Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 717: Tề Quốc Chi Loạn



Chương 717: Tề Quốc Chi Loạn





----------------------

Lâm Dũng ngồi xổm trước cửa, ngữ khí có chút căm giận.

- Lý huynh đệ, ngươi nói xem, có tiền thì có thể có tất cả, có tiền có thể muốn làm gì thì làm sao?

Lý Dịch liếc mắt nhìn cái rương dưới giường một chút, trong đó đựng vàng thỏi đổi từ ba nhà Bạch, Mã, Từ.

Hắn đi qua, vỗ vỗ bả vai Lâm Dũng, thở dài.

- Ta cảm thấy có tiền hay không cũng không quan trọng, cuộc sống trôi qua đơn giản vui vẻ là được rồi, làm người không nên sống quá hư vinh, tiền không phải vạn năng, tiền tài có thể mua được sức khỏe à, có thể mua được niềm vui không, tiền cho dù có nhiều đến mấy cũng chẳng qua là một con số mà thôi, phải suy nghĩ thoáng một chút, chẳng phải không có tiền thời gian vẫn cứ trôi qua sao?

Lâm Dũng gật đầu, nói:

- Vẫn là Lý huynh đệ ngươi nhìn thấu tất cả.

- Cái tên đại hoàng tử chó chết kia, còn muốn làm nghị tội bạc, nghị tội bạc là cái gì, giết người cho quan phủ giao bạc là được, triều đình còn cho chúng ta những người bình thường này đường sống sao?

Khi nói đến chuyện này, tâm tình của Lâm Dũng cực kì kích động, hai tay nắm chặt thành đấm, nếu như đại hoàng tử đang ở trước mặt hắn, có thể đang sống sờ sờ cũng sẽ bị hắn bóp chết.

Rất lâu trước đây Lý Dịch đã phát hiện, tuy bề ngoài của Lâm Dũng có chút thô kệch, nhưng thực ra cũng là một người có tâm tư mẫn cảm, hắn lắc đầu nói:

- Người có thể nghĩ ra nghị tội bạc, tâm địa thật sự ác độc, căn bản chính là không chừa cho người bình thường một con đường sống nào, thời gian sau này khẳng định ngày càng khó qua.

- Vậy mới nói.

Lâm Dũng thở dài nói:

- Bên ngoài bây giờ đều đang đồn, đại hoàng tử lần này sở dĩ bị tam hoàng tử chế trụ, cũng bởi vì hắn muốn phổ biến cái nghị tội bạc chó chết này ở Tề Quốc, không cho người dân bình thường đường sống, tam hoàng tử mới thật sự là người suy nghĩ cho bách tính, lần này giữ lại đại hoàng tử, chỉ sợ không tiện bàn giao với triều đình bên kia, tam hoàng tử một lòng vì dân, nhưng thật đáng tiếc, ai.

Để thần dân cùng bách tính phía dưới không phải luôn muốn lật đổ hắn, mà thật lòng suy nghĩ cho hắn, đây mới là một người cầm quyền thành công.

Ở phương diện này, Triệu Di làm tốt hơn nhiều so với vị đại hoàng tử kia.

Sau khi tin tức này được truyền ra ngoài, không chỉ có thành Phong Châu, mà toàn bộ bách tính Tề Quốc đều biết, đối với hắn đáp lại cảm ân chi tâm, quả thực vì hắn bật hack nhân sinh chen thêm vào một cặp cánh.

Trái lại một bên khác, đến dịch trạm cũng đều bị người vây quanh, đại hoàng tử tự thân khó đảm bảo, hẳn không có tinh lực cũng không có tâm tư đi làm việc khác?

Tuy nói làm như vậy, giống như gián tiếp dọn sạch chướng ngại cho Triệu Di, ngày sau sinh ra uy hiếp đối với Cảnh Quốc cũng sẽ lớn hơn một chút, nhưng tương đối mà nói, uy hiếp của đại hoàng tử càng thêm khẩn cấp cùng bức thiết hàng đầu.

Dù sao thì, nếu như hắn thong thả, sợ rằng mình sẽ phải bận rộn.

- Phi, nghị tội bạc, đồ chó này, có để cho người ta sống nữa hay không?

- Nếu như đại hoàng tử lên làm Hoàng Đế, những người dân bình thường như chúng ta, thật sự là chỉ có một con đường chết.

- May mắn còn có tam hoàng tử vì chúng ta mà không tiếc đắc tội đại hoàng tử, đắc tội nhiều quan lại ở kinh thành, được sinh ra ở thành Phong Châu, là phúc khi mà chúng ta đời trước đã tích lũy!

Mấy ngày nay thành Phong Châu náo nhiệt hơn so với trước kia rất nhiều, trên đường phố người đi đường dần nhiều lên, có người là nhân sĩ thành Phong Châu, có người là từ địa phương khác chạy đến, chính vì muốn nhìn xem tràng diện rúng động hơn ngàn thủ quân vây quanh dịch trạm.

Không thiếu người khi ánh mắt nhìn đi qua, hung hăng liếc nhìn phía trên một chút một, sau đó nhổ một hớp nước bọt xuống đất.

Từ sau khi chuyện về nghị tội bạc truyền ra ngoài, đại hoàng tử Triệu Tranh ở thành Phong Châu đã giống như chuột chạy qua đường, người người kêu đánh, loại ảnh hưởng này thậm chí còn có xu hướng khuếch tán về địa phương xa hơn.

Xung quanh dịch trạm có không ít người vây quanh chỉ trỏ.

Trong một ngôi tửu lâu ở nội thành, một người trẻ tuổi thân thể hơi mập mạp vẻ mặt khinh thường, chỉ về mấy người đằng trước rồi nói:

- Thơ của lão tử chính là sao chép đấy, làm sao? Ngươi đến cắn ta đi, còn nói thêm một câu, ta đánh chết các ngươi!

- Có nghe nói nghị tội bạc hay không, tính thử xem tính mạng của mấy người các ngươi giá trị bao nhiêu tiền, các ngươi đoán nếu một lần mua mười cái mạng, có thể lại khuyến mãi ba cái hay không?

Ở phía đối diện hắn, mấy tên thư sinh ăn mặc trang phục của người trẻ tuổi không khỏi lui ra phía sau một bước, nghĩ đến lời của hắn vừa mới nói, sắc mặt đều trắng bệch.

- Rác rưởi, lần sau nếu còn muốn nói, kéo mười ba người rồi hẵng đi cùng nhau!

Tiền Đa Đa liếc mắt nhìn mấy người kia một chút, bọn họ thật sự coi mình còn là Tiền bàn tử lúc trước bị người tùy ý làm nhục?

Hắn phất tay, đi uống chút rượu cũng có thể bị những người này chủ động tiến lên gây chuyện, hoàn toàn mất đi hào hứng lúc đầu, quay người rời đi.

Đồng dạng, bên trong dịch trạm của thành Phong Châu, Triệu Thanh đối mặt với một bàn sơn hào hải vị cũng không hề có một chút hứng thú.

Mấy ngày nay bầu không khí bên trong dịch trạm cực kì áp lực, mặc dù nói không có người hạn chế tự do của hắn, nhưng nghĩ tới tình huống bên ngoài lúc này, hắn lại càng mong đợi ở chỗ này hơn.

Hắn siết chặt nắm đấm, cắn chặt hàm răng nói:

- Đáng chết, đến cùng là ai để lộ tin tức!

Vốn dĩ hắn ở thành Phong Châu đều xuôi gió xuôi nước, vay mượn ký sổ, thanh tra sổ sách, thanh tẩy quan viên thành Phong Châu một lượt, lại có quyển bí sách kia trong tay, đã chiếm hết thế thượng phong, tiếc là không ngờ được tin tức bị lộ, thứ sử Phong Châu to gan lớn mật ấy thế mà lại liên hợp với Triệu Di vây quanh nơi này, lúc đó hắn tiến thoái lưỡng nan, vì kế hoạch hôm nay, cũng chỉ có thể chờ tin tức truyền đến từ kinh đô.

Triệu Tranh uống một chén rượu buồn, đi ra bên ngoài cửa, nhìn xa xăm về một hướng khác, trên mặt lộ vẻ mong đợi.

Kinh đô Tề Quốc.

Từ trước đến nay vốn trang nghiêm nghiêm túc trên triều đình, giờ phút này lại loạn thành một bầy, gần trăm vị đại thần đứng thành hai phe cánh, bờ môi run run, nước miếng văng tung tóe, ầm ĩ ồn ào giống như chợ bán thức ăn, giọng nói giống như muốn lật tung nóc nhà vậy.

- Vay mượn Ký Sổ Pháp chính là đại công muôn đời, bắt được một tên sâu mọt, thì giang sơn Đại Tề ta an ổn một chút, lợi quốc lợi dân, nhất định phải phổ biến!

Vừa nói chuyện là một vị ngự sử nào đó của Ngự Sử Đài, ngôn từ chuẩn xác, nước bọt bay qua hai vị quan viên, rơi xuống trên mặt của một vị quan viên khác.

Lại có một vị quan viên trầm giọng nói.

- Nếu đã như thế, cũng không thể gấp công liều lĩnh, tấu chương của tam điện hạ nói rất đúng, việc này một khi quá khích, sẽ tạo thành một trận rung chuyển thật lớn!

- Đánh rắm, theo ta thấy....

- Nói bậy nói bạ, theo lão phu thấy...

Tranh luận trên triều đình của Tề Quốc từ trước đến nay đều như thế, hai vị quan tam phẩm đương triều mắng nhau không tính phổ biến, ở chỗ này ngươi có thể nhìn thấy tam phẩm thượng thư phun nước miếng vào mặt nhau, tứ phẩm thị lang đánh nhau tại chỗ, ngũ phẩm -- quan ngũ phẩm trong tình huống bình thường không có tư cách vào triều.

Chuyện tranh luận trên triều đình hiện tại chính là nhiều ngày trước thứ sử Phong Châu dâng lên một quyển tấu chương.

Tấu chương nói đại hoàng tử ở thành Phong Châu ngẫu nhiên đạt được một loại phương pháp hay, có thể khiến tất cả tham quan trong thiên hạ điều phải hiện hình, phương pháp này cũng đã được nghiệm chứng tại thành Phong Châu, đầu tiên tấu chương đánh giá cực cao đối với Đại hoàng tử, sau đó mới uyển chuyển đưa ra rằng loại phương pháp này, cảm thấy còn có một chút tai hại nho nhỏ.

Liên quan tới một chút tai hại nho nhỏ này trên triều đình đã tranh luận vài ngày, cũng không có chút kết quả nào.

- Phong Châu cấp báo!

Chợt có một người từ ngoài điện cuồn cuộn mà tới, ba bước thành hai bước mà vào trong điện, cao giọng nói ra.

Mấy ngày nay trọng điểm cãi lộn của bọn họ chính ngay tại thành Phong Châu, tiếng cãi vã trong triều đình lâm vào đình trệ.

Chỗ ngồi trên cao nhất, một người nam tử thân mặc long bào, trên mặt đều lộ vẻ tàn khốc mở to mắt, nhìn triều đình đang ồn ào phía dưới, phất tay nói.

- Đọc.

Người kia lấy ra một phần tấu chương từ trong ngực, đưa lên, sau đó cao giọng nói:

- Hằng Vương điện hạ tấu gấp, cáo Phong Vương điện hạ cùng thứ sử Phong Châu thông đồng làm loạn, điều hơn một ngàn thủ quân của thành Phong Châu, cầm tù Hằng Vương điện hạ cùng hơn mười vị ngự sử trong kinh tại dịch trạm, ý đồ mưu phản!

Hắn vừa mới nói xong, trên triều đình nhất thời lặng ngắt như tờ.

- Đọc tiếp một lần.

Trên long ỷ, nam tử kia chậm rãi đứng lên.

- Hằng Vương điện hạ tấu gấp, cáo Phong Vương điện hạ cùng thứ sử Phong Châu thông đồng làm loạn, điều hơn một ngàn thủ quân của thành Phong Châu, cầm tù Hằng Vương điện hạ cùng hơn mười vị ngự sử trong kinh tại dịch trạm, ý đồ mưu phản!

Người kia lại lấy ra một phần tấu chương từ trong ngực, sau đó cung kính đưa lên, tiếp tục nói:

- Phong Vương điện hạ cáo giám sát ngự sử tùy ý vọng động, muốn làm loạn Tề Quốc, phổ biến biện pháp của vong quốc, điện hạ đã giam tất cả ngự sử lại, chờ bệ hạ định đoạt!

Hắn vừa nói xong câu này, trên triều đình đến một chút thanh âm cũng đều không có.

Hoàng đế Tề Quốc chậm rãi ngồi trở lại, sau đó chỉ xuống phía dưới rồi trầm giọng nói:

- Mang hai phần tấu chương lên đây.



Bạn cần đăng nhập để bình luận