Cảnh Quốc, Tề Quốc và Triệu Quốc vừa mới bình ổn lại không quá hai năm, hiện tại còn đang ở vào giai đoạn ổn định phát triển kinh tế quốc dân, không thể nào nhàn rỗi không chuyện gì đi bình định một Võ Quốc, Lý Hiên đồng ý, quần thần cũng sẽ không đồng ý.

Lý Hiên tức giận không chỗ vung, hắn chỉ biết cắn răng nói.

- Ta đi xem một chút lão đầu kia như thế nào!

Tĩnh tọa bình tâm mới là chuyện chính mình cần làm, chuyện phiếm chở nghị luận người không liên quan.

Câu châm ngôn này nói rất tốt, không nên nói xấu ở sau lưng người khác, Vương lão đầu bởi vì nói xấu sau lưng Lý Hiên nên đã bị hai cung phụng cầm xuống tại chỗ.

Hai cung phụng kia tùy tiện một người có độ tuổi đều lớn hơn so với hắn, cũng không tồn tại cái gì mà đạo lí kính già yêu trẻ, Lý Hiên cũng không có làm khó lão, cũng chỉ nhốt lão ở trong phòng, để lão viết năm ngàn chữ kiểm điểm lại bản thân.

Nội dung kiểm điểm chỉ là khen hắn, cái gì mà là người anh minh thần võ, đỉnh thiên lập địa, tài mạo song toàn, danh quan thiên cổ.

Lý Dịch cảm thấy số lượng năm ngàn chữ đối với vị Thừa Tướng Vương lão đầu này chắc việc không khó khăn gì, nếu như Lý Hiên không tức giận vung ở trên người lão, gấp đôi số lượng từ, với lão mà nói hắn cũng không phải vấn đề.

Sự thật chứng minh, tiêu chuẩn làm việc của Lý Hiên cũng không có thấp như vậy.

Hắn chỉ để Vương lão đầu tự thân dùng tình cảm dạt dào đọc một lần thứ chính mình viết được, từ một vị không nguyện ý lộ ra danh tính hiểu rõ tình hình thị vệ nói, lão nhân gia kia đọc chưa được một nửa nội dung thì đã ngã xuống rồi.

Khi ngã xuống còn nằm bẹp trên đất, bộ dáng đó phải nói vô cùng thê thảm.

Lý Dịch đã ba ngày chưa từng gặp qua Vương lão đầu, cũng có ba ngày chưa từng gặp qua Dương Phủ.

Trong ba ngày này, Dương Liễu Thanh hoàn toàn như trước đây chỉ đi quét dọn đình viện, phơi quần áo, làm những việc vặt, giống như một nha hoàn của Lý gia, nàng hoàn toàn không giống như một vị công chúa.

Nàng nói chuyện cũng không nhiều, chỉ vùi đầu làm việc, giao lưu với Như Ý cũng rất ít.

Cho đến khi buổi sáng ngày thứ ba, khí trời sáng sủa, gió nhẹ thổi đến, Lý Dịch ôm Thọ Ninh đi ra phơi nắng, sau đó để nàng cùng hắn tùy ý đánh cờ, Như Ý đứng sau lưng hắn xem chiến, nhiều lần bày tỏ vẻ xem thường đối việc với hắn bại trong tay Thọ Ninh.

Như Nghi, Nhược Khanh và Trần tam tiểu thư lại thay phiên tiếp nhận Lý Mộ từ trong tay của Túy Mặc, ôm Lý Mộ đi tới đi lui trong sân, đã xuất hiện ở nơi xa hơn, Dương Liễu Thanh đang giúp Lý Đoan uốn nắn động tác, được nàng dạy bảo, Lý Đoan đã có thể°hoàn chỉnh

đánh ra được một bộ quyền.

Đương nhiên, quyền pháp của hắn chỉ có hình dáng, không có bất kỳ uy lực gì.

Dưới sự trợ giúp của Thọ Ninh, tài nghệ đánh cờ của Lý Dịch đã lộ ra, quả thật rất dở, thậm chí không có tài đánh cờ.

Cho nên để Liễu nhị tiểu thư sinh ra ảo giác nàng cũng có thể thắng được hắn, một lần có cảm giác sai lầm này, sau khi liên tục năm lần

thua trận tan tác thất bại thảm hại hắn đã triệt để bỏ đi.

Một bên khác, Dương Liễu Thanh sờ đầu của Lý Đoan nói:

- Tốt thôi, ngày hôm nay cứ dừng ở đây, đi chơi đi.

Lý Đoan rất có phong phạm của một hiệp khách chắp tay một cái đối với nàng, chạy đến một bên khác nhìn muội muội.

Dương Liễu Thanh xoay người, nhìn thấy sự phụ nhà mình bởi vì thua CỜ mà trách cứ Lý Dịch sự bá, chỗ Như Nghi sự bá cũng là một mảnh ấm áp như thế.

Nàng đưa mắt nhìn về một loạt cảnh tượng trong tòa nhà nhỏ này, khóe miệng nhịn không được giương lên.

Đối với nàng mà nói, trên cả thế giới này, không có nơi nào tốt hơn ở chỗ này.

Nàng đứng trong bóng cây, đối diện là cảnh ấm áp hòa thuận, mấy người một nhà, nàng xoay người, cũng chỉ còn đao thương kiếm kích, núi thấy biển máu mà thôi.

Nàng từ bên trong bóng cây đi tới, đi đến dưới ánh mặt trời, hình ảnh kia lại giống như đi vào cái một mảnh bóng mờ càng sâu.

Nàng đi đến trước mặt của Lý Dịch và Như Ý, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười nói:

- Sư phụ, sư bá, ta tới nói lời từ biệt với hai người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận